Thiên Hương Bách Mị

Chương 92: Thận (3)




Sương trắng dày đặc che khuất tầm mắt, bóng người vốn bên cạnh dường như bỗng nhiên đều biến mất.
Lê Phi theo bản năng đặt hai tầng Tường Đồng Thuật, đánh giá xung quanh, gọi: “Tu Viễn? Ca Lâm? Mọi người có ở đây không?”
Trả lời nàng chỉ có từng đợt tiếng ca hư ảo kia, hương thơm bay khắp nơi, rất nhiều nữ tử nửa thân trần dung mạo lay động đang múa, tay Lê Phi đẩy đi, nhưng lại không chạm được vào các nàng, tuy ở ngay trước mắt nàng nhưng lại là ảo ảnh.
Lê Phi chợt cảm thấy buồn cười, nàng cũng không phải nam, đương nhiên chẳng có hứng thú với mấy người nữ lõ.a thể này, mãnh thú mê hoặc lòng người này cũng chẳng có gì đáng sợ! Nàng vung tay áo phóng Ly Hỏa Thuật ra, trong lúc nhất thời ánh lửa sáng rực, mấy nữ tử nửa thân trần kia lập tức biến mất, tiếng ca hư ảo kia cũng đã biến mất.
Sương mù dường như đang dần mở ra, Lê Phi bước nhanh về phía trước, cất cao giọng gọi tên mọi người. Ca Lâm giống như nàng, chắc hẳn sẽ không bị lõa nữ mê hoặc, nhưng mà nhóm bọn họ còn lại đều là nam nhân. Diệp Diệp một lòng luôn hướng về Xướng Nguyệt, hẳn là sẽ không có chuyện gì; Lục Ly nhìn qua nghiêm túc đứng đắn, chỉ mong hắn không sao; Kỉ Đồng Chu thân là Vương gia kim tôn ngọc quý, đã gặp qua vô số mỹ nữ, những nữ nhân không thấy rõ mặt mũi này hẳn là không đến mức làm cho Vương gia mất hồn mất vía; Lôi Tu Viễn......
Nghĩ đến Lôi Tu Viễn, người của nàng giống như bị cái gì đó giữ lại, không nhịn được mà dừng bước chân lại.
Người này mắt luôn luôn cao hơn đầu, chưa từng thấy hắn có ý gì với nữ tử khác, chắc là, chắc là không đến mức bị những nữ nhân này hấp dẫn đi? Lý trí của Lê Phi rõ ràng hiểu được Lôi Tu Viễn là người như thế nào, nhưng cảm xúc của nàng một khi đã dính đến hắn, lập tức trở nên lộn xộn.
Sương mù dày đặc rốt cuộc cũng hoàn toàn tản đi, nhưng lại thấy mặt trời lặn về phía Tây, chim mệt mỏi bay về rừng, gió lạnh của trời sập tối cuối mùa thu thổi qua mặt, lá phong khắp núi đã thay màu đỏ, màu đỏ tươi và màu vàng úa của những ngọn đồi trập trùng đan xen vào nhau, tựa như một tấm áo gấm sặc sỡ.
Lê Phi vừa hoang mang vừa kinh hãi, nàng vội vàng nhìn xung quanh, nơi này là Thanh Khâu?! Là tiểu viện vừa mộc mạc vừa đơn sơ nàng cùng sư phụ ở trước kia?! Nàng làm sao mà lại trở về nơi này rồi?!
Mắt nàng kinh ngạc dừng ở cổng tre, nếu mở ra liệu có thể nhìn thấy sư phụ không? Nàng giống như bị trúng tà, không thể cưỡng lại được mà chậm rãi đi đến trước cổng tre của căn nhà gỗ, phía bên trong có ánh nến sáng lên hẳn là phải có người ở, thật đúng là sư phụ sao?
Tay vừa mới đặt trên cổng tre, cửa phòng đột nhiên bị người mở ra, không thể ngờ đến, người đứng trước mặt mình, vậy mà lại là Lôi Tu Viễn, hắn mặc một bộ y phục bình dân, tóc dài rối tung, hai mắt ẩn chứa sương mù ôn nhu mỉm cười mà nhìn nàng, bỗng nhiên nâng tay giữ cánh tay nàng, dịu dàng nói: “Nàng chạy đi đâu thế? Tối như thế mới trở về.”
