Mặc dù Tiêu Sách vô cùng do dự, không biết có nên tiếp nhận Ôn Liễu hay không.
Nhưng mà cả hai lúc này cũng đã ôm nhau rồi, mỗi băn khoăn kia trong lòng anh đã bị ném đi tới nước nào đó mất rồi.
Anh không phải là chính nhân quân tử gì, trước mặt là một cô gái vô cùng xinh đẹp chui vào trong lòng mình, nếu anh không làm gì, bản thân anh sợ sẽ không thể tha thứ được cho mình mất.
Giây phút này, bàn tay của Tiêu Sách ôm chặt lấy Ôn Liễu, lần mò vuốt v e trên người cô ta, sau đó lại cảm nhận được hương vị mới lạ mà khéo léo của đầu lưỡi người kia, trong lòng anh cũng "Bùm" một tiếng, cả người như hoàn toàn bị thiêu đốt.
Cơ thể mềm mại và thơm tho này.
Nhìn cô gái đã rơi vào trạng thái kích tình trước mặt, Tiêu Sách cũng không nhịn được nữa, bàn tay to lớn luồn vào trong quần áo người kia. Từng nút cài áo đều được anh nhanh chóng c ởi sạch.
Một lúc sau, một cơ thể tuyệt đẹp trắng muốt như tuyết cứ thế mà phơi bày trước mặt Tiêu Sách, khiến lửa nóng trong lòng anh ngày một thêm mạnh mẽ.
Lúc này, hai mắt Ôn Liễu có hơi nheo lại, mặt đều đỏ ửng, vốn dĩ không dám nhìn về phía Tiêu Sách.
Mặc dù cô ta đã suy nghĩ kỹ càng muốn trao thân mình cho Tiêu Sách, nhưng mà chuyện đi tới bước này lại khiến trong lòng cô ta có hơi rối loạn.
Dù sao từ trước tới giờ, cô chưa từng tiếp xúc gần và trực diện với bất cứ một người đàn ông nào trong khoảng cách như thế này. Trong lúc nhất thời, trong lòng Ôn Liễu lại có chút sợ hãi, cũng có chút mong đợi.
Vào lúc Ông Liễu bên này đang suy nghĩ mấy thứ lung tung, một bàn tay to lớn lại bỗng chạm ở bên hông của cô ta, cả người trực tiếp bị ôm chầm vào trong lồ ng ngực. Một luồng hơi thở trầm đục nặng nề của người đàn ông kia ngay lập tức khiến cả người Ôn Liễu xụi lơ, không còn tí sức phản kháng.
Giờ phút này bên trong căn phòng nhỏ hẹp, dưới ánh đèn lay lắt, cả hai cơ thể đang chậm rãi ôm chặt lấy nhau.
Khoảnh khắc ôm lấy người kia, Tiêu Sách thoáng một chút thẫn thờ.
Nếu như không phải vì nhà họ Tô, có lẽ Ôn Liễu đã trở thành người phụ nữ của anh từ lâu rồi.
Bây giờ, mặc dù trải qua một vài khó khăn vất vả, nhưng mà anh và Ôn Liễu vẫn đang ở cùng nhau.
Nhưng mà, dường như vận mệnh cứ thích trêu đùa Tiêu Sách.
Ngay vào lúc anh đang muốn chân chính chiếm lấy Ôn Liễu, biến người này trở thành người phụ nữ của mình thì từ phía xa cũng truyền tới một âm thanh sột soạt.
Tiếng động đó vô cùng khẽ, nếu như không phải vì thính giác của Tiêu Sách nhạy bén hơn người bình thường thì chỉ e là anh cũng sẽ không phát hiện.
Sau khi bên tai nghe được âm thanh đó, d*c vọng như lửa cuộn trong lòng Tiêu Sách lập tức trở về số không, bắp thịt khắp cả cơ thể cũng rơi vào trạng thái căng thẳng.
Sau đó, trước sự ngơ ngác trong ánh mắt của Ôn Liễu, Tiêu Sách không kịp để tâm tới gì nữa bèn nhanh chóng mặc quần áo vào, lập tức chạy ra khỏi phòng.
Bên trong phòng chỉ còn lại một mình Ôn Liễu với biểu cảm có hơi mờ mịt.
Một lúc lâu sau, cuối cùng ánh mắt của cô ta mới khẽ chớp, một giọt rồi hai giọt nước mắt cứ thế mà chạm rãi lăn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, biểu cảm lúc này cũng vô cùng uất ức.
Thậm chí Ôn Liễu còn đang nghĩ, có khi nào trong chuyện đó, Tiêu Sách bị vấn đề gì hay không.
Nếu không thì tại sao trước tình huống như thế mà còn có thể rời đi được, đến cả một câu giải thích cũng không có, thật sự là khiến Ôn Liễu có chút tức đến phát điên.
Nhưng mà, dù sao bản thân cô ta cũng xuất thân từ gia đình danh giá, cũng rất nhanh chóng khống chế tâm tình của mình, chỉ là thật sự cũng có chút phiền muộn nhìn Tiêu Sách rời đi.
Dĩ nhiên là người bên đây không biết suy nghĩ đó của cô ta.
Khoảnh khắc anh nghe thấy tiếng động sột soạt kia cũng đã xác định được âm thanh này nhất định chính là âm thanh của lính đánh thuê.
Một nơi mà có sự tồn tại của lính đánh thuê tuyệt đối là một nơi sống trong ác mộng.
Lúc Tiêu Sách ở Châu Phi đã gặp qua quá nhiều chuyện vô cùng thê thảm. Một khi lính đánh thuê ra tay, toàn bộ cả thôn làng sẽ bị liên lụy, thậm chí là cả thôn đều sẽ bị tàn sát.