Thiên Hương Bách Mị

Chương 93: Thận (4)




“Lê Phi?”
Lôi Tu Viễn kéo nàng quay trở về, cả người nàng mềm nhũn vô lực, hoàn toàn không có lực phản kháng, bị hắn kéo ngã trên đất, bị buộc phải nhìn hắn trong hoảng sợ.
“...... Ngươi mới vừa rồi nhìn thấy ảo giác gì?” Hắn nhìn nàng chằm chằm.
Lê Phi không quay đầu mà nhắm mắt lại, nơi này có lẽ lại là một ảo cảnh khác, nàng không muốn phải chịu tổn thương lần nữa. Hai chân nàng giậm mạnh xuống đất, muốn giãy ra, kết quả khó khăn lắm mới dịch chuyển được một tấc, hắn lại lập tức đuổi kịp, từng bước áp sát.
“Ngươi thấy cái gì rồi?” Hắn lại hỏi một lần nữa.
Nàng không muốn nghe thanh âm hắn nữa, lấy hai tay che tai lại, cuộn mình trên mặt đất.
Không biết qua bao lâu, tiếng gió đang than thở bỗng nhiên chợt gào thét, dường như có thứ gì đó nhỏ nhắn, nóng hổi rơi trên người, Lê Phi chậm rãi hé mắt ra, đã thấy từng hạt cát đen xám xịt rơi xuống như mưa, hòn đảo đang lơ lửng kia không biết vì sao trong nháy mắt hóa thành từng mảnh vỡ thật nhỏ, gió thổi qua, lần lượt dừng trên người của mỗi người.
Sau khi những hạt bụi này rơi xuống, Lê Phi cảm thấy thân thể bủn rủn vô lực của mình rốt cuộc cũng có có một ít khí lực, nàng giãy dụa muốn đứng dậy, bỗng nhiên, một đôi chân xuất hiện trong tầm mắt, Lê Phi không cần ngẩng đầu cũng biết là ai, nàng dùng sức ngồi xuống, thất tha thất thểu, tay chân bò đi muốn chạy trốn, cổ áo bỗng nhiên bị một người nhấc lên, nàng thân bất do kỷ mà đứng trước mặt Lôi Tu Viễn.
Hắn nhíu mày nhìn nàng, không biết là có phải ảo giác của Lê Phi hay không, nhưng cảm thấy được trong hai mắt hắn giống như đang cất giấu kim quang sắc bén, thậm chí làn da còn lộ ra một tầng ánh sáng vàng lạnh như băng, loại ánh sáng này khiến Lôi Tu Viễn trở nên cực kỳ xa lạ.
“Thận đã không còn nữa, ngươi còn muốn chạy sao?” Hai tay Lôi Tu Viễn “bốp” một tiếng kẹp lấy hai má của nàng, Lê Phi đau đến mức đưa tay đánh thật mạnh vào tai hắn, hắn không né tránh, chỉ lặng lẳng nhìn nàng: “Đau? Nếu đau vậy thì không phải là ảo giác, những gì vừa rồi ngươi thấy tất cả đều là giả.”
Hắn đặc biệt nhấn mạnh chữ “giả” cuối cùng, thần trí rối loạn của Lê Phi rốt cuộc dần dần bình tĩnh trở lại, nàng nhìn xung quanh, đều là tu hành đệ tử ngất xỉu nằm la liệt đầy đất, sương mù dày đặc chưa tản đi hết, Thận đã mê hoặc toàn bộ đệ tử tu hành trên đảo đi đến nơi này, ai cũng còn đang đắm chìm trong mộng đẹp hoặc là ác mộng.
Nàng lại chuyển ánh mắt qua trên mặt Lôi Tu Viễn, vẫn là khuôn mặt kia, vẫn là vẻ mặt như vậy.
May mắn thay, những thứ đó đều là giả.
Lê Phi miễn cưỡng tươi cười: “...... Ngươi không cần đánh mạnh như vậy.”
Lôi Tu Viễn véo mặt nàng: “Không nặng không biết đau, ngươi thấy cái gì rồi?”
