Tinh Phong Truyền Thuyết

Chương 12: Vô hạ bích ngọc (phần 2)




Ta thong thả đi đến trước mặt Trương đại thúc, nhìn ông ta, nhìn ánh mắt của ông ta, đôi mắt có thể nhìn thấu mọi vật trên thế gian.
Trương đại thúc tên là Trương Cuồng, ông ta quả thật rất cuồng, mà cũng có tư cách để cuồng. Tuổi tác chỉ vào khoảng bốn mươi, nhưng ông ta đã trở thành long đầu trong nghề nghiệp điêu khắc sư. Chính vì ông ta cuồng, cho nên ông ta mới dám lớn tiếng chửi mắng nhị công tử của Bảo Ngọc Tường, mặc dù ông ta thừa biết nhị công tử này là một kẻ tiểu nhân. Cho dù hiện tại đã sa sút đến bước này, nhưng ông ta vẫn không hề hối hận.
Ông ta nhìn đứa trẻ trước mặt, có cảm giác nhìn không thấu. Tuy nói nhìn người khó hơn nhiều so với nhìn vật, nhưng ít nhất vẫn có thể nhìn ra một chút. Nhưng đứa trẻ trước mặt này thì cả một điểm cũng nhìn không ra. Ngoại hình của hắn là một đứa trẻ, tư thế trầm ổn có lực giống một người thành niên cường tráng. Ánh mắt của hắn có sức sống của đứa trẻ, có sự thành thục của người trung niên, còn có sự thâm thúy đã trải qua thương tang của lão già. Hắn rốt cuộc là người thế nào? Hắn rốt cuộc có phải là đứa trẻ hay không? Chẳng lẽ hắn là cao nhân ẩn thế đã phản lão hoàn đồng…
Ta mỉm cười, bởi vì ta nhìn thấy ánh mắt đó đã bắt đầu nghi hoặc…
- Trương đại thúc, ta tuy là sư phụ của Trương Vũ, nhưng năm nay chỉ mới sáu tuổi, sang năm mới được bảy tuổi. Ta gọi ngài là Trương đại thúc nhé!
Ta chắp tay mỉm cười nói.
Trương Cuồng nhìn ta. Ông ta biết con trai cũng kế thừa tính cuồng của mình, căn bản không thèm nhìn đến người bình thường, đừng nói là bái làm sư phụ. Người trước mặt xem tướng mạo có vẻ như một đứa trẻ, nhưng có thể khiến cho con trai của mình bái làm sư phụ, xem ra nhất định là một cao nhân.
Trương Cuồng vẫn không tin Trương Tinh Phong chỉ là một đứa trẻ, còn xem hắn là thế ngoại cao nhân.
Nếu như cao nhân muốn gọi ta là đại thúc, ta không thể cự tuyệt được. Ai biết được hắn đang nghĩ gì chứ.
- Ồ, nếu đã nói như vậy, xin mời hiền chất vào nhà đàm đạo. Vũ nhi, con mau pha trà cho sư phụ, mang một phần thánh vũ quan âm của ta ra đây! Hiền chất, mời vào!
Trương Cuồng cùng ta tiến vào căn nhà trúc của ông ta.
“Chuyện gì thế này? Sao phụ thân lại chịu mang thánh vũ quan âm ra? Xem ra phụ thân đã nhìn thấy chỗ thần kỳ của sư phụ rồi.” - Trương Vũ vừa nghĩ vừa bước nhanh vào phía sau nhà.
- Trương đại thúc, Trương Vũ nói đại thúc là một vị điêu khắc sư ngọc khí cực kỳ cao minh lợi hại, có phải không?
Ta ngồi trên chiếc ghế trúc trong phòng, nhìn Trương đại thúc nói.
- Không dám, không dám, chỉ có thể nói là có một chút danh phận mà thôi. Ha ha!
Trương đại thúc ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng nét mặt lại lộ ra vẻ tự hào. Người khác khen ngợi ngươi tại phương diện mà ngươi tự hào nhất, không cao hứng mới là lạ.
- Trương đại thúc, ta từ chỗ Lý Tứ ngẫu nhiên lấy được hai khối ngọc thạch cực phẩm, xin đại thúc xem qua!
Ta từ trong người lấy ra hai khối ngọc thạch cực phẩm để trên bàn đá.
