Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 146: Sử Dụng Bài Tẩy




Trần Vũ thấy vẻ mặt của Đỗ Trạch thì nghĩ tới chuyện gì đó, quả nhiên Truyền Tống Phù kích phát xong vẫn không có gì xảy ra.
Trần Vũ thầm than khổ, xem ra hắn không may mắn như mình nghĩ, cứ tưởng mọi chuyện đã nằm trong tính toán, ai ngờ lại như thế này.
Mà thấy một màn vừa rồi, Lệ Phi Vũ không khỏi nhíu mày, trong lòng thầm than không ổn.
Bất quá mọi chuyện đã muộn, chỉ thấy Đỗ Trạch và Tần tiền bối đồng loạt động thủ.
Đầu tiên là Tần tiền bối, người này vỗ vào túi trữ vật, lấy ra tấm lưới màu đen rồi vung lên không trung.
Tấm lưới như có linh tính, vừa rời khỏi tay lập tức lao tới quấn lấy Trần Vũ và Lệ Phi Vũ.
Thấy một màn này, Lệ Phi Vũ nhẹ thở ra một hơi, sau đó thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở phía trước, cách xa chỗ vừa rồi mười trượng.
Về phần Trần Vũ, hắn cũng không phải loại người để mặc cho người khác đè đầu cưỡi cổ.
Trần Vũ thi triển thân pháp đến cực hạn, dễ dàng né được truy kích của tấm lưới màu đen.
Đỗ Trạch và Tần tiền bối bị một màn này làm cho kinh động, thần sắc trở nên khó coi mười phần.
Nhưng đúng lúc này, Đỗ Trạch cùng Tần tiền bối đột nhiên nhìn nhau rồi gật đầu.
Tần tiền bối hai tay kết quyết, tấm lưới màu đen đột nhiên phát ra hắc quang nhàn nhạt, sau đó như tia chớp xuất hiện bên cạnh đối tượng ở gần nhất.
"Không tốt!" Trần Vũ thầm hô trong lòng, bất quá mọi thứ đã muộn, vì người bị nhắm tới chính là hắn.
Lần này Trần Vũ bị tấm lưới màu đen vây khốn vào trong, căn bản không còn đường trốn.
May mắn là năm lớp Kim Chung Phù bên ngoài đã ngăn cản sự thu hẹp của tấm lưới màu đen.
Tranh thủ cơ hội, Trần Vũ vỗ nhẹ vào túi trữ vật, Hắc Tháp trong thức hải tự động lấy trung phẩm pháp khí Vô Ưu Đao phóng đến tay hắn.
Hành động này vô cùng nhanh và chuẩn xác nên không ai phát hiện ra điểm bất thường.
Trần Vũ siết chặt Vô Ưu Đao, truyền vào đó một phần ba pháp lực, thân đao lập tức phát ra linh khí mãnh liệt.


