Thiên Hương Bách Mị

Chương 91: Thận (2)




Lê Phi cầm con dế màu tím bằng ngọc tự mình chơi, hiện giờ nàng không muốn quá thân cận với Lôi Tu Viễn, có lẽ nàng cần bình tĩnh một chút, không thể cứ bị hắn dắt mũi đi.
Lôi Tu Viễn nhìn nàng một cái, cũng không đi qua, tự mình ngồi xổm xuống xử lý đống sò này, thấy ánh mắt của Kỉ Đồng Chu đang ở bên cạnh trông đợi mấy con sò, hắn bỗng nhiên cười cười: “Chó săn của ngươi gây chuyện ở khắp nơi, trở về nhớ cột kỹ lại chút.”
Kỉ Đồng Chu cười lạnh một tiếng, lại không tiếp lời.
Chó săn? Lúc nãy hắn cũng đã gặp, mới vừa rồi bị Thẩm tiên sinh đẩy mạnh về phía kết giới, hắn gặp một đứa chó săn trước kia, người này hiện giờ ở Long Danh Tọa tu hành, lần này thấy hắn, vừa không hành lễ cũng không chào hỏi, cực kì vô lễ, Kỉ Đồng Chu không khỏi nhìn hắn nhiều lần, thình lình người nọ tùy ý nhìn hắn gật đầu, cử chỉ ngạo mạn: “Ồ, là Vương gia, năm năm không thấy, đã lâu rồi.”
Mày của Kỉ Đồng Chu lúc này liền nhíu lại, người nọ nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi, Kỉ Đồng Chu trong lòng lập tức giận dữ, muốn đuổi theo trách cứ hai câu, lại cảm thấy thật mất thân phận, đứng tại chỗ sững người trong chốc lát, hắn chỉ đành phải nhẫn nại.
Long Danh Tọa từng đối với Việt Quốc như hổ rình mồi, hắn vẫn luôn cảnh giác với bọn họ, thương thế của Huyền Sơn Tử tiền bối đã khỏi hẳn, bọn họ đã rất lâu chưa có hành động gì. Tuy rằng thương thế của Huyền Sơn Tử tiền bối tuy rằng khỏi hẳn, nhưng công lực vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, các tiên nhân luôn ngầm phân cao thấp với nhau, công lực của ngài ấy chưa khôi phục, vô luận che giấu cẩn thận như thế, cũng sẽ luôn vị người khác phát giác, Long Danh Tọa yên lặng thật lâu cũng sẽ tự nhiên bắt đầu rục rịch.
May mà Huyền Sơn Tử còn có thân phận là huyền môn trưởng lão, người Long Danh Tọa có kiêu ngạo, cũng không dám làm gì, loại chó săn này khiêu khích cũng thật sự chẳng tính là cái gì. Những người này vốn chỉ là mấy người xung quanh hoàng huynh được chọn để đến Thư Viện cùng tu hành, thậm chí có mấy người không phải là người Việt Quốc, hiện giờ thiên phú của hắn được khai thác, lại có môn phái tu tiên để dựa vào, đương nhiên không thể vẫy đuôi với mình như lúc trước nữa.
Quy tắc tàn khốc của thế gian này, hắn từ nhỏ hiểu được, chẳng qua cho tới hôm nay mới có thể bình tĩnh nghĩ về chúng.
Trong lòng Kỉ Đồng Chu phiền muộn, dứt khoát hung hăng ngồi trên cát, nhìn về phía xa, nơi màu xanh nhạt và xanh đậm của biển trời hòa quyện với nhau.
Phía sau Lôi Tu Viễn sớm đã xử lý xong đống sò, lập tức đặt trên lửa để nướng, mùi thịt cùng mùi mặn của biển theo gió bay đi xa, Bách Lí Ca Lâm cùng Diệp Diệp ở một bên đều bị hấp dẫn đến đây, Ca Lâm thấy Lục Ly một mình đang đứng ở bờ biển xa xa mà ngẩn người, lập tức phẩy tay gọi hắn: “Lục sư huynh! Đến ăn đi!”
Kêu vài tiếng, hắn giống như cũng chưa nghe thấy, ngược lại còn bước đi về phía nước biển, lúc đầu còn đi rất chậm, dường như đang do dự, nhưng dần dần đi càng lúc càng nhanh, trong nháy mắt nước biển đã ngập đến hông của hắn.
“Lục sư huynh?”
Bách Lí Ca Lâm có chút kinh ngạc, hắn chẳng lẽ cũng muốn xuống biển cạy vỏ sì hay bắt cá? Hơn nữa hắn không sử dụng Tị Thủy Pháp, cứ như vậy mà trực tiếp xuống biển?
