Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1299:




Chương 1299

“Hả?” Lục Khởi nhất thời không phản ứng lại, “Hả cái gì mà hả, còn không mau đi đi!” Bà Lục càng chán ghét, thúc giục.

Lục Khởi ồ hai tiếng: “Con đi đây.”

Anh ta từ trên sofa đứng dậy, lại đi vào trong phòng bếp.

Anh ta vừa đi, trong lòng vừa lẩm bẩm mình cũng chả làm gì, sao thái hậu nhà anh ta lại nhìn anh ta với ánh mắt ghét bỏ giống như nhìn một tên vô dụng vậy.

Sau khi Lục Khởi rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại bà Lục và Bạch Dương.

Bạch Dương đặt cốc nước xuống, hỏi chuyện chính: “Bác gái, lúc trước bác bảo A Khởi chuyển lời đến cháu, bảo cháu có thời gian thì đến nhà họ Lục tìm bác, có chuyện muốn nói với cháu, rốt cuộc là chuyện gì?”

Nghe thấy lời nói của Bạch Dương, nụ cười trên khuôn mặt bà Lục dần biến mất, trở nên nặng nề.

Bạch Dương thấy vậy, trái tim cũng nâng lên: “Bác gái, sao vậy?”

Bà Lục lắc đầu, lại nở nụ cười: “Không có gì, bác chỉ nghĩ, lúc đó nói với cháu rốt cuộc có đúng không.”

“Hả?” Bạch Dương khuôn mặt tràn đầy sự nghỉ hoặc.

Bà Lục không nói gì, cúi người từ bên dưới bàn trà, lấy ra một chiếc hộp nhỏ, sau đó đưa cho cô: “Đây là đồ trước khi mẹ cháu qua đời giao cho bác, bảo bác giữ lấy, đợi đến một ngày, cháu biết được thân thế của mình, bảo bác giao cho cháu.”

“Đợi một chút, bác gái, bác nói cái gì, cái gì mà biết được thân thế của mình? Câu nói này của bác có ý gì?” Bàn tay đang cầm chiếc hộp của Bạch Dương đột nhiên nắm chặt lại, biểu cảm trở nên hoảng loạn, trong lòng dâng lên một sự bất an rất lớn.

Bà Lục nhìn thấy cô như vậy, trong lòng rất không đành lòng, nhưng vẫn lên tiếng nói: “Thực ra…cháu không phải là con gái ruột của ba mẹ cháu.”

Đoàng!

Câu nói này giống như sấm sét, đánh thẳng vào đỉnh đầu của Bạch Dương, đánh đến mức cả người cô đều sững sờ, cũng ngẩn người, giống như cả thế giới này đều đang quay cuồng.

“Cháu…. cháu không phải là con gái ruột của ba mẹ cháu?” Một lúc sau, cô mới miễn cưỡng tìm lại được thần trí, ánh mắt thất thần nhìn bà Lục, giọng nói khàn khàn khó khăn nói ra câu này.

Bà Lục gật đầu, ừ một tiếng: “Không sai.”

“Điều này không thể nào!” Bạch Dương đột nhiên đứng dậy, cảm xúc kích động lắc đầu, sắc mặt vô cùng tái nhợt nói: “Cháu sao có thể không phải là con gái ruột của ba mẹ cháu chứ.”

“Cái gì? Bảo bối không phải là con gái ruột của bác trai, bác gái Bạch?” Lục Khởi vừa gọi điện thoại cho ba xong, quay trở lại, thì nghe thấy câu nói khiến người khác kinh ngạc này của Bạch Dương, cả người cũng sững sờ.

Anh ta đi nhanh đến trước mặt bà Lục: “Mẹ, mẹ có biết mình đang nói gì không, bảo bối sao có thể không phải là con gái ruột của bác trai, gác gái Bạch.”

“Mẹ không nói sai, mẹ biết mình đang nói gì, nhưng đây là sự thật.” Bà Lục thở dài.

Cơ thể Bạch Dương run rẩy kịch liệt, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, đồng tử rời rạc: “Không, không thể nào, chuyện này không thể nào!”

“Đúng vậy mẹ, chuyện này sao có thể chứ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.