Lê Phi hoảng hốt một trận, mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy dường như việc hắn sống ở Thanh Khâu là chuyện bình thường. Nàng trở tay giữ chặt tay áo của hắn, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn, tóc dài đen nhánh, mũi thẳng tắp, khuôn mặt thon gầy, còn có đôi mắt ướt sũng kia, trên mặt hắn luôn có một chút ngạo nghễ, khiến người khác không dám đến gần, giống như một con hạc cao ngạo.
Lê Phi theo bản năng thì thào gọi hắn một tiếng: “Tu Viễn.”
Hắn mỉm cười kéo nàng vào phòng, cổng tre ở sau người im ắng khép lại, ánh nến trong phòng sáng mờ mờ, trên bàn đồ ăn sớm đã được dọn ra, tất cả đều là thức ăn chay nàng thích.
“Lại đi chờ sư phụ sao?” Lôi Tu Viễn giúp nàng gắp một đũa măng, “Người phải mấy ngày nữa mới trở về, không cần gấp.”
Đúng vậy...... Sư phụ xuất môn đi làm việc, phải qua vài ngày nữa mới có thể trở về, cố ý dặn nàng cùng Tu Viễn trông nhà cho thật tốt. Sự mờ mịt rối loạn trong lòng Lê Phi dần dần lắng xuống, nhè nhẹ mở miệng ăn cơm, Lôi Tu Viễn gắp một chén đầy thức ăn cho nàng, nói: “Ăn nhiều một chút, thấp gần chết.”
Lê Phi cũng gắp cho hắn rất nhiều đồ ăn, châm chọc cười: “Chàng mới cần ăn nhiều một chút, cao khỏe hơn một chút!”
Lời vừa ra khỏi miệng, chợt thấy quen thuộc, nàng có phải đã ở nơi nào nói qua những lời này hay không? Từ sâu trong tiềm thức cảm thấy chính mình dường như đã quên điều gì đó. Chầm chậm cơm nước xong, nhìn thấy Lôi Tu Viễn cầm một lọ muối và rắc bên ngoài phòng, những hạt muối trắng như tuyết tạo thành một vòng tròn có hoa văn kỳ lạ, nàng nhớ lại đây là phương thuật đuổi yêu, lúc sư phụ ở đây đều phải làm một lần, bảo đảm buổi tối ngủ không bị yêu quái lén lút ăn trộm.
Lê Phi ngạc nhiên nói: “Chàng đuổi yêu làm cái gì? Có ta ở đây, căn bản không có yêu vật nào tìm đến làm phiền mà?”
Lôi Tu Viễn bật cười nhìn nàng: “Tiểu nha đầu ngay cả phương thuật cũng không học tốt, nói mê sảng cái gì đó?”
Trong lòng nàng giật mình một cái, đúng rồi, nàng cũng không có gì đặc thù, tư chất cũng không tốt, đã mười sáu tuổi còn không biết làm thế nào để dẫn linh khí nhập thể, sư phụ suốt ngày mắng nàng vô năng, vừa may thu nhận Lôi Tu Viễn ngút trời kỳ tài này, nếu không chẳng có người nối nghiệp phương thuật. Nghĩ đến chính mình là một người thường, nàng lại cảm thấy an tâm vui mừng lạ thường.
Bóng đêm bao phủ cả tòa tiểu viện, Lôi Tu Viễn từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thấp giọng nói: “Đi ngủ thôi.”
Làm sao lại có thể, tinh thần của nàng hôm nay dường như không thể yên, cuộc sống yên ả tốt đẹp này, giống như một giấc mộng, những khoảng trống vô hình trong trái tim nàng được lấp đầy một cách ấm áp, nhưng lại khiến nàng sợ hãi. Lê Phi lại ngẩng đầu lên nhìn Lôi Tu Viễn, đuôi lồng mày hắn lại giương lên: “Làm sao, còn không muốn ngủ sao?”
