Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1300:




Chương 1300

Lục Khởi cũng không tin, anh ta nhìn bà Lục: ‘Lần trước, con nói lúc con còn nhỏ, đứa bé lần đầu tiên con nhìn thấy ở nhà họ Bạch không phải là bảo bối, lúc đó bảo bối đã nghi ngờ thân thế của mình rồi, nên còn đặc biệt đi đến Giang Nam, để tìm chứng cứ mình rốt cuộc có phải là con của nhà họ Bạch không, sau đó con cũng hỏi mẹ, mẹ nói đứa bé lần đầu tiên con nhìn thấy chính là con của người thân, bạn bè nhà họ Bạch, bảo bối chính là con gái của bác Bạch, sao bây giờ lại nói là không phải!”

Bạch Dương cũng đỏ hoe mắt nhìn bà Lục, ánh mắt tràn đầy sự mong đợi và hi vọng: “Bác gái, bác đang lừa cháu có đúng không? Cháu chính là con gái của ba mẹ cháu!”

“Xin lỗi, Dương Dương, bác thật sự đã lừa cháu, nhưng không phải lần này, mà là lần trước, lần trước bác quả thật nói đứa bé kia là con của người thân, bạn bè nhà họ Bạch, chỉ là không muốn khiến cháu khó chịu, nhưng thực ra, đứa bé kia mới là con gái ruột của ba mẹ cháu, chỉ là đứa bé kia không sống được quá năm tháng, nên ba cháu đã đặc biệt đi đến trại trẻ mồ cô, bế cháu về, chính là thay thế cho đứa bé kia, không khiến cho mẹ cháu sụp đổ tinh thần vì cái chết của đứa bé kia.”

Lời nói này, khiến ngọn lửa hi vọng trong lòng Bạch Dương lập tức bị dập tắt.

Cơ thể cô lắc lư, cuối cùng thực sự không đứng vững được nữa, mông ngã xuống sofa, cả người hoàn toàn không có chút khí lực nào, giống như mất đi linh hồn.

Hóa ra là như vậy….

Chả trách ông ngoại lại cẩn thận cất giấu ảnh đứa bảo bối của người thân, bạn bè †rong phòng sách của mình như vậy, bởi vì đó không phải là con của người thân, bạn bè gì đó, mà là cháu gái thật sự của ông ngoại.

Ông ngoại đã lừa cô, cô không phải là cháu gái của ông, mà là hàng giả, mà một đứa trẻ đi ra từ trại trẻ mồ côi, không biết ba mẹ là ai.

Ba mẹ mà cô gọi từ nhỏ đến lớn không phải là ba mẹ của cô, ông ngoại cũng không phải là ông ngoại của cô, thậm chí ngay cả cái tên Bạch Dương cũng không phải là của cô.

Cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi thay thế cho Bạch Dương thật sự!

Nghĩ đến những điều này, khóe miệng Bạch Dương nhếch lên, thành một đường cong tuyệt vọng, đau khổ.

Nhìn thấy Bạch Dương như vậy, trong lòng Lục Khởi vô cùng khó chịu.

Anh ta tức giận nhìn bà Lục: “Mẹ, tại sao phải nói với bảo bối những điều này, lần trước không phải mẹ đã nói đứa bé kia là con của thân thích nhà họ Bạch, lúc đó rõ ràng mẹ vẫn muốn giấu thân phận của bảo bối, đã muốn giấu, thì hãy giấu cả đời này đi, tại sao bây giờ lại vạch trần?”

Bà Lục cũng biết mình nói ra những điều này, sẽ khiến Bạch Dương rất khó chịu, nhưng bà không thể không nói ra.

Bà thở dài một hơi: “Đó là vì lúc đó sau khi mẹ nói dối, trong lòng vẫn rất bất an, mẹ không biết lúc đó mẹ nói dối rốt cuộc là đúng hay sai, sau khi trở về, mẹ lật xem những bức ảnh của Mỹ Na lúc còn sống, nghĩ đến lời căn dặn của Mỹ Na mới mẹ, nên mẹ mới quyết định vẫn nên nói với Dương Dương, bởi vì bây giờ không nói, sau này Dương Dương vẫn sẽ biết được.”

“Ai nói, mẹ không nói với em ấy, em ấy sao có thể biết được.” Lục Khởi nắm chặt tay.

Bà Lục nhìn anh ta: “Con thật sự cho là như vậy sao? Lúc trước mẹ cũng không lộ ra một chút gì về thân phận của Dương Dương, nhưng Dương Dương vẫn biết đến đứa bé kia, bắt đầu nghi ngờ thân phận của mình, con thật sự cảm thấy chuyện này có thể giấu được cả đời sao?”

“Cái này…” Lục Khởi nghẹn lời.

Bà Lục lại nói: “Thực ra cho dù hôm nay mẹ không nói cho Dương Dương biết thân phận thực sự của con bé, sau này con bé vẫn sẽ biết được.”

Nói đến đây, bà nhìn Bạch Dương: “Dương Dương, ba mẹ con rất biết nhìn xa trông rộng, họ biết cho dù thành lập nên tập đoàn Thiên Thịnh cũng không thể đảm bảo tập đoàn Thiên Thịnh sẽ luôn tồn tại, hơn nữa bọn họ cũng không thể đảm bảo một ngày nào đó mình có xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà qua đời hay không, nên bọn họ đã tiết kiệm cho cháu một khoản tiền khổng lồ từ khi cháu còn rất nhỏ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.