Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 147: Ma Đầu Quỷ Dị




Âm thanh vừa dứt, từng luồng ma khí như vũ bão ập tới, đem khuôn viên xung quanh lật tung một lần.
Nhưng đối phương tìm thế nào cũng không phát hiện được cái gì, tựa như Trần Vũ đã tan biến khỏi thế gian.
"Kỳ lạ?!" Âm thanh khàn khàn vang lên, tiếp đó từ trong làn sương vụ màu đen bước ra một người có thân hình khô gầy.
Nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện thân ảnh khô gầy này chính là tu sĩ họ Hoắc đã chết trước kia.
Bất quá lúc này tu sĩ họ Hoắc hơi gầy gò, thân thể chỉ có da bọc xương, còn máu tươi đã không biết đi đâu mất.
Đặc biệt là thân thể lại không chút hơi ấm nào, tựa như vừa mới trồi dậy từ ngôi mộ cổ.
Nhưng nếu như nhìn kỹ sẽ thấy sau ót của tu sĩ họ Hoắc có một sợi kim tuyến màu bạc.
Cũng không biết sợi kim tuyến màu bạc này kéo dài tới đâu, nhưng điểm cuối của nó chính là sâu trong thông đạo.
Thi thể của tu sĩ họ Hoắc khẽ đảo mắt nhìn tới nhìn lui một hồi, sau cùng có chút nói không nên lời, trong con ngươi màu đỏ hiện lên một tia nghi hoặc.
Theo lý thuyết thì không thể đột nhiên biến mất một cách vô lý như thế, huống chi nơi đây còn có cấm chế?
Bản thân lão còn không làm gì được, chẳng lẽ tên tiểu bối kia lại có thần thông to lớn như thế?
Bất quá người này rất quyết đoán, không tìm thấy Trần Vũ liền đuổi theo đám người còn lại.
Vừa mới hồi sinh từ cõi chết, cái lão cần nhất chính là dương khí của người sống.
Có như vậy loại tà pháp của lão mới chính thức có công dụng mạnh nhất, chứ không phải điều khiển cái xác như thế này.
Về phần đám người Đỗ Trạch, khi lấy Trần Vũ làm vật hi sinh, bọn hắn lại nhắm tới Lệ Phi Vũ.
Trong mắt bọn họ, tu sĩ Ngưng Khí Kỳ chỉ là phận con sâu cái kiến, căn bản chỉ có thể làm đá lót chân mà thôi.
Đây chính là quy lật của tự nhiên, kẻ mạnh sẽ đạp lên kẻ yếu mà sống sót, trong tình cảnh này càng biểu hiện rõ hơn là đằng khác.
Bất quá, khi chứng kiến một màn vừa rồi, Lệ Phi Vũ còn không hiểu ý đồ của đám người này hay sao?