Lê Phi hồi tưởng lại mộng đẹp ấm áp lấp đầy khe hở của trai tim nàng, còn có ác mộng mà nàng cực kỳ sợ hãi. Ở trong ảo giác, nàng hỏi một câu hỏi mà nàng vẫn luôn muốn hỏi, nghe được đáp án vẫn luôn muốn nghe, nhưng tất cả đều là dối trá, không hề tồn tại.
Lê Phi trong lòng xẹt qua một tia bi thương, điều nàng mong muốn nhất, ở trong ảo giác đã có được, điều nàng sợ hãi nhất, ở trong ảo giác cũng đã trải qua. Nàng và hắn chung quy vẫn là không giống nhau, Lôi Tu Viễn là nhân tài hiếm có, về sau tất nhiên có thể có nhiều thành tựu để đời, mà nàng, chỉ có thể cẩn thận, dè chừng mà che giấu bí mật mình là ngoại tộc để sống sót.
Vấn đề khiến nàng không yên lòng trong khoảng thời gian này kia, nàng đột nhiên không muốn hỏi, cũng không dám hỏi.
“Vậy ngươi nhìn thấy cái gì?” Nàng hỏi lại, cố gắng ra vẻ tự nhiên.
Lôi Tu Viễn hiếm thấy mà ngẩn người một chút, hắn chậm rãi khoanh tay, một ngón tay chống cằm, có chút đăm chiêu nhìn nàng. Lê Phi vốn chỉ là thuận miệng hỏi thôi, ai ngờ hắn lại lộ ra vẻ mặt này, nàng ngược lại đột nhiên tò mò, hắn nhìn mình là có ý gì? Liệu có thể nào trong ảo giác hắn cũng có nàng? Là loại ảo giác gì?!
Nàng nghẹn họng mà nhìn hắn, Lôi Tu Viễn dường như hồi tưởng thật lâu, thấy nàng nhìn chằm chằm chính mình như vậy, không khỏi mỉm cười: “Ngươi muốn biết sao?”
Lại úp úp mở mở? Lê Phi bỗng nhiên nhớ tới là hắn đánh thức chính mình, trong lòng không khỏi cười khổ, đối với loại người như hắn, đại khái căn bản là sẽ không thấy ảo giác gì hết, cho dù là có, cũng sẽ là mấy loại trở thành tiên nhân lợi hại nhất có thể độc bá thiên hạ gì đó, cho dù nàng có ở trong đó cũng chẳng quan trọng. Mà nàng thì lại khác, trong ảo giác của nàng đều là hắn, người làm nàng hạnh phúc đến cực điểm, lại khiến nàng đau khổ đến cực hạn, đều là hắn.
Nàng không nhịn được mà cười hai tiếng, không biết là cười ảo giác này, hay là cười chính mình.
Cảm xúc lộn xộn trong lòng nàng giờ phút này rốt cuộc cũng dần dần bắt đầu ổn định trở lại, quả thật là nên thật sự bình tĩnh một chút. Nàng không muốn từ đầu đến cuối chỉ có một mình mình là người bất ổn, giống như một đứa ngốc vậy. Thích hay là không thích? Chẳng qua là chỉ là thêm có một chữ thôi, không phải sao?
“Không, quên đi, không nói chuyện này nữa.”
Nàng dời tầm mắt, bụi đen nóng hổi còn đang rơi xuống, thân thể của mãnh thú Thận đã sớm biến thành bụi, rốt cuộc vẫn là nhìn không ra hình dạng gì, đảo nhỏ xanh tốt kia, hẳn cũng là một ảo giác.
Sương mù dày đặc lúc này vẫn chưa tan hết, mấy trăm đệ tử nằm la liệt trên đất, có người trên mặt hạnh phúc mà cười, có người lại nghiến răng nghiến lợi. Mãnh thú này thật đáng sợ, chẳng trách Nhật Viêm nói, ngay cả hắn cũng sẽ bị liên lụy. Thận không cần yêu lực mạnh mẽ hay sức chiến đấu kinh khủng gì cả, nó chỉ cần thả ra đủ loại ảo cảnh, liền giết người vô hình.
