Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 390: Không có cảm giác gì cả




Cao Cẩn Băng cảm thán nói: "Toàn bộ hệ thống miễn dịch của anh cho dù là bộ phận miễn dịch, tế bào miễn dịch, hay là vật chất hoạt tính miễn dịch thì đều có tham số dữ liệu cao hơn gấp mấy chục lần so với người bình thường, thậm chí là mấy trăm lần. Đặc biệt là tế bào miễn dịch trong hệ tham số tế bào trong cơ thể anh mạnh hơn gấp nghìn lần người bình thường" 
"Với tố chất cơ thể như này của anh, gần như là miễn dịch với bệnh tật rồi, cũng như khi virus có vào trong cơ thể thì cũng sẽ không phá vỡ được tầng kháng thể ở tuyến đầu tiên trong cơ thể của anh!" 
Cao Cấn Băng nói xong, lại lần nữa ngó nhìn qua bản báo cáo dịch máu của Tiêu Sách, không nhịn được khẽ lắc đầu. 
Cô ta cảm thấy nếu như cơ thể một người có hệ thống miễn dịch mạnh như Tiêu Sách thì cô ta cũng không cần làm nghiên cứu chi nữa, cơ thể của loài người về cơ bản mà nói sẽ có thể chống lại được bệnh tật. 
Cũng không biết cơ thể này của Tiêu Sách là như thế nào, cho dù là cơ thể của cô ta trước đẫy đã từng sử dụng thuốc thử rồi nhưng hệ thống miễn dịch cũng không mạnh mẽ như của anh. 
Tiêu Sách nghe vậy lập tức cảm thấy rất bình thường. 
Luyện tập vô danh khí công lại khiến tố chất cơ thể của an tăng vọt lên gấp nhiều lần, hệ thống miễn dịch cũng là một phần cơ thể của anh, dĩ nhiên cũng sẽ tăng theo. 
Chỉ là từ trước đến nay anh chưa từng làm kiểm tra sức khỏe một cách cẩn thận, cho nên không biết đã tăng lên cụ thể làm bao nhiêu rồi thôi. 
"Hệ thống miễn dịch của tôi đã mạnh như vậy, liệu sẽ không ảnh hưởng tới cuộc nghiệm chứng này của cô chứ?" Tiêu Sách lúc này lại có hơi bận tâm. 
Cao Cấn Bằng lắc đầu: "Không đâu." 
Cô ta cũng không nói nhiều thêm nữa lập tức khởi động máy móc, sau đó lấy một cái ống chích hút một nửa dung dịch đủ màu sắc kia ra ngoài. 
"Tôi sắp bắt đầu rồi, anh cố gắng thả lỏng hết sức có thể. Tin tưởng tôi, anh sẽ không sao đâu."
Tiêu Sách gật đầu, mặc dù cảm thấy thứ chất lỏng đủ màu đó có hơi đáng sợ nhưng mà trước giờ có chuyện gì mà anh chưa từng trải qua đâu, làm sao có thể sợ được chữ. 
"Tới đi." 
Thiên Diệp đứng bên cạnh căng thẳng dõi mắt nhìn theo, cô có lòng tin tuyệt đối vào thí nghiệm của Cao Cấn Băng, nhưng mà dù sao đây cũng là lần đầu tiên dùng trên cơ thể 
huốc đó là tiêm trực tiếp vào trong cơ thể Tiêu Sách, cũng không ai biết sẽ có xảy ra gì đó. 
ngu 
"Tiêu Sách, tôi sẽ dần tăng liều lượng của thuốc lên, nếu cơ thể anh có cảm giác gì hay có gì khó chịu thì nhất định phải nói cho tôi biết. Tôi muốn xem thử tăng lượng thuốc lên thì hệ thống miễn dịch của anh sẽ đạt tới mốc cực hạn ở đâu." 
Cao Cấn Băng cầm ống tiêm lên, đôi mắt có chút lấp lánh. 
Tiêu Sách thấy cô ta như vậy bỗng cảm thấy có hơi sợ hãi, mở miệng nói: "Chỉ cần không toi mạng hay khiến tôi tàn phế là được rồi, nếu không nửa đời sau của tôi sẽ tìm cô tính sổ.." 
"Được, nếu quả thật khiến anh bị tàn phế thì tôi sẽ bảo bọc anh nửa đời còn lại." Cao Cấn Băng nghiêm túc đáp. 
"Hở..." 
Tiêu Sách trợn tròn mắt, tôi không phải là có ý đó, ý tôi là cô đừng có khiến tôi tàn phế chứ không phải cần cô chăm sóc nửa đời sau cho tôi, cô nói thế khiến tôi thật sự có hơi hoảng rồi đó nha. 
Có điều rất nhanh sau đó, ống thuốc mà Cao Cấn Bằng cầm trên tay đã nhanh chóng tiêm vào trong cơ thể của Tiêu Sách. 
Tiểu Sách cảm thấy... Không có gì cả. 
Dựa vào cường độ cơ thể của anh, tiêm như thế dĩ nhiên bắp thịt sẽ không có chút cảm giác đau đớn gì, sau khi tiêm xong thì Cao Cấn Bằng và Thiên Diệp đều căng thẳng nhìn vào màn hình hiển thị. Tiêu Sách lại có chút buồn bực và ngán ngẩm. 
Không có cảm giác gì cả. 
"Có phải là liều lượng quá ít rồi không? Hay là, thêm hai ống nữa nhỉ?" Tiêu Sách mở miệng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.