Cặp mắt của Trương đại thúc trong nháy mắt sáng lên, cẩn thận quan sát hai khối ngọc thạch, một lúc sau mới thở dài nói:
- Khối ngọc thạch này là loại rất hiếm thấy, là ngọc tinh, vương giả trong các loại ngọc. Nó là tinh túy của một mỏ ngọc, có thể dùng để an tâm ngưng thần. Có điều nó lại quá cứng rắn, chỉ có quầng kiếm mới có thể phá vỡ được. Có một vị cao thủ Nhất Phẩm làm nghề điêu khắc ư? Hơn nữa đao dùng để điêu khắc phải vô cùng ổn định, chỉ run tay một chút cũng có thể khiến cho cả sản phẩm bị hủy đi. Cho nên nói ngọc tinh mặc dù quý giá, nhưng lại không có tác dụng gì. Có điều chỉ vì nó quá hiếm, cho nên một khối ngọc tinh cũng bán được năm vạn lượng bạc.
- Vậy nơi nào có bán ngọc tinh?
Ta quả thật không thể chờ được nữa.
- Mặc dù rất hiếm, nhưng chỉ cần đến cửa hàng đấu giá yêu cầu là có thể mua được. Kỳ thật ngọc thạch thượng phẩm mới tốt, nó vừa có tác dụng an tâm ngưng thần, lại còn tiện nghi hơn. Ở đây ta có một khối ngọc thạch thượng phẩm, nếu hiền chất không chê, xin cứ lấy mà dùng!
Trương đại thúc nói rất hào sảng. Kỳ thật trong lòng ông ta cũng không nỡ bỏ, nhưng tốt xấu gì ta cũng là sư phụ của con trai ông ta, ông ta dù không nỡ nhưng vẫn phải bỏ.
Ta nhìn Trương đại thúc cười nói:
- Vật của Trương đại thúc ta làm sao dám nhận. Huống hồ ta còn có không ít ngọc thạch thượng phẩm. Kỳ thật ta cần ngọc thạch cực phẩm là để làm một số chuyện rất quan trọng.
Trương đại thúc nghe ta nói xong thì rất cao hứng. Với tư cách là một vị điêu khắc sư ngọc thạch, ông ta vô cùng quý trọng những nguyên liệu ngọc thạch tốt trong tay mình. Nên biết rằng tác phẩm tốt không chỉ cần kỹ thuật tốt, mà còn cần nguyên liệu ngọc thạch tốt.
Khôi phục tâm tình, Trương đại thúc lại nhớ đến ta vừa nói cần dùng ngọc thạch cực phẩm để làm một số chuyện rất quan trọng, không khỏi nghi hoặc hỏi:
- Hiền chất, tuy nó là tinh túy của một mỏ ngọc, lẽ ra phải có một số tác dụng rất quan trọng. Trong nghề điêu khắc sư ngọc thạch ta cũng có một chút danh vọng, nhưng theo ta biết, ngọc thạch cực phẩm này không hề có tác dụng quan trọng nào. Hiền chất có thể cho ta biết, hiền chất dùng ngọc thạch cực phẩm để làm gì không? Ồ, xin thứ lỗi cho ta mạo muội. Nếu như hiền chất có bí mật quan trọng thì cũng không cần nói. Trương đại thúc ta cũng không phải một kẻ không biết đạo lý.
Trương đại thúc cố kìm nén tâm tình, lộ ra nét mặt tươi cười, biểu hiện bản thân vốn không nhất định cần biết bí mật đó. Nhưng ta có thể nhìn thấy ánh mắt của ông ta ẩn chứa khát vọng và nôn nóng.
Ta nhìn vẻ mặt tươi cười của Trương đại thúc, liền mỉm cười, đưa tay cầm lấy chung trà trên bàn đá mà A Vũ vừa mới đưa đến, nhẹ nhàng nhấp môi một chút, cẩn thận cảm thụ sự mát mẻ và trong lành của dư vị. Ta phát giác khá ưa thích thánh vũ quan âm này.
Trương đại thúc nhìn dáng vẻ hưởng thụ của ta, nhưng không tự hào chút nào. Lúc này trong lòng ông ta sớm đã chứa đầy sự tình liên quan đến tác dụng kỳ diệu của ngọc thạch cực phẩm. Từ trước đến nay chưa từng có ai phát hiện ra được tác dụng quan trọng nào của ngọc thạch cực phẩm. Không biết đã có bao nhiêu điêu khắc sư ngọc thạch dùng tâm huyết cả đời, cũng vẫn không phát hiện được chút gì. Đối với một người cực kỳ yêu thích điêu khắc ngọc thạch như Trương đại thúc, không có gì hấp dẫn hơn so với việc biết được tác dụng của ngọc thạch cực phẩm.