"Phá cho ta!" Trần Vũ vung đao chém xuống, đao khí theo thân đao phóng ra với hình vòng cung.
"Roẹt... roẹt..." Tấm lưới màu đen xuất hiện vết rách chừng hai thước, tranh thủ thời cơ Trần Vũ liền chui ra ngoài.
"Ngươi nghĩ đơn giản như thế sao?" Đỗ Trạch nhếch miệng cười nhạt, thân ảnh nhanh chóng lướt tới bên cạnh.
Lời nói vừa dứt, Trần Vũ đã thấy Đỗ Trạch đang cầm huyền kiếm chắn trước mặt mình.
Chỉ có điều, khí tức phát ra từ thanh huyền kiếm này còn mạnh hơn Vô Ưu Đao gấp trăm ngàn lần.
Trần Vũ mơ hồ cảm nhận được khí tức đáng sợ từ thanh huyền kiếm, làm hắn cảm thấy vô cùng áp lực.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Trần Vũ lập tức gọi Hắc Tháp lấy trung phẩm pháp khí Già Thiên Chung ra ngoài.
Bất quá, thời điểm Già Thiên Chung đón gió phóng lớn, một đạo kiếm khí màu đỏ chém tới khiến Trần Vũ lạnh sống lưng.
"Kiếm này?! Chẳng lẽ..." Trần Vũ vừa nghĩ đến cái gì thì sắc mặt lập tức tái nhợt.
Trong sát na đó, Trần Vũ không cách nào né kịp đạo kiếm khí, hắn liền đưa Già Thiên Chung lên chống đỡ.
"Oành!" Tiếng động kinh thiên vang lên, Già Thiên Chung bị chém làm hai nửa.
Tuy nhiên đạo kiếm khí kia không có ngừng lại, mà tiếp tục tiến về phía hắn với tốc độ cực nhanh.
Trần Vũ biết bản thân không thể phản ứng với tốc độ như tia chớp này, lập tức giơ Vô Ưu Đao ra chắn trước người.
Có điều, thời điểm kiếm khí đánh tới chỉ nghe một tiếng "rắc", Vô Ưu Đao liền bị chém thành hai đoạn.
Trong khoảnh khắc đó, Trần Vũ bị đánh văng vào vách đá, trên người xuất hiện vết chém dài hai tấc, khóe miệng rỉ ra một vệt máu tươi.
Theo lẽ thường mà nói, cho dù thượng phẩm pháp khí cũng không thể một kích phá hủy trung phẩm pháp khí.
Nhưng thanh huyền kiếm kia lại dễ dàng chém Già Thiên Chung làm hai nửa, hiển nhiên đây không phải phàm vật.
Nếu không có Vô Ưu Đao và năm lớp quang tráo của Kim Chung Phù ngăn ở bên ngoài, chắc hắn đã sớm đi đời nhà ma.
Giờ khắc này Trần Vũ đã đoán được lai lịch của thanh huyền kiếm, có lẽ đây chính là kiện ma khí đại danh đỉnh đỉnh trong Côn Sơn Phái.
Nghĩ đến đây nội tâm của hắn trở nên lạnh lẽo, bất quá Trần Vũ không dễ từ bỏ mạng sống như vậy.
Nhưng còn chưa kịp hành động, Tần tiền bối đã tung ra mười tấm Hỏa Diễm Phù về phía hắn.
Trần Vũ biết trong lúc nhất thời không thể tránh né, liền miễn cưỡng thi triển Hộ Thuẫn Thuật.
"Oành... oành... oành..." Tiếng nổ vang lên liên tục, Hộ Thuẫn do hắn tạo nên đã sớm ảm đạm vô quang.
Khóe miệng Trần Vũ lại chảy ra một tia máu tươi, hiển nhiên lục phủ ngũ tạng đã tổn thương không ít.
Đến khi khói bụi tan đi, Trần Vũ phát hiện Đỗ Trạch và Tần tiền bối đã không thấy đâu.
Trần Vũ ngồi dựa vào vách đá, khóe miệng lộ ra nụ cười sầu thảm, lần trước bị Đỗ Trạch ám toán, lần này cũng vậy.
"Gào gào... răng rắc... leng keng..." Âm thành gào thét cùng tiếng xiềng xích kéo lê dưới đất ngày càng gần.
Ma khí càng lúc càng mãnh liệt, bất quá chúng không làm gì được hắn, cơ hồ đều bị Hỗn Độn Thiên Kinh chuyển hóa thành tinh hoa bổ sung cho cơ thể.
"Chủ nhân, ngươi đã trở thành pháo hôi cho người ta." Tiểu Tháp đột nhiên mở miệng, âm thanh vô cùng bình thản.
"Ta biết chứ, nhưng căn bản là không thể đánh lại, huống hồ đối phương còn có hai người, không chết đã may lắm rồi!" Trần Vũ nhẹ lắc đầu, nụ cười có chút gượng gạo.
Tuy biết bản thân hơn xa những tu sĩ Ngưng Khí Tầng Chín khác, nhưng so với tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thì vẫn còn kém một đoạn.
Huống chi có tới hai gã tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đối phó một tên Ngưng Khí Kỳ như hắn, chưa mất mạng xem như trời cao đã chiếu cố.
Chuyện bị trọng thương là điều không thể tránh khỏi, xem ra hắn cần một khoảng thời gian để hồi phục.
Nhưng hắn vừa nghĩ tới đây thì lại nghe âm thanh của Tiểu Tháp truyền đến: "Chủ nhân, ngươi bị thương quá nặng, xem ra không còn khả năng chạy trốn?!"
"Đúng vậy, lần này xem ra phải vận dụng bài tẩy rồi!" Trần Vũ thở ra một hơi thật dài.
Hắn không nghĩ bản thân lại sử dụng một lần bảo hộ của Hắc Tháp trong tình cảnh như thế này.
Bất quá đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng bây giờ là qua được ải này rồi mới tính tiếp.
Tuy bản thân nghĩ vậy nhưng Trần Vũ không có gấp gáp, hắn ngồi dựa lưng vào vách tường, hai mắt nhìn chằm chằm vào thông đạo đen ngòm.
Bỗng dưng cảm giác lạnh sống lưng lập tức ùa đến, khiến Trần Vũ vô cùng khó chịu.
Sau đó hắn thấy cặp mắt màu đỏ dần dần lộ diện, kéo theo đó là luồng ma khí cực kỳ mãnh liệt.
Trần Vũ phát hiện ma khí tuy mạnh nhưng tên kia tựa như không cường đại cho lắm.
Khí tức trên người không khác nào tu sĩ Trúc Cơ Sơ Kỳ, nhưng có thể làm mấy tên Trúc Cơ Kỳ bỏ chạy như chó nhà có tang thì hẳn là có vấn đề.
"Khặc khặc..." Mà cùng lúc này tiếng cười quỷ dị đột nhiên truyền tới, sau đó cánh tay khô gầy thò tới tóm lấy hắn.
Trần Vũ nhìn đối phương một chút, sau đó nhếch miệng cười mỉa mai rồi động tâm niệm.
Thời điểm cánh tay khô gầy kia sắp chạm tới người hắn, thân ảnh Trần Vũ đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung.
"Ồ!" Tiếng kinh ngạc truyền ra từ thông đạo, sau đó tiếng cười khặc khặc kia trở nên âm lãnh mấy phần.
"Tiểu tử, ngươi cũng có chút môn đạo, nhưng đáng tiếc, vẫn không thoát khỏi vận mệnh." Âm thanh trầm đục lại vang lên, tựa như đang nói cho Trần Vũ nghe.

Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.