Tinh Phong Truyền Thuyết

Chương 13: Tinh Phong trang viên (phần 1)




- Trương đại thúc, chúng ta sắp lên đường, đại thúc có cần chuẩn bị gì không?
Ta nhìn Trương đại thúc cười cười hỏi.
Lúc này ông ta hoàn toàn chìm trong lời khen ngợi vừa rồi của ta. Nghe ta nói, một lúc sau mới phản ứng lại. Ông ta nhìn ta và Lý Đại, khẽ ho một tiếng, sau đó mới nói:
- Ta chỉ cần một lát thôi, đồ đạc của ta cũng không nhiều.
Nói xong, Trương đại thúc liền đứng dậy, xoay người đi vào phòng trong.
Đột nhiên Trương Vũ trên người mang theo bốn năm bao lớn bao nhỏ từ trong phòng đi ra, cười hì hì nói với phụ thân:
- Cha, con đã chuẩn bị xong hết rồi, lúc nào cũng có thể lên đường.
Xem ra Trương Vũ vì nghe thấy Trương đại thúc biểu đạt tình cha con nên cực kỳ cao hứng, cười hì hì khác hẳn với ngày thường lãnh khốc. Hôm nay Trương Vũ rất cao hứng, số lần cười trong ngày có lẽ còn nhiều hơn cả tháng bình thường.
Ta nhìn nhìn bọn họ, cũng bắt đầu cười, cả gian nhà trúc tràn đầy không khí vui vẻ.
Ta lớn tiếng nói:
- Chúng ta đi thôi!
Khi chúng ta xuống đến chân núi, bọn Vương ca và Vũ tỷ đã mang toàn bộ vàng bạc tài bảo lên xe ngựa. Nhìn thấy bọn ta đến, Vũ tỷ liền bước tới trước nói:
- Thiếu gia, tất cả đều đã chuẩn bị xong rồi. Chúng ta không đủ xe ngựa nên đã lấy thêm hai chiếc xe ngựa của sơn trại, trong đó một chiếc dùng để chở đồ đạc. Chúng ta có lên đường ngay không, xin thiếu gia hạ lệnh!
Ta đưa mắt nhìn những người xung quanh, sau này bọn họ sẽ là chiến hữu của ta. Võ đài của chúng ta là kinh thành, đó là nơi chúng ta thi thố tài năng hiển lộ bản thân, cũng là nơi mà Trương Tinh Phong ta sẽ chứng tỏ bản thân với Trương thị thế gia.
- Xuất phát!
Ta hô lớn một tiếng.
Mọi người lập tức tiến vào xe ngựa, bánh xe bắt đầu chuyển động, chúng ta tiếp tục hành trình đi đến kinh thành.
“Phụ thân, ông nhìn đi, ta sẽ cho ông biết được năng lực của ta. Ta muốn ông phải hối hận vì quyết định lúc trước!” - Ta ngồi trên xe ngựa, nhìn trời xanh bên ngoài song cửa, trong lòng nói thầm.
……
- A, cuối cùng chúng ta cũng đến nơi rồi. Ha ha…
Một đám người đứng trước cổng kinh thành của Minh vương triều lớn tiếng reo hò.
Trải qua gần sáu ngày đường cuối cùng đã đến nơi, mệt mỏi suốt sáu ngày trong chốc lát biến thành vui mừng.
Ta nhìn tòa thành do những tảng đá hoa cương lớn xây dựng nên, trong lòng hô lớn: “Kinh thành, ta đến rồi, Trương Tinh Phong ta đã đến rồi!”
Một đoàn chín người chúng ta sau khi đến cửa hàng giữ bạc của Minh vương triều, trên người mang theo tám mươi lăm vạn ngân phiếu đến một quán rượu cách đó không xa, có tên là Phong Vũ lâu. Chúng ta cũng không ngờ nơi đó lại là quán rượu tốt nhất tại kinh thành, bên ngoài nhìn rất bình thường, nhưng hoàn cảnh bên trong thì lại… quá tuyệt.