Ta nhìn dáng vẻ nôn nóng của Trương đại thúc, bên ngoài còn cố làm ra vẻ bình tĩnh. Thật sự là khổ cho Trương đại thúc của chúng ta. Ta ngẩng đầu nhìn ánh mắt của ông ta, cũng đến lúc nói ra rồi.
Ta nhẹ nhàng đặt chung trà trong tay xuống bàn, ngẩng đầu nhìn Trương đại thúc. Trương đại thúc lập tức biểu hiện dáng vẻ tươi cười.
Ta cười cười, nhìn Trương đại thúc nói:
- Trương đại thúc, thật ra cũng không có chuyện gì, cũng không phải bí mật. Ta chỉ biết một loại phương pháp để biến ngọc thạch cực phẩm trở thành bích ngọc không có một chút tì vết nào.
Ta cười nhẹ. Ta thừa biết tại thế giới này ngọc bích không có một chút tỳ vết có ý nghĩa gì.
- Cái gì? Hiền chất nói gì? Không có một chút tì vết. Sao có thể, sao có thể… Hiền chất khẳng định có thể chế tạo ra ngọc thạch không có một chút tì vết nào? Hiền chất thật sự khẳng định?
Trương đại thúc từ trên ghế của ông ta đứng bật dậy, lớn tiếng hỏi.
Lúc này ông ta đã không còn vẻ trầm ổn như lúc bình thường, đã gần như điên cuồng. Cũng không thể trách được, nếu đổi lại là một vị điêu khắc sư ngọc thạch nào khác, cũng đều biểu hiện như thế mà thôi. Ngọc thạch không có một chút tì vết, đây là theo đuổi cả đời của các điêu khắc sư ngọc thạch. Từ xưa đến nay, không biết đã bao nhiêu năm, kỹ thuật điêu khắc đã có tiến bộ rất lớn, nhưng cho đến hôm nay vẫn chưa hề xuất hiện một vô hạ ngọc thạch nào. Mọi người đều cho rằng vô hạ ngọc thạch chỉ có trong truyền thuyết. Nhưng hôm nay truyền thuyết lại có thể trở thành hiện thực, ngươi nói ông ta có thể không điên cuồng hay sao?
Ta nhìn Trương đại thúc, kiên định nói:
- Ta khẳng định có thể chế tạo ra vô hạ bích ngọc. Lần này sau khi đến kinh thành, ta sẽ lập tức chế tạo một khối vô hạ bích ngọc. Trương đại thúc, chúng ta phải lập tức đi đến kinh thành, A Vũ cũng đi cùng chúng ta, đại thúc có đi cùng chúng ta không? Ồ, ta nhớ là Bảo Ngọc Tường tại kinh thành cũng có một cửa hàng rất lớn, vì an toàn có lẽ đại thúc nên ở lại đây sinh sống. Đại thúc ở lại đây, A Vũ mới yên tâm được.
Ta nhìn nhìn Trương đại thúc. Ta thừa biết, ống ấy vì muốn nhìn thấy vô hạ bích ngọc, dù là núi đao biển lửa cũng sẽ đi.
- Sao lại như thế được. Ta làm sao có thể rời khỏi con trai ruột thịt của mình. Bất kể là gian nan hiểm trở gì đều không thể khiến cho cha con chúng ta chia lìa.
Vẻ mặt Trương đại thúc dường như hiện lên vẻ hiền từ của người cha, nhưng ta biết ông ấy có lẽ không phải nghĩ đến việc rời khỏi nhi tử, mà chủ yếu là vì vô hạ bích ngọc sắp xuất thế.
Trương Vũ đang xem sách tại thư phòng, nghe phụ thân hắn biểu đạt chân tình, trong lòng liền nổi sóng, rất lâu sau vẫn không thể bình phục tâm tình…
Ta nhìn dáng vẻ của Trương đại thúc. Mặc dù ông ta chủ yếu là vì vô hạ bích ngọc, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được tình cảm của ông ta đối với con trai. Còn phụ thân ta…
Ta đột nhiên kích động từ trên ghế đứng dậy, nhìn Trương đại thúc kiên quyết nói:
- Trương đại thúc, yên tâm đi. Đại thúc đi cùng với chúng ta, không ai có thể tổn thương đến đại thúc. Không cần nói đến Bảo Ngọc Tường, cho dù là chục cái Bảo Ngọc Tường ta đều không để vào mắt.