Mãnh thú lợi hại như vậy, Lôi Tu Viễn dùng thủ đoạn gì mà có thể cắt nó thành từng mảnh nhanh như vậy? Một mình hắn chẳng nói tiếng nào, lặng yên mà gi.ết chết Thận, quả nhiên vẫn là phong cách của Lôi Tu Viễn.
Nàng liếc mắt nhìn hắn, ánh sáng trên da và trong mắt hắn đã nhanh chóng biến mất, dần dần không nhìn ra nữa.
“Ngươi vừa rồi lại thể hiện nữa sao?” Lê Phi thấp giọng hỏi, “Là chiêu lần trước ở Lật Liệt Cốc kia?”
Lôi Tu Viễn còn đang có chút đăm chiêu mà chăm chú nhìn nàng, sau một lúc lâu, hắn nói: “Chỉ cần thoát khỏi ảo giác của Thận, đứng tại chỗ cùng có thể g.iết chết nó.”
Đứng tại chỗ cũng có thể gi.ết chết? Lê Phi bật cười, hắn luôn như vậy, lần nào cũng cậy mạnh, sau đó luôn kiệt sức mà đau nhức toàn thân, nàng đưa tay đặt một Lưới Trị Liệu lên người hắn, phòng ngừa có chuyện gì.
Nàng đứng dậy phủi phủi bụi: “Ta đi xem những người khác.”
Ngón tay của Lôi Tu Viễn bỗng nhiên nhẹ nhàng kéo nàng lại, khiến nàng phải đi lại đây, hắn có chút bất mãn: “Còn chưa trả lời câu hỏi của ta.”
Lê Phi vỗ vào tay hắn, không nhìn thấy vẻ mặt u ám của hắn: “Không nên động tay động chân.” Dứt lời bước nhanh rời đi.
Nàng rất nhanh đã thấy được mấy người Ca Lâm, mọi người dường như ngất xỉu ở một chỗ, Bách Lí Ca Lâm cúi đầu quỳ rạp trên mặt đất, đang thấp giọng khóc, không biết đang lẩm bẩm cái gì, Lê Phi vội vàng chạy sang vỗ hai cái thật mạnh lên mặt nàng: “Ca Lâm! Mau tỉnh dậy!”
Bách Lí Ca Lâm chợt mở mắt ra, từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống, cực kỳ tuyệt vọng, đột nhiên ôm chặt lấy nàng, “Tỷ đâu? Tỷ ấy thế nào rồi? Nếu tỷ ấy gặp chuyện không may, ta...... Ta......”
Lê Phi ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ trên lưng nàng: “Không sao cả, đều không sao cả, chỉ là ảo giác mà thôi.”
Bách Lí Ca Lâm ôm nàng thật chặt khóc thật lâu, mới dần dần nhận ra tất vả vừa rồi đều là ảo giác, mắt nàng đỏ bừng mà nhìn nhìn chằm chằm Diệp Diệp hôn mê bất tỉnh một lúc lâu, cuối cùng một giọt nước mắt, thở dài một tiếng.
“Ta đi tìm tỷ tỷ.” Nàng bỏ lại một câu, đứng dậy bỏ đi.
Lê Phi lại vỗ tỉnh Lục Ly, hắn sau khi tỉnh lại mờ mịt nhìn xung quanh một vòng, chỉ hỏi nửa câu: “Ca Lâm nàng......”
Còn chưa hỏi xong, nam tử thông mình này dường như phát hiện cái gì đó không thích hợp, lập tức ngậm miệng không nói gì nữa, sau đó an vị ở một bên không nhúc nhích, không biết có tâm sự gì.
Lê Phi thấy Kỉ Đồng Chu nằm xa nhất, hơn nữa thân thể còn đang hơi hơi phát run, chỉ sợ là đã thấy ác mộng gì đó, nàng đi qua, đang chuẩn bị vỗ cho hắn tỉnh dậy, thình lình hắn đột nhiên mở mắt ra ngồi dậy, mặt và cổ đầy mồ lạnh, hắn quay đầu nhìn nàng, ánh mắt cực kỳ sáng rực, rồi lại giống như cất giấu thương tâm vô cùng vô tận.
