"Nhưng mà như Thiên Diệp nói thế, vậy nghiệm chứng như này quả thật có chỗ có lợi với thí nghiệm với người. Bởi vì tôi còn chưa xem xét thành phần thuốc, bây giờ mỗi một một giọt thuốc chế được đều là thuốc cực bổ, đợi tới lúc thật sự được sản xuất hàng loạt, hiệu quả của thuốc chỉ e còn lại một phần trăm, thậm chí là một phần ngàn so với hiện tại mà thôi."
"Nhưng dù có là vậy, tới lúc sản xuất ra thành phẩm cũng đủ khiến hệ miễn dịch của một người bình thường có thể kháng lại hơn chín mươi phần trăm bệnh tật."
Cao Cấn Bằng nhẫn nại thuyết phục Tiêu Sách, người kia lập tức thả lỏng đôi chút rồi. Anh cũng biết với mối quan hệ của Cao Cấn Băng và Thiên Diệp, nếu như không nắm chắc chắn kết quả thì Cao Cấn Băng nhất định sẽ không mang Thiên Diệp ra làm vật thể để thí nghiệm.
Hơn nữa Tiêu Sách cũng biết, trước đây Cao Cấn Băng hẳn cũng đã dùng thuốc với chính bản thân mình, hệ thống miễn dịch của cô ta cũng mạnh hơn người bình thường rất nhiều làn.
Mà thuốc trước đó nhất định sẽ không hoàn thiện như thuốc lần này.
Cho nên, khẳng định sẽ không có nguy hiểm gì.
Anh sờ mũi lần nữa, nói: "Vậy được rồi, cả hai người đều nói là có lợi thì để tôi tới vậy, cứ lấy tôi ra nghiệm chứng là được rồi."
Thiên Diệp nghe thế lập tức trố mắt nhìn về phía Tiêu Sách, trong ánh mắt lại xuất hiện một tia dịu dàng.
Cô ta biết rõ Tiêu Sách là muốn thay mình để nghiệm chứng thí nghiệm của Cao Cấn Bằng, cũng không phải vì nó thật sự có lợi, mà chính là đang lo lắng cho cô ta.
Nếu không, Cao Cấn Băng nghiên cứu ra thuốc cũng không phải chỉ có lần này, nếu Tiêu Sách thật sự quan tâm tới chỗ thuốc này thì có thể đợi Thiên Diệp kiểm chứng xong đã rồi mới lên sau cũng được.
Như vậy thì cũng không ai bắt bẻ gì được anh.
Thực ra Thiên Diệp đoán không sai, Tiêu Sách đúng là lo lắng lỡ như trong quá trình nghiệm chứng xảy ra nguy hiểm gì.
Mặc dù Cao Cấn Băng và Thiên Diệp đều rất có lòng tin với chuyện này, nhưng lỡ như xảy ra vấn đề thì sao? Một khi xảy ra vấn đề, chỉ e là Thiên Diệp sẽ không xong mất.
Mà bản thân Tiêu Sách anh...
Trong người anh vốn dĩ có vô danh khí công, cho dù trong quá trình nghiệm chứng xảy ra vấn đề gì đó thì Tiêu Sách cảm thấy bản thân anh cũng có cơ hội sống được.
Vậy nên cuối cùng anh mới quyết định thay thế Thiên Diệp làm vật nghiệm chứng cho Cao Cẩn Băng.
Còn về chuyện có lợi mà Thiên Diệp Với Cao Cấn Băng đã nói đó, thật ra anh không có để ý lắm. Dựa vào sức mạnh hiện tại của mình, Tiêu Sách cảm thấy hệ thống miễn dịch của anh đã mạnh hơn người bình thường rất nhiều rồi.
Mặc dù không đến nỗi ngăn được mọi loại độc dược hay bệnh tật trên đời, nhưng mà cũng không có bị bệnh gì. Cho nên cũng không cảm thấy thuốc của Cao Cấn Băng có thể mang cho anh lợi ích được bao nhiêu.
"Được."
Cao Cấn Bằng không từ chối lời đề nghị của Tiêu Sách.
Dù sao thì cô ta chỉ muốn nghiệm chứng dữ liệu của mình mà thôi, còn ai là người kiểm chứng cũng không quan trọng. Nếu không phải cô ta còn phải đứng ngoài quan sát để tùy cơ ứng biến, bản thân cô ta cũng đã tự mình nghiệm chứng rồi.
"Tôi cần phải làm gì?" Tiêu Sách mở miệng nói.
"Trước tiên nằm xuống, tôi cần lấy máu của anh tìm hiểu cụ thể thông tin thô của anh đã."
Cao Cấn Băng ra lệnh Tiêu Sách nằm xuống một băng ca thí nghiệm, khá là giống giường bệnh ở bệnh viện nhưng chỉ khác là xung quanh chỉ toàn là máy móc. Cao Cấn Bằng lấy ít máu của Tiêu Sách xong lại đặt từng cái thiết bị lên người anh, khắp cả người Tiêu Sách hiện tại là đầy rẫy các loại dụng cụ đo lường.
Tiêu Sách cảm thấy mình giống như một con chuột bạch nhỏ.
Nhưng lúc này cảm thấy hối hận thì đã muộn rồi, Tiêu Sách chỉ có thể giữ lòng mình bình tĩnh,
Diệp Đồng Tâm mang máu của anh đi phân tích, rất nhanh sau đó đã cầm một bản báo cáo kết quả. Cô ta nhìn báo cáo xong lại nhìn về phía Tiêu Sách với ánh mắt rất quái dị.
Người bên đây bị cô ta nhìn đến có hơi sợ trong lòng, hỏi: "Nhìn tôi làm gì? Mặt tối dính gì à?"
"Anh đúng là một con quái vật!"