Lôi Tu Viễn đột nhiên đứng dậy, nheo mắt nhìn một lúc lâu, thấp giọng nói: “Có chút không thích hợp, các ngươi nhìn trên mặt biển xem, có phải có sương mù hay không?”
Mọi người nhìn kỹ một lát, lúc này biển xanh, cát bạc, mây trắng, đúng là một buổi chiều đẹp, nhưng trên mặt biển lại có một làn sương mù mỏng, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy được. Bách Lí Ca Lâm sớm đã chạy sang giữ Lục Ly lại, hắn một mực dùng sức giãy dụa, vẻ mặt mờ mịt, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía xa, cố chấp đi vào trong biển.
Bách Lí Ca Lâm dần dần không khống chế được hắn, gấp đến độ kêu to: “Mau tới giúp đỡ! Hắn giống như đã trúng yểm thuật gì đó rồi!”
Mọi người vội vàng chạy tới, Lôi Tu Viễn chợt thấy Lê Phi cách đó không xa vẻ mặt cũng đờ đẫn mà nhìn về phía mặt biển, cất bước như muốn đi vào trong biển, hắn một tay ôm lấy nàng, sau đó đằng vân bay lên: “Nơi này có điều cổ quái, đi mau!”
Vừa dứt lời, lại nghe thấy từ mặt biển truyền đến từng đợt tiếng hát cực kỳ êm tai của nữ tử nào đó, sương mù trên mặt biển kia chợt trở nên dày đặc, lập tức phủ đầy đảo nhỏ, mọi người ai cũng không dám quay đầu lại, tuy rằng không cảm giác được yêu khí, nhưng chính vì vậy mới càng đáng sợ, yêu vật hoặc mãnh thú có thể che giấu yêu khí đều cực kỳ khó đối phó.
Nước biển phát ra âm thanh cuồn cuộn thật lớn và to rõ, Bách Lí Ca Lâm đứng trên lưng con rết tinh, nhịn không được nhanh chóng quay đầu lại nhìn một cái, đã thấy mặt biển vốn yên ả, xanh thẳm, không chút gợn sóng, giờ phút này biến thành màu xám đen, sương mù dày đặc tứ phía, sóng biển cuồn cuộn không ngừng, một hòn đảo nhỏ xanh um tươi tốt từ dưới đáy biển trồi lên.
Mọi người cũng không dám ở lại lâu hơn nữa, bay đi cực kì nhanh, khi đã dần dần không nghe thấy thanh âm truyền đến từ mặt nước biển, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Lê Phi ở trong lòng Lôi Tu Viễn cũng dần dần không giãy dụa nữa, hai mắt thất thần bỗng nhiên khôi phục vẻ bình thường, nghi hoặc mà đánh giá xung quanh: “Những mỹ nữ đó đâu rồi? Tiếng hát đâu rồi?”
Lục Ly phía sau cũng khôi phục thần trí, mặt cũng đầy hoang mang như vậy.
Trong lòng Diệp Diệp còn sợ hãi, quay đầu lại nhìn thật lâu, xác nhận không có gì bất bình thường, mới nói: “Là yêu vật? Vậy mà chẳng có một tia yêu khí nào!”
Lôi Tu Viễn đang muốn nói chuyện, sắc mặt bỗng thay đổi, mặt biển dưới chân không biết từ khi nào đã xuất hiện một đảo nhỏ xanh um tươi tốt. Mọi người lúc này cực kỳ ngạc nhiên, vội vàng tiếp tục bay nhanh, nhưng mà hòn đảo kia giống như hình với bóng, vừa nghĩ đã thoát được, cúi đầu lại thấy nó dưới chân, tình huống này thật sự quỷ dị, đáng sợ đến cực điểm.
Không biết bay bao lâu, chợt thấy ở phía trước có một hòn đảo lớn, bọn họ cứ vậy mà bất tri bất giác bay tới địa phận bên trong vùng biển.
“Bay về phía trung tâm của đảo.” Lôi Tu Viễn nói ngắn gọn rõ ràng.
Mọi người lại bay nhanh lần nữa, sau đó dừng trong rừng ở trung tâm của đảo, lại thấy có rất nhiều đệ tử Sơn phái và Hải phái đang đấu pháp với nhau, ánh sáng ngũ hành tiên pháp lóe lên ở khắp nơi, nhìn thấy bọn họ đột nhiên đáp xuống đất, không khỏi đều có chút sửng sốt.