Ta nhất thời giống như kiêu ngạo nhìn thiên hạ. Quả thật, nhìn khắp thiên hạ cũng chỉ có mình ta là tu chân giả, ta còn phải sợ ai? Nhất thời ta hào khí tận trời, khí thế bản thân tự nhiên dần dần lan tỏa khắp nơi.
Trương đại thúc nhìn ta, đột nhiên trước mắt cảm thấy mơ hồ. Một đoàn khí thế hoàng giả tràn đến, thân ảnh của đứa trẻ trước mắt biến hóa càng lúc càng lớn, giống như như một ngọn núi lớn, khiến người khác không thể nhìn lên… trong lòng dâng lên ý niệm muốn quỳ bái đứa trẻ trước mắt…
Đột nhiên, trước mắt sáng lên, tất cả lại khôi phục rõ ràng. Người khác có thể cho là mình hoa mắt, nhưng đối với một vị điêu khắc sư ngọc thạch, ông ta cực kỳ tin tưởng vào ánh mắt của mình. Vì vậy ông ta biết tất cả những gì xảy ra vừa rồi đều là thật, hơn nữa còn do đứa trẻ trước mắt gây ra.
Ta đột nhiên phát hiện đôi mắt của Trương đại thúc trở nên ngây ngốc, muốn quỳ bái với ta. Ta lập tức phát hiện bản thân không ngờ lại phát tán khí thế của cảnh giới tu chân ra ngoài, liền thu hồi khí thế lại, ngồi xuống như trước. Ta cũng biết dạng nhân vật như Trương đại thúc nhất định sẽ không tin tất cả vừa rồi đều là ảo giác.
Ta không khỏi cảm thấy đau đầu, đột nhiên trong lòng máy động, nhìn Trương đại thúc nói:
- Trương đại thúc, vừa rồi khi đến đây ta đã nhìn thấy đại thúc chẻ trúc. Đại thúc vốn không có võ công, tại sao nhãn lực còn tốt hơn so với kẻ bền bỉ luyện võ? Đao mà đại thúc dùng cũng chỉ là đao chẻ trức thông thường, vì sao lại có thể dễ dàng chẻ trúc làm đôi?
Trương đại thúc vừa nghe vấn đề của ta, lập tức lộ ra dáng vẻ cao nhân, vuốt vuốt ba chòm râu ngắn:
- Nhãn lực đó là công phu cơ bản của một vị điêu khắc sư ngọc thạch. Khi chúng ta khi điêu khắc, không thể xảy ra một chút sai sót nào, nếu không thì một tác phẩm cũng coi như thất bại. Hơn nữa kỹ thuật chính là tiêu chuẩn để xác định điêu khắc sư ngọc thạch. Khi một vị điêu khắc sư ngọc thạch có thể xem nặng như nhẹ, dùng một phần lực để làm ra mười phần hiệu quả, chính là một vị điêu khắc sư rất giỏi. Còn kỹ thuật của ta lại là thể nghiệm bản thân vật chất, vận dụng lực lượng tự nhiên để làm mọi thứ, đó mới là một cao thủ điêu khắc tuyệt thế chân chính.
Ta kinh ngạc. Thật đúng là vạn vật đều có đạo, không ngờ ngay cả loại nghề nghiệp như điêu khắc cũng phát triển đến mức có thể lợi dụng lực lượng tự nhiên.
- Trương đại thúc, bội phục, bội phục, quả thật bội phục!
Ta đứng dậy nhìn ông ta, biểu lộ sự bội phục trong lòng, là xuất phát từ chân tâm. Kiếp trước phải đến khi đạt đến Nguyên Anh kỳ ta mới có thể cảm ngộ lợi dụng lực lượng tự nhiên, lúc đó ta cũng đã hơn một ngàn hai trăm tuổi.
- Sư phụ, chúng ta có nên lập tức khởi hành không? Vương đại ca đã chuẩn bị xong tất cả, bảo đệ tử đến hỏi sư phụ!
Giọng nói của Lý Đại từ ngoài phòng truyền vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.