Tinh Phong Truyền Thuyết

Chương 11: Vô hạ bích ngọc (phần 1)




Đoàn người chúng ta theo mấy gã tiểu binh thẳng đến sơn trại. Lúc này hiện ra trước mắt ta là hai chiếc rương lớn. Thật đau đầu, mấy cái rương lớn này đúng là khó xử lý nhất.
- Sư phụ, sư phụ ta đâu rồi?
Lý Đại khẩn trương hỏi.
Trương Vũ bên cạnh cũng rất nghi hoặc, nhưng hắn lại cứ một mực nhìn ta. Không lẽ hắn nhìn ra đứa trẻ trước mắt lại là sư phụ của bọn hắn? Không thể nào, mật kỹ của Thiên Tâm tông ta (kỳ thật là mật kỹ của Tu Chân giới, nhưng ở thế giới này cũng chỉ có mình ta là tu chân giả, ta nói nó thuộc về ai thì nó thuộc về kẻ đó) hắn làm sao có thể nhìn ra.
Ta mỉm cười, thân thể từ từ biến hóa, biến thành hình dạng của Kiếm Thần Toái Vũ.
Lý Đại ở một bên ngơ ngác nhìn ta:
- Sư phụ? Ngài là sư phụ?
- Đúng vậy.
Ta cười cười nhìn hắn
- A a a… Sư phụ ta có pháp thuật biến hóa, sư phụ ta là thần tiên…
Lý Đại vừa nhảy vừa la lớn, khiến cho bọn tiểu binh của sơn trại xung quanh đều nhìn về huớng này. Hừm, phản ứng của Lý Đại này sao khác với bọn Vũ tỷ nhiều thế?
- Lúc nãy ta vừa nhìn thấy một đứa trẻ biến thành một cao thủ kiếm thuật. Ai, là thật, ta thật sự vừa nhìn thấy mà.
Một gã tiểu binh vừa nhìn thấy ta biến hóa liền khoe khoang với đồng bạn, nhưng kết quả… không ngờ đồng bạn lại tránh xa hắn, biểu tình giống như là không quen biết.
- A Vũ, vừa rồi ngươi nhìn ta như vậy, chẳng lẽ đã nhận ra ta là sư phụ của ngươi ư?
Ta hỏi tam đồ đệ. Vấn đề này vẫn luôn khiến cho ta khó hiểu.
- Đồ nhi làm sao có thể nhìn ra loại tiên thuật này. Chỉ có điều lúc bên dưới chân núi, lúc đầu trong xe căn bản không có sư phụ, chỉ có một đứa trẻ. Sau đó đứa trẻ không thấy đâu, sư phụ lại xuất hiện. Vừa rồi sư phụ lại biến mất, còn đứa trẻ lại xuất hiện. Cho nên đệ tử mới cảm thấy hoài nghi. Nhưng thật sự vẫn khó tin thế gian lại có loại tiên thuật như thế.
Tam đồ đệ của ta vẻ mặt sùng bái.
Có thể khiến cho tam đồ đệ như vậy, ta cũng cảm thấy kiêu ngạo. Nhưng lập tức ta lại nghĩ đến mục đích, liền hỏi đại đồ đệ của ta:
- Tìm kiếm tiền tài kết quả thế nào rồi?
- Sư phụ, bọn đệ tử đã mang toàn bộ tài sản của sơn trại ra đây, tổng cộng ước chừng ba mươi lăm vạn lượng bạc.
Lý Đại vẻ mặt kiêu ngạo nói.
- Tại sao lại không có những tài vật khác? Cướp đoạt không thể nào chỉ có tiền được. Những kim ngân châu báu đâu rồi?
Vũ tỷ nghi hoặc hỏi.
- Còn phải nói, nhất định là ở kho vàng nhỏ của Lý Tứ rồi. Ta đã bảo nhị đệ ở đó trông chừng. Đi, chúng ta đến đó xem thử rốt cuộc có bảo bối gì!