Ta thật sự rất bội phục người thiết kế nên quán rượu này. Hắn lại có thể đem thay đổi Thiên Phong Ngân Vũ trận một chút, biến trận thế dùng trong chiến đấu thành trận thế phục vụ mọi người. Toàn đại sảnh có tám gian phòng nhỏ, phân biệt là tám phương vị Khảm, Ly, Đoài, Chấn, Tốn, Càn, Khôn, Cấn. Thiên Phong Ngân Vũ trận vốn là sinh ra gió và mưa để làm rối loạn thị giác của đối thủ, nhưng sau khi trận thế được thay đổi, lại khiến cho cả đại sảnh luôn có gió nhẹ vi vu không ngừng thổi qua, còn có một chút hơi nước, khiến cho toàn đại sảnh trở nên mát mẻ. Ăn cơm uống rượu tại đó cảm giác hoàn toàn không giống như những nơi khác, mà giống như chốn sơn dã sau cơn mưa.
Chúng ta dĩ nhiên gọi một gian phòng dành cho khách quý. Kỳ thật trên lầu còn có mấy phòng dành cho khách quý còn tốt hơn, chỉ có điều không phải cứ có tiền là vào được.
Ngồi xuống ghế, ta nhìn thấy ba gã đồ đệ không dám ăn trước ta, liền nói một câu:
- Các người cứ tùy ý đi!
Sau khi nói xong, Lý Đại và Lý Nhị lập tức bắt đầu thi ăn. Đại ca Lang Phong của ta mặc dù chỉ mới mười tuổi, nhưng so với hai gã đồ đệ mười bảy tuổi còn tốt hơn nhiều. Tam đồ đệ của ta càng không cần nói, bình thường sắc mặt luôn lãnh khốc, chỉ đối với người của mình mới có thể cười đôi lần. Lúc nãy khi vừa mới tiến vào quán rượu, quá nửa nữ nhân trong đại sảnh đều nhìn hắn bằng ánh mắt nhiếp người. Hắn còn làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, khiến cho mọi người chúng ta phải lập tức kéo hắn vào một gian phòng độc lập.
- Vương ca, sau này chúng ta sẽ ở lâu dài tại kinh thành, huynh ăn xong hãy cùng Vũ tỷ dẫn theo Lý Đại và Lý Nhị đi tìm một tòa trang viên lớn. Trang viên chủ yếu chỉ cần thật lớn, có đắt cũng không sao. Còn có một điểm quan trọng là nền móng nhất định phải kiên cố, bởi vì ta chuẩn bị xây dựng mật thất bên dưới đất. Như vậy đi, ăn xong huynh hãy ra ngoài xem thử, chúng ta sẽ tạm thời ở lại khách phòng phía sau Phong Vũ lâu. Ta đã bảo tiểu nhị chuẩn bị năm phòng thượng đẳng, Vương ca và Vũ tỷ ở một phòng, Lý Đại và Lý Nhị một phòng, đại ca và đại nương một phòng, A Vũ và Trương đại thúc một phòng, còn ta một phòng. Vậy đi, nói xong rồi thì ăn thôi!
Ta cầm chén lên, cầm đũa đưa về hướng bàn ăn, lập tức ngẩn người. Thức ăn trên cả bàn đã hết một nửa, chỉ có thức ăn trước mặt của ta thì vẫn chưa từng động.
Ta nhìn hai gã đồ đệ tốt của ta, Lý Đại và Lý Nhị thật thà nhìn ta cười cười. Nhìn hai chén cơm trống rỗng của bọn chúng, ta biết thức ăn do ai tiêu diệt.
Ta vừa định phê bình hai gã đồ đệ, bọn hắn đã nói ngay:
- Sư phụ, chúng con ăn chưa no, sư phụ có thể cho chúng con ăn tiếp không?
Hai cặp mắt to nhìn ta không chớp, tràn đầy hy vọng.
- Cút, nghiệt đồ, tức chết ta mà!
Ta lớn tiếng mắng. Lý Đại và Lý Nhị ngẩn người nhìn ta, dáng vẻ vô cùng đáng thương. Đây là ta lần đầu mắng bọn hắn.
