Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 470: "Anh có biết kẻ địch là ai không?"




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc dù không biết tại sao ở đây lại xuất hiện lính đánh thuê, nhưng mà nhất định sẽ không phải là chuyện tốt lành gì. 
Tiêu Sách lại thoáng cau mày, Hoa Quốc cũng có thể được coi là cấm địa của Lính đánh thuê, tại sao cách ranh giới chỗ này không xa lại sẽ xuất hiện lính đánh thuế? 
Có điều rất rõ ràng ở đây là anh cũng không tìm ra được lý do, nhưng mà chuyện này cũng không sao, binh tới thì tướng đỡ, nước đến thì đất ngắn. Với Tiêu Sách mà nói thì lính đánh thuế cũng không có gì đáng sợ, điều anh băn khoăn nhất chỉ đơn giản là sự an nguy của người dân ở trong thôn này mà thôi. 
Nương theo ánh trăng, Tiêu Sách lợi dụng bóng tối để bí mật đi thăm dò, không hề phát ra một tiếng động nào, thoắt cái đã mò ra tới cửa thôn. 
Tiêu Sách chưa kịp rời khỏi thôn đã gặp được một bóng người trốn ở sau tảng đá, trong tay nắm chặt súng săn, kiên trì bất động. 
Trong chớp mắt, Tiêu Sách cũng nhìn ra được rồi, người đó chính là Thủy Oa. 
Dù sao thì anh cũng đã quá quen thuộc cái dáng người của anh ta rồi, cả hai đã cùng nhau ăn ý mà hoàn thành nhiệm vụ đến cả trăm ngàn lần rồi kia. 
"Sao hả? Anh có biết kẻ địch là ai không?" 
Một sải bước dài tiến đến, Tiêu Sách đi vòng ra phía sau của Thủy Oa, sau đó nhỏ giọng hỏi. 
Thủy Oa bị dọa sợ giật mình, súng đang cầm trong tay suýt đã bóp cò. Vừa quay đầu nhìn thấy là Tiêu Sách mới thở phào nhẹ nhõm đáp: "Băng nhóm Lưu Xà vẫn luôn có một thế lực chống lưng rất thần bí, hôm nay bang chủ của băng nhóm Lưu Xà bị đánh bầm dập như thế, chỉ e là thể lực ở phía sau họ chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện. Tôi ở đây chính là để giám sát bọn chúng, phòng ngừa bọn họ ra tay với người dân..." 
Thủy Oa nhìn Tiêu Sách, bên trong ánh mắt có chút nghiêm trang. 
Đồng thời, người ở đây cũng có hơi khó hiểu, không phải Tiêu Sách đang ngủ sao? Tại sao chỉ trong chớp mắt lại xuất hiện ở cửa thôn rồi, lẽ nào là anh phát hiện có gì đó không đúng? 
Còn chưa đợi Thủy Oa hỏi ra nghi vấn trong lòng, Tiêu Sách phía này đã nói trước: Bọn họ đã tới rồi, theo như suy đoán của tôi thì có chừng hơn hai mươi người, trong tay của hơn hai mươi tên đó đều có vũ khí rất kh ủng bố, anh phải cẩn thận một chút." 
Tiêu Sách ngó nhìn về phía xa, khóe môi cũng nở nụ cười có chút tàn khốc. 
Thủy Oa sửng sốt, trong mắt lập tức xuất hiện vẻ hoảng sợ. 
Anh ta không ngờ lần này lại có hơn hai mươi tên lính đánh thuế xuất hiện. Xem ra thể lực chống lưng của băng nhóm Lưu Xà này rất lớn. Đối với nhận định của Tiêu Sách, Thủy Oa trước giờ chưa từng nghi ngờ chút nào. 
Nếu như không nhờ vào sự nhận định nhạy bén này của Tiêu Sách thì chỉ e là mấy năm qua trong quân đội, bọn họ đã bị kẻ địch gi ết chết không dưới mười lần từ lâu rồi. 
Khả năng nhận định yêu nghiệt này của Tiêu Sách, Thủy Oa đã tiếp xúc đến thành thói quen rôi. 
"Đội trưởng, anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ không để cho bọn họ làm hại tới người dân trong thôn dù chỉ là một chút." Thủy Oa lập tức tỏ thái độ nghiêm túc mà nói với Tiêu Sách 
Một khi đã tiến vào trạng thái chiến đấu, tất cả mọi người đều sẽ gọi Tiêu Sách là đội trưởng, nỗ lực phối hợp cùng với Tiêu Sách. Cũng chính vì như thế mà tiểu đội của bọn họ mới lấy được vô số chiến công hiển hách. 
"Anh đang mai phục ở đây, không nên cử động, một khi có người tiến vào thôn trang thì anh hãy lập tức đánh cho bọn họ không kịp trở tay.." Tiêu Sách ngó nhìn đôi chân đang bị thương của Thủy Oa, lập tức dặn dò. 
Mặc dù Thủy Oa là thành viên của tiểu đội đặc chủng, kể cả khi bị hư một con mắt nhưng sức chiến đấu vẫn không thuyên giảm đi chút nào. Nhưng mà lúc này châm đang bị thương, sức chiến đấu giảm đi rất nhiều. Bây giờ ngồi ở đây mai phục đám lính đánh thuê kia không kịp trở tay là lựa chọn tốt nhất. 
Nói xong, Tiêu Sách lại giống như một bóng ma hòa vào cùng đêm tối, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đầu nữa. 
Lúc Tiêu Sách biến mất, hơn hai mươi tên lính đánh thuế mang theo vũ trang đi về phía thôn trang. 
Hơn hai mươi tên lính đánh thuế này không hề ngụy trang chút nào, trực tiếp cầm theo sủng mà đi về phía thôn trang. 
Lần này bọn họ nhận được chỉ thị của cấp trên là sau khi vượt qua được biên giới thì dốc sức phối hợp với băng nhóm Lưu Xà mà hành động. 
Bây giờ, bọn họ đã biết rõ được mục tiêu cần làm, đó chính là phối hợp với băng nhóm Lưu Xà, truy lùng một người thanh niên trẻ tầm hơn hai mươi tuổi. 
Lúc này, hơn hai mươi tên lính đánh thuê đó cảm thấy vô cùng cạn lời. 
Với bọn họ mà nói thì việc bắt một người Hoa Quốc lại cần đến lực lượng hơn hai mươi người là bọn họ, thật sự là có chút phô trương. 
Nhưng mà nghĩ tới người trước mặt với thân phận là bang chủ của băng nhóm Lưu Xà, một nhóm hai mươi mấy người đó cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, chôn giấu bất mãn ở trong lòng. 
"lvan, cậu nhớ cho kỹ, thằng nhóc đó biết võ, nhất định không thể xem thường. Tôi muốn các cậu phải bắt sống, mẹ kiếp, tôi muốn giết nó từng chút từng chút một..." 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.