Tiểu tử Lý Đại này không ngờ lại không chờ ta mà dẫn đầu đi trước, đúng là không tôn trọng sư phụ này.
- Lý Đại, ta vẫn còn chưa đi đấy.
Ta lãnh khốc nhìn hắn.
Lý Đại vừa nhìn thấy dáng vẻ của ta, trong lòng thầm than: “Hỏng rồi, lúc nãy nên nhường sư phụ đi trước mới phải. Làm sao đây?”
Cặp mắt Lý Đại chợt sáng lên, lập tức cung kính nói:
- Sư phụ, đệ tử là đi trước dẫn đường, sợ sư phụ đi lầm chỗ mà.
Ta vừa nghe, cũng cảm thấy có đạo lý. Ta quả thật còn chưa biết phòng của Lý Tứ ở đâu.
- Lý Đại, ngươi cũng không tệ. Sau khi đến kinh thành sư phụ sẽ dạy ngươi tuyệt thế võ công. Ngươi hãy đi trước dẫn đường đi!
Ta lớn tiếng nói. Sau khi ta đến kinh thành, nhất định phải dạy bọn hắn Thái Cực Âm Dương quyết, nếu không thì ta cũng ăn không ngon.
- Đa tạ sư phụ, đa tạ sư phụ!
Lý Đại lập tức thay đổi hẳn, vui mừng chạy lên phía trước…
Một gian nhà bằng trúc xuất hiện trước mắt, so với những gian nhà khác khác biệt không nhiều. Xem ra gã Lý Tứ này cũng không quá ngu xuẩn, còn biết làm thế này để mê hoặc thủ hạ của mình, biểu hiện mình và mọi người đều giống nhau.
- Sư phụ, nãy giờ đệ tử trông chừng ở đây, kho vàng nhỏ khẳng định không có ai ra vào.
Lý Nhị từ trong phòng của Lý Tứ bước ra, nhìn ta ưỡn ngực khoe khoang công trạng.
- Nhị đệ, ta cho ngươi biết, sư phụ của chúng ta là thần tiên. Lúc nãy ta còn nhìn thấy sư phụ từ một đứa trẻ biến thành hình dạng hiện tại.
Lý Đại lập tức bắt đầu khoe khoang với đệ đệ của hắn.
- Đại ca, không phải huynh ấm đầu rồi chứ? Hôm nay không phải huynh quá cao hứng đến nỗi đầu óc hồ đồ rồi chứ? Sư phụ là thần tiên, cách nói này mà huynh cũng nói ra được. Ta thật đáng thương, không ngờ lại có vị ca ca như thế này.
Lý Nhị bắt đầu than ngắn thở dài.
- Ta thật sự không ấm đầu, ta rất khỏe. Ta thật sự nhìn thấy sư phụ từ đứa trẻ biến thành hình dạng hiện tại. Ai, ngươi còn không tin? Sư phụ, sư phụ nói xem con nói có đúng hay không?
Lý Đại thật sự không có cách nào, chỉ có thể nhờ đương sự là ta chứng minh.
Ta nhìn nhìn hai gã đồ đệ dở hơi, bất đắc dĩ cười khổ. Ai bảo ta là sư phụ của bọn chúng cơ chứ. Ta lập tức vận chân nguyên lực, từ hình dạng Kiếm Thần Toái Vũ chầm chậm biến thành hình dạng vốn có của ta. Ta lắc lắc đầu, đi vào trong phòng.
- A Vũ, các ngươi mau vào đây!
Ta thản nhiên nói một câu.
Bỏ lại Lý Nhị đang trợn mắt há mồm và Lý Đại đang đắc ý, bọn A Vũ không hề kinh ngạc theo ta tiến vào phòng của Lý Tứ.
Ta bước vào phòng. Oa, quả thật không phải là hào hoa xa xỉ bình thường. Bước vào phòng của hắn, mọi thứ đều có hình thức rất phổ thông, nhưng lại dùng tử long mộc làm thành giường. Ta nhìn nhìn dưới gầm giường, liền mỉm cười. Phụ thân, ông không tưởng nhi tử của ông lần thứ nhất kiếm tiền lại dễ dàng như thế này chứ?