Nàng vội vàng an ủi nói: “Không sao chứ? Đều là nằm mơ......”
Nói còn chưa xong, Kỉ Đồng Chu bỗng nhiên mở tay ôm chặt lấy nàng, tim hắn đập cực kỳ dồn dập, hô hấp cũng dồn dập, liên tục phát run mà nói: “Ngươi không đi! Thật tốt quá! Ngươi không đi!”
Lê Phi xấu hổ mà đẩy hắn ra: “Kỉ Đồng Chu, ngươi mơ cái gì vậy! Mau tỉnh lại!”
Bàn tay đầy mồ hôi nóng rực phủ lên mặt nàng, Lê Phi chợt thấy một giọt nước mắt của hắn rơi trên mặt mình, vị Vương gia này còn đang chìm trong ảo giác mà không thể kiềm chế được mà gắt gao ôm nàng rơi lệ, cả người nàng nhất thời cứng đờ, vậy mà khóc rồi?! Kỉ Đồng Chu cũng biết khóc?! Hắn rốt cuộc đã mơ thấy cái gì? Lẽ nào mơ thấy nàng sao?
Lê Phi thấy mình bị ôm sắp nát đến nơi rồi, lực của hắn lớn đến đáng sợ, nàng dùng sức đẩy ra vài lần, nhưng chẳng có một chút tác dụng nào, vội la lên: “Mau buông ra! Ngươi chỉ đang gặp ác mộng mà thôi! Không phải là thật!”
Hắn dường như không nghe thấy, Lê Phi rơi vào đường cùng đành cùng đành phải há miệng hung hăng cắn một cái, Kỉ Đồng Chu đau đến giật mình, cuối cùng cũng buông nàng ra, Lê Phi như con thỏ nhảy ra, lùi lại mấy bước, cảnh giác bất đắc dĩ mà trừng mắt nhìn hắn. Hắn đầu tiên là kinh ngạc nhìn nàng, sau đó như là bỗng bừng tỉnh, chậm rãi quay đầu nhìn xung quanh, cuối cùng giống như cứng người lại.
Là mơ? Hóa ra chỉ là mơ?
Kỉ Đồng Chu không biết nên thấy may mắn hay đau khổ, ảo giác hoang đường kia, cho hắn thấy điều tốt đẹp nhất, lại đạp đổ những điều tốt ấy trước mặt hắn, Việt Quốc bị diệt, người yêu vứt bỏ hắn, hắn một mình đứng giữa cánh đồng tuyết, không còn chỗ nào để đi.
May mắn chỉ là một giấc mộng Nam Kha...... Kỉ Đồng Chu mệt mỏi đỡ trán, cổ họng hắn vẫn còn đau đớn muốn rách ra vì nghẹn ngào. Hắn theo bản năng ngẩng đầu tìm kiếm hình bóng Khương Lê Phi, đã thấy nàng sớm đã bỏ đi rồi. Trong lòng hắn lại xẹt qua một tia đau đớn, tại sao lại chỉ là một giấc mộng? Hắn rõ ràng cùng nàng ở trong mộng yêu hận dây dưa, trải nghiệm qua đủ loại cực lạc, cũng trải qua cực hạn thống khổ của mười chín tầng địa ngục, nhưng mà cuộc sống không phải lúc nào cũng được như ý, mơ một giấc mộng dài, sau khi tỉnh lại tất cả đã hóa thành hư không.
Ít nhất, hắn ở trong ảo giác còn có được nàng, tỉnh lại ngay cả một cái ôm cũng chẳng thể có được.
Kỉ Đồng Chu ngẩng đầu lên, chỉ thấy không thể hít thở thông được, thấy khắp nơi như có một ngọn lửa mạnh liệt đang đốt cháy tim và thân thể hắn, hắn đã hãm sâu vào ảo cảnh, không thể giải thoát, không thể thoát ra được, thật thật giả giả hỗn loạn, phù sinh nhất mộng*, hắn như là đã trải qua cả một đời, luôn luôn ghi nhớ không thể nào quên.
*phù sinh nhất mộng: Kiếp phù du như một giấc mơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.