Nơi sâu nhất của đáy lòng nàng có một vấn đề lo sợ, đã lên đến miệng, Lê Phi nhẹ giọng hỏi: “Tu Viễn, chàng….. Chàng thích ta sao?”
Hắn cười nhẹ, đưa hai tay kéo mặt nàng lại đối diện với chính mình: “Đương nhiên là thích rồi, ta thích nàng.”
Nàng cảm thấy chính mình giống như đã chờ một câu này đã thật lâu rồi, thậm chí chờ đến tâm lực tiều tụy, lúc này rốt cuộc lại từ miệng hắn nói ra, nàng không nhịn được cả người hơi hơi phát run, mắt lại nóng lên cay xè, vội vàng che mắt lại.
Tay được hắn nhẹ nhàng cầm lên, Lê Phi dường như bị mê hoặc mà si ngốc nhìn hắn, mặt hắn áp sát vào, môi ấm áp nhẹ nhàng chạm lên trán nàng. Nụ hôn xa lạ, nhiệt độ của môi dường như không nên giống thế này, có vẻ là nóng rực, nóng hổi, như là sẽ làm da thịt bỏng vậy, Lê Phi theo bản năng mà né tránh.
Lôi Tu Viễn có chút không ngờ đến: “Nàng hôm nay làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Lê Phi chậm rãi đẩy hắn ra, trong lòng bất ổn, chỉ cảm thấy rối bời, nàng miễn cưỡng cười: “Ta đi ngủ đây.”
Nàng xoay người đẩy cửa phòng mình ra, Lôi Tu Viễn kéo nàng lại: “Đó là nơi để tạp vật.”
Tạp vật? Lê Phi nhìn chăm chú về căn phòng tối tăm kia, nhưng lại thấy trong phòng trống rỗng, chỉ có một chiếc giường gỗ nhỏ được kê dưới cửa sổ, mới tinh, vừa mới được quét dầu bóng, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh trăng trắng bạc.
Thật quen thuộc, nàng đã gặp qua loại cảnh tượng này ở đâu rồi?
Lê Phi giãy khỏi tay Lôi Tu Viễn, bước từng bước qua, chiếc giường gỗ nhỏ được trải một tấm đệm bông sạch sẽ, trên đó chỉ có một miếng tã lót màu xanh ngọc loang lổ vết máu, ngoài ra không có thứ gì khác.
Nhanh như chớp, trong đầu nàng lại xẹt qua cảnh tượng gì đó, ngoài cửa sổ chợt vang lên một thanh âm khàn khàn lãnh ngạo, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ: “Đồ ngu! Đồ ngu! Trở nên xinh đẹp có tác dụng gì! Kết quả vẫn là bị mấy thứ này trói buộc! Ngươi đây là một lòng muốn chết! Giấu được một ngày, một năm, thậm chí một trăm năm, nhưng lại làm sao giấu được cả đời?”
Có một âm thanh già nua khác lại xúc động cười, đột nhiên huýt sáo một tiếng, vừa giống như đang ngân nga vừa giống như đang hát: “Tích dư niên lão nhi nhật suy hề, tuế hốt hốt nhi bất phản! Niệm ngã trường sinh nhi cửu tiên hề, bất như phản dư chi cố hương!”
Lê Phi như bị sét đánh, dường như muốn nhảy lên, nàng vội vàng quay đầu lại nhìn Lôi Tu Viễn bên người, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười ôn nhu, dần dần cơ thể giống như cát mà biến mất, mà phòng ốc, tiểu viện, Thanh Khâu, tất cả cũng đều hóa thành cát biến mất.
Quanh thân nàng hiện ra một tầng ánh sáng trắng nhu hòa, ngày xưa ở Lật Liệt Cốc bạo phát căn nguyên linh khí, lúc này bỗng nhiên bao phủ quanh thân, vô luận như thế nào cũng cũng không thể giấu ánh sáng này đi. Lê Phi thất kinh mà nhìn xung quanh, muốn tìm một chỗ tránh đi, nàng không muốn cho bất cứ ai nhìn thấy chính mình như vậy.
