Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 471: "Được, vậy tôi cũng cám ơn thiếu chủ trước.."




Người lính đánh thuế có tên là Ivan đó lập tức đáp lại bằng tiếng Hoa. 
"Được, chỉ cần cậu có thể giúp tôi tóm lấy thằng nhóc đó về đây, tôi sẽ bảo bố của tôi trọng dụng cậu. Sẽ đề bạt một mình cậu lên làm tổ trưởng phụ trách đường biên giới với nước Nga, sao hả?" 
Người đàn ông trung niên nở nụ cười nhạt, nói. 
"Được, vậy tôi cũng cám ơn thiếu chủ trước.." 
Nghe được lời thỏa thuận của người đàn ông trung niên đó, người lính đánh thuê tên Ivan có quốc tịch nước ngoài này dĩ nhiên là rất vui mừng, cười đến không khép mồm lại được. 
"Mẹ nó, một khi tao bắt được mày rồi, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày đâu..." 
Người đàn ông trung niên kia trầm mặc, bên trong ánh mắt còn mang theo chút dữ tợn. 
Từ trước tới giờ, ông ta chưa từng chịu cảnh thiệt thòi như này, vừa mới đối mặt đã bị cái thằng nhóc hung hăng càn quấy đó đánh gãy xương đùi, thực sự đúng là hủy hoại đi uy danh của ông ta. 
Nhưng mà, chỉ cần bắt thằng nhóc hôm nay lại, cơn tức giận trong lòng ông ta sẽ giảm được một nửa, ông ta cũng đã nghĩ ra đủ phương pháp để dằn và người kia rồi. 
Người đàn ông trung niên đó không biết, người mà ông ta muốn tìm lại đang nấp ở sau tảng đá cách đó không xa. 
Lúc nhìn thấy bang chủ của băng nhóm Lưu Xà nói chuyện với đám lính đánh thuê người nước ngoài kia, sắc mặt của Tiêu Sách cũng lập tức thay đổi. 
Dựa theo tình huống mà bang chủ của băng nhóm Lưu Xà này nói thì rất có thể bố của bang chủ băng nhóm Lưu Xà đó là người nước ngoài có chức lớn, còn những tên lính đánh thuê này chính là đàn em của bố ông ta. 
Lúc này Tiêu Sách cũng phát hiện người đàn ông trung niên đó quả thật không phải người Hoa gốc, làn da thô ráp cùng đôi mắt màu xanh lam, đây đều đang chứng thực bang chủ của băng nhóm Lưu Xà này là con lại. 
"Xem ra, chuyện này nhất định là có gì đó kỳ quái, rất có thể bang chủ của băng nhóm Lưu Xà này là một con cờ được đánh vào Hoa Quốc của một vài thế lực khác..." 
Trong lòng Tiêu Sách chớp mắt cũng đã xuất hiện vô số ứng cử viên". 
Nhưng mà, những thứ đó đều là chuyện mà các bộ ngành liên quan tới an toàn của quốc gia phải cân nhắc, bây giờ Tiêu Sách chỉ là một người dân bình thường, cũng không có nhiều chức vụ gì trên người, không thể quản nhiều thứ như vậy được. 
Nhưng mà lúc này, bang chủ của băng nhóm Lưu Xà muốn tới bắt anh, chuyện này khiến Tiêu Sách không thể nào đưa mình ra ngoài vùng liên quan tới chuyện này được. 
"Muốn trách thì trách ông đang yên đang lành lại tới trêu chọc tôi thôi..." 
Tiêu Sách hờ hững mỉm cười một tiếng, rút ra thêm một cái đinh sắt nữa, lại lần nữa mà hoàn mình vào trong bóng tối. 
Nếu mấy tên lính đánh thuế này dám tùy tiện vượt qua đường biên giới, như vậy Tiêu Sách sẽ không ngần ngại mà cho bọn họ vĩnh viễn nằm lại nơi này, để bọn họ không còn đường về nước nữa. 
Cuối cùng, Tiêu Sách cũng ra tay rồi. 
"Phập phập phập..." 
Từng tiếng âm thanh sắc bén trong phút chốc vang lên giữa bầu trời đêm, phá vỡ sự yên bình của một thôn trang ở trên núi. 
Lúc có một âm thanh chói tai vang lên trong đêm, mí mắt của Ivan động đậy, cơ mặt hơi có giật. 
“Cẩn thận.” 
Ivan lập tức cảnh báo, nhưng đáng tiếc đã quá muộn. 
"Mę kiếp..." 
Rất nhanh có một tiếng gào thét vang lên xung quanh Ivan khiến trái tim van càng lúc càng thấy nặng nề. 
Anh ta biết e là trong số đàn em của anh ta đã có người bị trúng ám khí. 
Lúc này, Ivan không có cảm giác thư thái như lúc ban đầu nữa, anh ta thực sự không ngờ lại có thể gặp được cao thủ ở trong một ngôi làng nhỏ trên núi, quả thực là rất bất ngờ. 
Nhưng Ivan cũng không quá hoảng sợ, mà nhỏ giọng dặn dò qua chiếc tai nghe, sau đó bóng dáng anh ta hoàn toàn biến mất hẳn trong rừng cây. 
“Xem ra, trình độ của đội lính đánh thuế này không hề kém...” 
Khi Tiêu Sách dùng định sắt giải quyết mấy tên lính đánh thuê tiếp cận ngôi làng, anh có chút kinh ngạc khi liếc nhìn mấy tên lính đánh thuê đã nhanh chóng ẩn nấp. 
Nếu là lính đánh thuê cấp thấp nhất chỉ sợ lúc này đã trở nên rất hỗn loạn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.