Đại đồ đệ của ta lập tức từ phía sau chạy tới, dời chiếc giường gỗ khá lớn đi. Một “cảnh đẹp” lộn xộn bên dưới giường xuất hiện trước mắt chúng ta. Lý Đại cười khinh miệt, một cước đá tung những thứ lộn xộn. Một chiếc vòng sắt nhỏ lập tức xuất hiện trước mắt chúng ta.
Đại đồ đệ của ta lập tức quay đầu lại nhìn tam đồ đệ thông minh nhất của ta. Trương Vũ cũng nhìn nhìn Lý Đại, nở một nụ cười, từ bên cạnh ta đi đến bên giường. Xem ra tam đồ đệ của ta cũng không tệ, dáng vẻ không phải là vĩnh viễn lãnh khốc, đối đãi với huynh đệ và sư phụ ta rất tốt.
Trương Vũ bước đến chỗ chiếc vòng sắt, tay phải nắm lấy chiếc vòng, xoay bên trái ba lần, lại xoay bên phải bốn lần, rồi lại xoay bên trái bốn lần. Âm thanh “két, két…” vang lên, một chiếc rương đá từ dưới mặt đất nổi lên.
Ta bước lên phía trước, cẩn thận quan sát. Ta nhìn thấy chiếc rương đá này chỉ có duy nhất một lớp bảo vệ, một ổ khóa lớn bằng đá. Ta cười cười, tay phải liền nhẹ nhàng vuốt qua ổ khóa. Một luồng kiếm mang thoáng hiện lên, sau một tiếng “cộp”, ổ khóa liền rơi xuống đất.
Ta thấy mọi người chung quanh đều đang nhìn vào rương đá, liền cười cười. Ai gặp phải cảnh này cũng không thể làm khác được. Ta bình tĩnh mở nắp rương đá, nhìn những thứ bên trong. Biểu hiện bên ngoài của ta rất bình tĩnh, nhưng hải dương trong lòng lại dậy sóng cuồn cuộn. Là thứ gì đây?
Mọi người chung quanh đều nhìn thấy tất cả bên trong, nhất thời tràng diện đột nhiên tĩnh lặng. Một lúc lâu sau, những tiếng kinh thán mới vang lên. Là gì ư? Trong đó ngoại trừ ba mươi tấm ngân phiếu một vạn lượng, không ngờ còn có quốc bảo Huyết Phượng, giá trị không dưới trăm vạn lượng. Ngoài ra bên cạnh còn có một số ngọc thạch.
Bọn họ đều kinh thán vì Huyết Phượng, nhưng ta từ nhỏ ở tại Trương thị thế gia, loại bảo vật như thế này không biết đã nhìn thấy bao nhiêu lần. Huyết Phượng này mặc dù là cực phẩm bảo vật, lại là biểu tượng của hoàng hậu tiền triều, nhưng trong mắt tu chân giả như ta còn chưa thể khiến cho ta kinh ngạc.
Khiến cho ta chấn kinh chính là mười mấy khối ngọc thạch. Tại Trương thị thế gia ta đã phát hiện, tinh thạch mà Tu Chân giới dùng để tu luyện hoặc bổ sung chân nguyên lực ở thế giới này lại gọi là ngọc thạch. Nhưng trước đây tinh thạch tốt nhất mà ta nhìn thấy tại Trương thị thế gia chỉ là tinh thạch thượng phẩm. Ta đã tưởng tại thế giới này không có tinh thạch cực phẩm, nhưng mà, nhưng mà…
Trong mười mấy khối này không ngờ lại có hai khối tinh thạch cực phẩm, những khối còn lại có năm khối tinh thạch thượng phẩm, tám khối khác là tinh thạch trung phẩm. Trời ạ, tinh thạch cực phẩm này tại Tu Chân giới cũng cực kỳ khó gặp. Tu chân giả bình thường căn bản là không thể dùng nó, chỉ có trưởng lão hoặc tông chủ của đại môn phái, cùng với người kế thừa đời sau mới có tư cách hưởng dụng. Hơn nữa nó còn có một phương diện cực kỳ đặc biệt. Tinh thạch bình thường sau khi bị hấp thu hết năng lượng đều biến thành bột, chỉ có tinh thạch cực phẩm sau khi bị hấp thu lại biến thành vô hạ bích ngọc không có một điểm tì vết nào, chỉ có điều độ cứng giảm xuống còn ngang tinh thạch thượng phẩm.