Nhưng mà sương mù dày đặc đã tản ra rồi, mọi người bỗng nhiên đều xuất hiện ở xung quanh, ai ai cũng đều đang nhìn nàng, bí mật của nàng bị bại lộ ở trước mắt bao người. Lê Phi cực kỳ hoảng sợ, nàng không tìm thấy nơi nào để trốn đi, trong lòng nàng sợ hãi tột độ, chỉ muốn che giấu tất cả mọi chuyện, bọn họ toàn bộ đều đang nhìn nàng, Ca Lâm, Kỉ Đồng Chu, Diệp Diệp, Xướng Nguyệt...... Ánh mắt bọn họ đều xa lạ như vậy, giống như đang nhìn một đứa ngoại tộc không thuộc về nơi này.
Cổ họng của nàng như bị thứ gì đó chặn lại, trước mắt mơ hồ một mảng, phía sau lưng bỗng nhiên bay ra một người, người kia bỗng nhiên mở hai tay ra, dịu dàng mà ôm lấy nàng.
“Không phải sợ.” Hắn nói vào tai nàng, hơi thở ấm áp phả vào tai, “Có ta ở đây.”
Lê Phi thất hồn phách lạc mà quay đầu lại, Lôi Tu Viễn đang mỉm cười chăm chú nhìn mình, dường như đã bắt được khúc gỗ cứu mạng trong cơn sóng dữ dội, vừa sợ hãi vừa ỷ lại mà nhào vào lòng hắn.
“Mau giúp ta đi, Tu Viễn!” Lê Phi khẩn cầu mà gọi hắn.
Lôi Tu Viễn lại nhẹ nhàng đẩy nàng ra, giọng nói dịu dàng của hắn dần dần trở nên mỉa mai chua ngoa, thấp giọng nói: “Người ngoại tộc như ngươi, ta làm sao có thể thật sự thích ngươi?”
Lê Phi kinh ngạc mà nhìn hắn, xung quanh vô số tiếng cười nhạo, thóa mạ, căm hận, giống như thủy triều mà cắn nuốt nàng, khiến nàng hít thở không thông.
Một bàn tay nóng hổi đột nhiên đặt lên trán nàng, sau đó vỗ thật mạnh lên mặt nàng, đau đớn làm cho nàng đột nhiên cả kinh, chỉ một thoáng tất cả những ảo giác hoang đường như thủy triều mà biến mất ngay lập tức. Lê Phi há miệng t.hở dốc, cả người bị một người thô bạo ôm lấy, nàng hoảng sợ ngẩng đầu lên, đối diện là đôi mắt đang lo lắng của Lôi Tu Viễn, trên trán hắn đầy mồ hôi, thấy nàng tỉnh, trong nháy mắt mặt hắn lộ ra một tia vui mừng. “Đây là mãnh thú Thận*, phun ra sương mù để tạo ảo giác, sau đó hấp thụ tinh khí của con người.” Lôi Tu Viễn dán sát vào tai nàng, thanh âm cực thấp, hơi thở nóng rực lại một lần nữa phun bên tai nàng, Lê Phi chỉ cảm thấy sợ hãi, không nhịn được mà nổi da gà toàn thân, nàng vội vàng né tránh.
Trong lòng còn sợ hãi mà đánh giá xung quanh, đã thấy trong sương mù dày đặc vô số đệ tử đều nằm trên mặt đất dường như đang ngủ say, từng đợt từng đợt sương mù kia giống như là có sinh mệnh, chui vào thất khiếu* của từng đệ tử.
*thất khiếu: gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.
Hòn đảo xanh tươi nằm lơ lửng trên đầu vài trượng, sương trắng dày đặc như có như không không ngừng tràn ra từ phía trên.
Nàng đã không thể phân biệt cái nào là thật, cái nào là giả, cúi đầu nhìn nhìn người mình, không có ánh sáng trắng bao phủ. Nàng muốn đứng lên, đằng vân rời khỏi nơi này, nhưng tay chân một chút khí lực cũng không có, Lê Phi khó khăn mà giãy khỏi hai tay Lôi Tu Viễn, cố sức lê từng bước về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.