Diệp Diệp thấy địch ý của bọn họ rất nặng, vội vàng nói: “Chúng ta chỉ đi ngang qua, lập tức rời khỏi liền.”
Tiếng nói vừa dứt, chợt thấy một cỗ mùi thơm ở bên cạnh, theo sát là một nữ tử nửa thân trên gần như tr.ần trụi lướt qua hắn, Diệp Diệp nhất thời có chút lúng túng, nhưng mà trận quẫn bách này rất nhanh lại biến thành hoảng sợ, lại thấy xung quanh không biết khi nào xuất hiện rất nhiều nữ tử diễm lệ nửa thân trần, chầm chậm chuyển động, lướt qua mấy người đệ tử tu hành bọn họ đang ngây người, vừa múa vùa đung đưa, dáng người uyển chuyển, cực kỳ xinh đẹp.
Từng đợt tiếng hát mờ ảo êm tai của một nữ tử nào đó dường như từ phía xa xa truyền đến, lại giống như gần ngay bên cạnh. Lôi Tu Viễn chợt ngẩng đầu, đã thấy bóng đen bao phủ, hòn đảo kia vậy mà đang nổi trên không trung, sương mù dày đặc trong nháy mắt đã chiếm giữ cả hòn đảo lớn, cắn nuốt các đệ tử trên đảo.
Kỉ Đồng Chu chỉ cảm thấy trước mắt trắng xoá một mảnh, cái gì cũng không nhìn thấy, hắn vội vàng đặt một tầng phòng ngự trước, nhớ rõ bên trái là Diệp Diệp, hắn theo bản năng đi về bên trái mấy bước, ai ngờ lại chẳng có ai, hết sưc kinh ngạc, hắn không khỏi mở miệng nói: “Diệp Diệp?”
Không ai trả lời hắn, ngoại trừ từng đợt tiếng ca lay động lòng người kia.
Kỉ Đồng Chu không khỏi hoảng hốt, cất cao giọng gọi: “Diệp Diệp? Khương Lê Phi?! Lôi Tu Viễn?!”
Như trước không ai trả lời hắn, nhưng ở phía đối diện sột sọt soạt soạt, dường như có người đạp cây cỏ chầm chậm đi đến, Kỉ Đồng Chu mau lui lại mấy bước, một đóa hỏa liên ngưng tụ ở lòng bàn tay, cảnh giác mà nhìn hướng phát ra âm thanh.
Bỗng nhiên trong lúc đó, sương mù dày đặc bị một bàn tay như ngọc tản ra hai bên, Lan Nhã quận chúa đã lâu chưa gặp cứ vậy mà mặc hoa phục cung đình, tao nhã đẹp đẽ sang trọng đứng ở trước mặt hắn, hiện giờ đã là một cô gái duyên dáng yêu kiều, lại diễm lệ không thể nhìn gần, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng thâm tình, ôn nhu gọi hắn: “Vương gia.”
Kỉ Đồng Chu sợ ngây người, Lan Nhã làm sao lại ở chỗ này? Quần áo này của nàng...... Không đúng, hắn rõ ràng nhớ rõ lúc trước ở ngoài kết giới, nữ đệ tử của Hỏa Liên Quán có nói với hắn, bởi vì nàng còn chưa đột phá đạo bình cảnh thứ hai, lần thí luyện này không đến được. Vậy người trước mắt kia là ai? Là ảo giác sao?
Lan Nhã quận chúa như chim bay về rừng, nhào vào hắn lòng hắn, chỉ một thoáng, ôn hương nhuyễn ngọc* tràn ngập, nàng ngẩng đầu nhìn hắn động lòng người, thanh âm mị hoặc mà mềm mại: “Vương gia, người có muốn Lan Nhã hay không?
*ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi th.ân thể tr.ắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp (theo Internet)
Kỉ Đồng Chu chợt thấy trong lòng hồ đồ một trận, thân thể mềm mại mài nhẹ nhàng của Lan Nhã dường như thật sự đang ở trong lòng hắn, xuất phát từ bản năng của nam tử, hắn nhịn không được gắt gao siết chặt nàng.
Hắn đã không còn là con nít nữa, tâm ý của Lan Nhã đối với hắn, hắn làm sao lại không biết được?
Nhưng mà không được, không phải nàng.
Chẳng bao lâu sau, trong lòng hắn lại có thêm một cái thước đo, hắn luôn dùng cái thước đo này để cân nhắc từng nữ nhân bên người hắn, Lan Nhã không phái nữ nhân hắn mong muốn từ tận đáy lòng kia. Hắn cũng không biết chính mình thích ai, thật sự muốn ai, nhưng không phải là nàng.