- Các ngươi không biết gọi tiểu nhị lấy thêm thức ăn sao? Không ngờ lại muốn ăn thức ăn của ta. Các ngươi ăn hết thì ta lấy gì ăn đây!
Ta nhìn hai gã cười mắng.
Lý Đại và Lý Nhị thoáng ngơ ngác, tiếp đó mới giật mình phản ứng lại, lập tức lớn tiếng nói:
- Đa tạ sư phụ, đa tạ sư phụ!
Lý Đại lập tức quay người nhìn về hướng tiểu nhị chuyên phục vụ ở trước cửa gọi lớn:
- Tiểu nhị, mang đến đây cho ta hoàng đậu đôn trư cước, dã sơn cô đôn bài cốt, thủy áp hoàng đậu, phao phượng trảo, bì đản quyển, điếu thiêu nhũ cáp, mật trấp trư thủ, hoạt ngư tân cật, trư thủ vương, hương lạt điền loa…
Ta trợn mắt há mồm. Cả bàn duy nhất chỉ có Lý Nhị, Trương Vũ và Trương đại thúc là còn bảo trì bình tĩnh.
Tiểu nhị cười hì hì, nghe xong một lần lập tức lặp lại từ đầu đến cuối một từ cũng không sai. Ta ngẩn người, chỉ có thể cảm thán: “Tiểu nhị của Phong Vũ lâu này tố chất thật là cao, không hổ là quán rượu đệ nhất kinh thành.”
……
Sau khi cơm rượu no say, bọn Vương ca liền đi tìm trang viên, còn ta thoải mái về phòng mình nghỉ ngơi.
“Bình, bình!”
- Thiếu gia, tôi là Vương ca, ngài hãy mở cửa ra!
Trời ạ, ta vừa mới lên giường, còn chưa kịp cởi đồ thì Vương ca này lại tới. Huynh ấy chỉ mới ra ngoài mấy phút thôi mà.
Mặc dù ta rất bực bội, nhưng cũng đành bước ra mở cửa.
- Vương ca, huynh làm sao vậy? Ta vừa mới lên giường, còn chưa kịp nằm xuống thì huynh đã đến. Không phải ta bảo huynh đi tìm trang viên sao, sao huynh còn ở đây?
Ta nhìn Vương ca phát tiết bất mãn. Vương ca và Vũ tỷ đã nhìn ta lớn lên, chỉ có trước mặt bọn họ ta mới có thể phát ra tính khí của thiếu gia.
- Thiếu gia, tôi đã tìm được trang viên, nằm ở phía bắc quán rượu này. Địa bàn rất lớn, giá hai mươi vạn lượng bạc. Trước đây nó là phủ trạch của một vị vương gia, hiện tại vị vương gia này đã chết, ông ta không có hậu nhân, cho nên tòa trang viên này bị hoàng thượng thu hồi. Hoàng thượng định giá hai mươi vạn lượng, nhưng suốt một năm cũng không có ai mua. Chủ yếu là vì nó quá lớn, người bình thường căn bản không dùng hết. Còn nghe nói, vị vương gia đó vốn là một người rất yêu thích trận pháp, bình sinh từng tập hợp vô số cao thủ trận pháp. Cho nên toàn hậu hoa viên cùng với một số phòng bên trong căn bản không bước vào được, bởi vì bên ngoài ông ta bố trí một đại trận, hơn nữa còn là do mười cao thủ lợi hại nhất khi đó đồng thời bày trận. Hiện tại chưa một ai có thể khai mở trận thế này, vì vậy dẫn đến việc không có người mua.
Vương ca nói cho ta biết tình huống đại khái của trang viên kia.
- A, trước đây là phủ trạch của một vị vương gia, bên ngoài hậu hoa viên còn có một trận thế cực kỳ lợi hại. Thú vị, tốt, tốt. Ta lập tức cùng huynh đi xem thử, nhưng trước tiên phải chỉnh đốn y phục đã. Huynh hãy đi gọi những người khác, chúng ta cùng đi xem nhà mới sau này của chúng ta. Nhanh lên một chút!
Ta nhìn Vương ca nói.
- Vâng, thiếu gia, tôi lập tức đi ngay!
