Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1298:




Chương 1298

“Bác gái thích là được rồi.” Bạch Dương cười nói.

“Thích, đương nhiên là thích rồi.” Bà Lục gật đầu, cười haha nói: “Chỉ cần là quà Dương Dương tặng, bác đều thích, nào Dương Dương, giúp bác đeo đi.”

“Vâng ạ.” Bạch Dương trả lời, sau đó đứng dậy, tháo đôi hoa tai trên tai bà Lục xuống, sau đó mới lấy đôi hoa tai mình mua cho bà, đeo lên cho bà.

Sau khi đeo lên, bà Lục lắc đầu hai cái, cảm thấy mặt bông tai này rất thoải mái, sau đó mới nhìn Bạch Dương hỏi: “Dương Dương, có đẹp không?”

“Đẹp ạ, bác gái đeo gì cũng đẹp.” Bạch Dương khen ngợi nói.

Bà Lục vô cùng vui mừng, sờ hoa tai ở trên tai: “Vẫn là Dương Dương có ánh mắt tốt biết nói chuyện, nếu như đổi lại là bác trai của cháu với thằng nhóc thối A Khởi kia, chắc chắn bọn họ sẽ không biết làm như vậy, chắc chắn sẽ nói những lời của trai thẳng như không phải là do hoa tai hả, đeo cái gì cũng vậy.”

Đôi môi đỏ của Bạch Dương mấp máy, đang muốn nói gì đó.

Giọng nói của Lục Khởi từ phía sau truyền đến: “Mẹ, đừng đổ oan cho con, con không phải là kiểu người đó, mỗi lần mẹ đeo trang sức gì hỏi con có đẹp không, có lần nào mà con không khen mẹ chứ, rõ ràng ba mới là người nói cái gì cũng giống nhau, có được không ạ.”

Anh ta đi qua, đặt đĩa hoa quả trong tay xuống trước mặt Bạch Dương: “Bảo bối ăn hoa quả đi.”

“Được, cảm ơn.” Bạch Dương gật đầu, xiên một quả cherry.

Bà Lục bỏ đôi bông tai đã được đổi vào trong chiếc hộp bông tai mà Bạch Dương tặng, lườm Lục Khởi: ‘Mẹ không có đổ oan cho con, mặc dù con có khen mẹ, nhưng mỗi lần đều dùng những câu khen giống hệt nhau, lẽ nào không phải cũng lấy lệ như ba con sao?”

“Cái này…” Khóe miệng Lục Khởi giật giật, đột nhiên không thể nói lại.

Quả nhiên, gừng càng già càng cay, vừa lên tiếng chính là tuyệt sát.

Điều quan trọng là, thật sự như vậy.

Mặc dù anh ta quả thật không nói câu cái gì mà ‘đeo cái gì không phải cũng giống nhau saư’,, nhưng khen nghìn lần như một, quả thật cũng có ý kia, giống hệt với ba, đều lấy lệ.

Bạch dương nhìn Lục Khởi bị bà Lục nói đến mức không nói được gì, không nhịn được cười thành tiếng.

Lục Khởi nhìn cô cười vui vẻ, cũng cười theo.

Đương nhiên bà Lục cũng cảm nhận được sự thay đổi của con trai mình, khẽ lắc đầu, trong lòng bất lực, thở dài.

Thằng ngốc này, vẫn không tiến bộ như vậy, không có tiền đồ.

Lúc trước bà đã từng nói, thích Dương Dương, thì lấy cam đảm theo đuổi đi, đừng sợ bị từ chối, cũng đừng sợ ngay cả bạn bè cũng không làm được, phải thể hiện tình cảm và tâm ý của mình, ngộ nhỡ cuối cùng sẽ thành công thì sao?

Nhưng thằng ngốc này từ trước đến nay có nghe lọt tai những lời bà nói đâu, có lẽ là có nghe, nhưng thằng ngốc này quá nhát gan, quá yếu ớt, chỉ dám thầm yêu Bạch Dương ở trong lòng, không dám tỏ tình, thậm chí đến tận bây giờ, Bạch Dương còn không biết tình cảm của thằng ngốc này.

Nói đến cũng là thằng ngốc này đáng đời, yêu ai, thì dũng cảm theo đuổi không phải là tốt sao, không cần chơi trò yêu thâm cái gì đó, từ trước đến nay chưa từng chủ động.

Lễ nào còn mong người khác chủ động?

Càng nghĩ trong lòng bà Lục càng chán ghét Lục Khởi.

Bà không vui liếc nhìn Lục Khởi: “Còn đứng ở đó làm gì, đi dặn nhà bếp chuẩn bị đồ ăn đi, còn nữa, gọi điện thoại cho ba con, bảo tối nay ông ấy đừng tăng ca, về nhà sớm để ăn cơm.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.