Ta đột nhiên nghĩ đến phụ thân của Trương Vũ là một điêu khắc sư ngọc khí rất nổi danh, có lẽ ông ta biết loại tinh thạch cực phẩm này ở đâu có. Ta nhịn không được trong lòng nôn nóng, liền giơ tay gom hết mấy khối ngọc thạch, tất cả đều nằm gọn trong tay ta.
Ta nhìn bọn Vũ tỷ còn đang quan sát Huyết Phượng, lớn tiếng nói:
- Vương ca, hiện tại huynh hãy phụ trách tài vụ của chúng ta. Những thứ này trước tiên huynh hãy thu giữ hết. Còn nữa, từ bây giờ tất cả chúng ta là một tổng thể, có gì khó khăn cứ nói thẳng ra. Nhớ kỹ, chúng ta là một tổng thể!
- Vâng!
Mọi người đều nhìn ta, vô cùng cao hứng. Bởi vì tất cả đều có cảm giác gia đình, chúng ta đều là thân nhân.
Vương ca lập tức bắt đầu thu gom tất cả tài sản. Mọi người cũng giúp đỡ thu gom.
- Trương Vũ, chúng ta đến chỗ phụ thân ngươi xem thử. Ta có một số vấn đề liên quan đến ngọc thạch muốn hỏi đại thúc. Hơn nữa hiện giờ còn chưa đến bái kiến đại thúc, không được hay cho lắm.
Ta mỉm cười nhìn Trương Vũ nói.
- Được, sư phụ, con sẽ dẫn đường.
Trương Vũ sắc mặt bình tĩnh đi phía trước, nhưng trong lòng lại khó nghĩ. Đứa trẻ bên cạnh lại dùng khẩu khí của sư phụ nói chuyện với mình, bề ngoài xem ra rất buồn cười, nhưng bản thân mỗi khi đối diện với sư phụ, trong mắt chỉ có thân ảnh như núi cao của sư phụ, không hề chú ý đến chuyện sư phụ chỉ là một đứa trẻ. Bản thân càng lúc càng khẳng định mình không nhận lầm sư phụ.
Ta theo Trương Vũ đi qua một chiếc cầu đá nhỏ. Một căn nhà tre xuất hiện trước mắt, một vị trung niên khoảng bốn mươi tuổi đứng trên mảnh đất trống trước nhà, đang dùng đao chẻ trúc. Trúc càng chẻ càng nhỏ, nhưng ông ta cứ một mực chẻ tiếp, lại không làm cho mảnh trúc rất nhỏ kia bị đứt đoạn. Ta dùng linh giác quan sát tất cả những việc này.
Ông ta không hề có võ công, tại sao lại có nhãn lực còn tốt hơn cả người luyện võ? Ông ta dùng đao cũng chỉ là một thanh đao chẻ trúc bình thường, tại sao ông ta có thể chẻ thanh trúc làm đôi dễ như trở bàn tay?
- Cha, con đưa sư phụ của con đến gặp cha đây.
Trương Vũ hưng phấn nói với người trung niên.
Ồ, thì ra ông ta chính là phụ thân của Trương Vũ, điêu khắc sư đứng đầu của tiệm ngọc khí đệ nhất thiên hạ. Ta nhìn ông ta, trong lòng nghĩ đến phụ thân của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.