Nữ tử trong lòng lại ngẩng đầu, rồi lại thay đổi ngoại hình, là một vị nữ đệ tử Tinh Chính Quán mỹ mạo nổi tiếng, nàng cũng vừa quyến rũ vừa khẩn cầu nhìn hắn, ánh mắt ấm áp như nước mùa xuân.
Không, cũng không phải là nàng.
Nữ tử trong lòng khuôn mặt không ngừng biến hóa, đều là các loại tuyệt sắc giai nhân hắn đã gặp từ lúc chào đời tới nay. Nhưng vẫn luôn không đúng, không phải các nàng.
Kỉ Đồng Chu nhắm mắt lại, trong lòng hắn như hiểu như không, muốn kháng cự cái ảo giác quái đản này, bỗng nhiên thân thể trong lòng trở nên mềm mại dị thường, mũi lại ngửi được một cỗ mùi hương hồn xiêu phách lạc, cả người hắn chấn động, không kìm lòng được mở mắt ra, đã thấy Khương Lê Phi mềm nhũn, dịu dàng bám vào lòng của chính mình, giờ phút này trong mắt nàng tràn đầy thần sắc khần cầu mềm mại đáng yêu, như là cầu hắn ôm lấy nàng, hôn môi nàng.
Hắn chỉ cảm thấy yết hầu mình khô khốc, như là có lửa đang đốt cháy, đần độn, hoang mang đến cực điểm.
Trong tay nàng đang cầm một con dế mèn tím bằng ngọc trông rất sống động, khéo cười tươi đẹp làm sao, ôn nhu nói: “Vương gia, người thích ta sao?”
Hắn...... Không biết. Hắn lấy cây thước đo kia cân nhắc qua vô số nữ nhân, nhưng chưa từng đánh giá nàng, tại sao? Chỗ sâu nhất trong đáy lòng hắn mơ mơ hồ hồ, ngay cả hắn cũng không biết thân ảnh thon gầy kia —— bắt đầu từ lúc nào? Hắn vậy mà lại hoàn toàn chưa từng phát hiện.
Trong đầu giống như có một âm thanh đang hỏi: là nàng sao?
Không ai thay hắn trả lời vấn đề này, Kỉ Đồng Chu đã ngây ngốc, ảo giác hoang đường này, hắn vậy mà lại có chút không muốn phản kháng. Hỏa Liên trong lòng bàn tay vô thanh vô tức tắt đi, hai cổ tay của hắn đang nhè nhẹ phát run, chậm rãi ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, chậm rãi ôm chặt.
Đúng vậy, đúng vậy, là nàng.
Hắn hít thật sâu một hơi, thấy hoa mắt, sương trắng dày đặc đã biến mất, biến thành Vương gia phủ của hắn. A, đúng rồi, hắn đã thành tiên, huyết chiến thiên hạ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, chẳng người nào dám nhăm nhe Việt Quốc. Nữ tử trong lòng mặc hoa phục của Việt Quốc cung đình mềm mại lạ thường, tóc dài búi thành một búi hoa lệ, tóc mái cũng sớm đã sớm kẹp lên lộ ra một cái trán trắng nõn. Mặt nàng đầy thẹn thùng, mắt sáng lấp lánh, lông mi cong vút chớp chớp, sợ hãi mà gọi hắn: “Vương gia.”
Nàng mang theo mùi thơm lạ lùng phả trước người, đúng thật là khiến người khác thần hồn điên đảo.
Kỷ Đồng Chu chỉ cảm thấy trên môi mềm nhũn, cánh tay của nàng mềm như bông mà giữ lấy cổ của mình, môi anh đào uyển chuyển mân mê, nữ tử trong lòng dường như trở nên t.rần trụi, từng tấc da mềm mượt và êm ái dán chặt lấy da thịt của hắn, cọ xát hắn, máu toàn thân của hắn đều đã muốn sôi trào, gần như ngang tàng mà ôm lấy nàng, ngón tay ghim chặt vào da thịt nhuyễn ngọc của nàng, theo bản năng mà vuốt vuốt, xoa bóp nàng.
Ngay sau đó, hai màu đen trắng cả trời đất, làn da của nàng phản chiếu trong bộ đêm chăn màu đen, giống như ánh trăng.
Ánh nến đầu giường mạnh mẽ đốt sáng, hắn đã sớm tâm loạn thần mê, mờ mờ mịt mịt không biết hôm nay là ngày nào đêm nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.