Vương ca đáp lời, lập tức xoay người đi thông báo cho những người khác.
Ta bước đến trước gương, cẩn thận sửa sang y phục trên người. Cũng không tệ, dáng vẻ trẻ con quả thật rất khả ái.
Rời khỏi phòng, ta phát hiện những người khác đều đang đứng ngoài cửa chờ ta. Ta nhìn bọn họ nói:
- Đi, mọi người cùng đi xem ngôi nhà sau này của chúng ta, đi thôi!
- Ha ha, chúng ta cũng có địa bàn của mình tại kinh thành rồi!
Lý Đại luôn luôn như thế, ta đã nói nhiều lần cũng vô dụng.
- Đại ca, huynh nói xem sư phụ sẽ cho chúng ta phòng lớn cỡ nào?
Tên Lý Nhị ngu ngốc và đại ca của hắn cũng không khác nhau bao nhiêu. Ta làm sao lại thu nhận loại đồ đệ như vậy chứ.
- Nói thừa, chúng ta là khai môn đại đệ tử của sư phụ, đương nhiên là sẽ có phòng rất lớn rất tốt. Ai, có đệ đệ như vậy thật làm Lý Đại ta đau xót. Ha, may mắn là ta còn có một vị sư phụ tuyệt hảo. Đúng không sư phụ?
Gã Lý Đại này lại bắt đầu vỗ mông ngựa.
- Câm miệng!
Ta đưa mắt nhìn bọn hắn, xoay người đi về hướng con đường phía bắc. Mới đi chưa đến năm mươi bước, một trang viên cực lớn đã xuất hiện trước mắt ta. Trước cửa có hai bức tượng sư tử đá cực lớn vẫn còn vẻ uy vũ như năm xưa, cao ngạo nhìn những người tiến vào vương phủ.
Hai gã nha dịch đang đứng hai bên cửa lớn, hai thanh đại đao còn ôm trong lòng, đang ngủ gà ngủ gật.
- Hây, hai vị quan nhân, chúng ta muốn mua trang viên này, hây!
Vũ tỷ bước lên trước nói với hai gã nha dịch. Có điều một tiếng cuối cùng thật sự quá lớn. Đáng thương cho hai vị nha dịch này.
- Ai, kẻ nào dám phá giấc mộng đẹp của đại gia? A, vừa rồi ngươi nói gì? Ngươi nói muốn mua trang viên này, là thật ư?
Gã nha dịch có vẻ lớn tuổi hơn nhìn đám người trước mặt, dường như vẫn chưa tin đám người này lại muốn mua trang viên mà rao bán suốt một năm cũng không ai mua.
Vũ tỷ lớn tiếng nói:
- Là thật, ta nói với hai vị rõ ràng, chúng ta muốn mua trang viên này.
- Trời ạ, cuối cùng ta cũng có thể rời khỏi chỗ này rồi. Một năm rồi, suốt một năm ta ở đây dầm mưa dãi nắng. Ông trời cuối cùng cũng mở mắt rồi.
Gã nha dịch kia lớn tiếng hô lên.
Gã bên cạnh cũng lẩm bẩm:
- Cuối cùng ta cũng có thể rời khỏi nơi này, đi khai sáng sự nghiệp của ta. Thê tử của ta đã hơn nửa năm không cho ta lên giường rồi…
Chúng ta nhìn thấy cảnh này không khỏi ngơ ngác, một lúc sau mới phản ứng lại. Hai gã này cũng thật là quá cao hứng.
- A Quân, ngươi mau đến phủ nha báo cáo, ta đưa mấy vị khách này vào vương phủ tham quan một lượt. Các vị, xin hãy theo tiểu nhân vào bên trong xem qua một lượt!
Gã này lúc nãy còn còn lớn giọng với chúng ta, hiện tại lại làm ra vẻ khiêm nhường. Xem ra hắn cũng biết, chúng ta có thể mua được trang viên này thì cũng không phải là loại người dễ trêu chọc.
Gã nha dịch lấy chìa khóa ra, mở cánh cửa vương phủ. Chúng ta cùng tiến vào ngôi nhà sau này của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.