Đây là muốn dùng hắn cản đường luồng sương vụ màu đen, để bọn chúng có thời gian để chạy trốn.
Một khi đã biết được, Lệ Phi Vũ làm sao cho bọn hắn cơ hội đó, liền bộc lộ ra khí tức Trúc Cơ Trung Kỳ của mình.
"Không tốt!" Đỗ Trạch kinh ngạc thốt lên, tuyệt đối không nghĩ trong nhóm lại có cao nhân ẩn mình.
"Lệ đạo hữu đừng hiểu lầm, chúng ta chỉ muốn ra ngoài mà thôi, tuyệt đối không có ý muốn hãm hại đạo hữu." Tần tiền bối thân là lão cáo già, lập tức tươi cười nói ra lời lẽ chính khí.
Đỗ Trạch đứng một bên phụ họa, nhưng Lệ Phi Vũ không quan tâm, một mực tăng tốc rời khỏi thông đạo.
Hai người Đỗ Trạch đưa mắt nhìn nhau, tự nhiên biết đối phương sẽ không tin lời mình nên cũng im lặng đuổi theo.
Không đến một khắc đồng hồ, dựa theo tiêu ký lúc trước, Đỗ Trạch cùng Tần tiền bối đã thoát khỏi thông đạo.
Tuy đã rời khỏi thông đạo, nhưng hai người Đỗ Trạch lại không thấy thân ảnh của Lệ Phi Vũ ở đâu.
Cho dù dùng thần thức cường đại của bản thân, Đỗ Trạch cũng không tra được chút manh mối nào.
Bất quá chuyện này đã không còn quan trọng, tới nước này giải thích chẳng có ý nghĩa gì nữa.
"Ài... đúng là chim chết vì mồi mà!" Tần tiền bối thở ra một hơi, nhưng nhìn vào thông đạo vẫn thấy không an tâm cho lắm.
Nói ra cũng đúng, thủ đoạn của tên ma tu kia quá quỷ dị, nếu không phải hai người bọn hắn phản ứng nhanh thì đã sớm thành thây khô.
Nhưng thứ khiến tu sĩ họ Tần kinh hãi nhất chính là loại thủ đoạn hấp huyết cùng dương khí của đối phương.
Hoắc đạo hữu kia vậy mà không cách nào chống cự lại thủ đoạn nọ, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành thây khô, đúng là làm người ta sợ hãi.
Vừa nghĩ tới đây, Tần tiền bối lấy tay lau đi mồ hôi trên trán, thấp giọng lên tiếng đề nghị:
"Đỗ đạo hữu chờ ta một chút, ta muốn phong bế thông đạo lại, chí ít sẽ cho chúng ta chút thời gian để đối phó."
"Không thành vấn đề, phiền Tần huynh động thủ." Đỗ Trạch không chút do dự mà gật đầu.
Tần tiền bối không nói gì, lấy trong người ra một tấm linh phù màu đỏ rồi bắt đầu đọc chú ngữ.
"Hám Địa Phù?!" Đỗ Trạch đột nhiên cười lạnh: "Vậy đừng trách ta độc ác."
Chỉ thấy Đỗ Trạch lặng lẽ nắm chặt huyền kiếm, truyền vào đó một ít pháp lực.
Huyền kiếm hơi rung lên, sau đó Đỗ Trạch đột nhiên lao tới, một kiếm chém thẳng vào lưng Tần tiền bối.
"Ngươi..." Tần tiền bối thấy một màn này thì hai mắt trợn tròn, vội vàng dừng chú ngữ, thi triển Hộ Thuẫn Thuật.
"Oành!" Tần tiến bối đỡ được công kích, nhưng bản thân lại bị đánh bay vào thông đạo.
Trong sát na đó, Đỗ Trạch lao tới cướp lấy Hám Địa Phù, vội vàng niệm chú ngữ còn lại rồi vứt vào miệng thông đạo.
"Ầm ầm ầm..."
Nhiều tiếng nổ trầm đục vang lên, đất đá sụp xuống, nhanh chóng đem toàn bộ thông đạo bịt kín lại.
Đỗ Trạch thầm gật đầu, tiếp đó dán lên đống đất đá tấm linh phù màu xanh rồi mới ung dung rời khỏi.
Trong bóng tối vô tận, Tần tiền bối vô cùng hoảng loạn, cố gắng nén đau ngồi dậy, trong con ngươi tràn ngập sự sợ hãi.
Tần tiền bối tay chân luống cuống, vội vàng lấy trong người ra tấm linh phù màu xanh, đây là Phá Thạch Phù.
Thời điểm Tần tiền bối đang niệm chú ngữ, sâu trong thông đạo lại truyền đến từng trận gió âm lãnh.
Sau đó chỉ nghe thấy tiếng hét thảm, thân ảnh Tần tiền bối rất nhanh đã trở thành cái xác khô, không còn lại chút sinh cơ nào.
"Đáng tiếc, chỉ có chút dương khí cỏn con này vẫn không đủ..." Tiếng nói già nua chậm rãi vang lên.
Sau một hồi tự lẩm bẩm, bàn tay khô gầy khẽ chạm lên bề mặt vách đá rồi lắc đầu.
Nhưng như nhớ tới chuyện gì đó, cái xác khô nhìn xuống tấm Phá Thạch Phù rơi trên mặt đất.
Sau một phen niệm chú ngữ, linh quang trên Phá Thạch Phù phát sáng, sau đó lao về phía đống đá đang chắn đường.
"Oành oành oành..." Âm thanh nổ tung vang vọng khắp thông đạo, làm đất đá xung quanh có chút rung chuyển.
Chỉ bất quá, thời điểm linh lực của Phá Thạch Phù hết uy năng, đống đá chắn trước mặt vẫn không có chút xê dịch.
"Ồ, nguyên lai có người đã dùng linh phù phong để ấn miệng hang ở bên ngoài." Cái xác khô gầy khẽ lắc đầu.
Bất quá, trước khi tiến sâu vào trong thông đạo, cái xác khô đã đánh ra một đạo hỏa cầu màu đen.
Có điều hỏa cầu chạm vào vách đá chỉ để lại vết xước nhỏ, cho thấy cấp bậc của linh phù dán bên ngoài không hề thấp.
Cho dù dùng hết pháp lực trong người cũng không cách nào phá cấm ra ngoài, trước mắt chỉ còn cách chờ vài ngày.
Thường thì mấy loại linh phù lợi hại như thế này không thể cầm cự quá lâu, vì linh khí tiêu hao rất nhiều.
Chỉ là khi đi qua chỗ Trần Vũ biến mất, tu sĩ họ Hoắc bỗng dưng dừng lại một lúc, ánh mắt nhìn tới nhìn lui một hồi mới chịu từ bỏ.
Tới giờ lão vẫn không hiểu tại sao Trần Vũ lại biến mất một cách thần kỳ như thế.
Cho dù là người có hiểu biết cao thâm như lão cũng không thể lý giải, tựa như Trần Vũ đã tan biến vào hư không vậy.
Điều này thật sự quá mơ hồ, căn bản không thể nào hình dung được, cho dù nghĩ cũng không cách nào nghĩ ra nguyên nhân.
Vì sao ư? Vì trên thế gian làm gì có loại pháp thuật hoặc linh phù nào thần kỳ như thế?

Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.