Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 145: Rơi Vào Hiểm Cảnh




Đi được một lúc Trần Vũ đột nhiên dừng bước, chầm chậm tiến đến vách đá trầm tư quan sát.
Trong sát na này hai mắt Trần Vũ bất chợt lóe sáng, sau đó đưa tay sờ lên vết cắt.
Kiểm tra một lúc, khóe miệng Trần Vũ đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị, sau đó từ từ tiến về phía trước.
Sau khi đi được một đoạn, Trần Vũ phát hiện phía trước có chín cái thông đạo.
Muốn đi tiếp buộc phải chọn một trong chín đường kia, bất quá chuyện này không làm khó được hắn.
Trần Vũ quét mắt nhìn qua một lượt, sau đó hướng về phía thông đạo cuối cùng rồi chậm rãi tiến vào trong.
Thời điểm thân ảnh Trần Vũ vừa biến mất, ngay chỗ vừa rồi bỗng dưng xuất hiện một đạo nhân ảnh.
Đạo nhân ảnh này đồng dạng như Trần Vũ, sau khi liếc mắt nhìn sơ qua thì tiến vào thông đạo cuối cùng.
Trần Vũ tự nhiên không biết sự tình vừa rồi, bất quá lần này hắn thật sự may mắn.
Thật ra hắn cũng không biết là do may mắn hay do những người kia cố ý để lại vết tích.
Nhưng sau một phen suy nghĩ hắn cũng hiểu được phần nào, chính vì thông đạo nơi đây chẳng khác gì mê cung, không đánh dấu ất sẽ lạc đường.
Vì lẽ đó Trần Vũ mới có cơ hội theo chân mà không mất chút thời gian, thậm chí là vô cùng thuận lợi.
Đạo nhân ảnh theo sau Trần Vũ cũng tương tự như vậy, người này lần theo tiêu ký trên vách đá rồi tiến vào.
Tuy nhiên người này không biết Trần Vũ đang ở phía trước, cũng không biết mình cùng người kia có chung suy nghĩ.
Huống chi sự tình "trai cò tương tranh" là điều không thể tránh khỏi, chi bằng tương kế tựu kế mới là thượng sách.
Mặc dù ý tưởng chạm nhau, nhưng tạm thời hai người bọn hắn chưa thể gặp nhau.
Vì nơi đây đã bị cấm chế bao phủ, thần thức cường đại cũng không quan sát được quá xa, nên bọn hắn không cách nào phát hiện sự tồn tại của đối phương.
Trên đường đi Trần Vũ không quên đề phòng sự tình ngoài ý muốn, một bên không ngừng quan sát vết tích ở chung quanh.


Sau nhiều lần quan sát, hắn phát hiện càng tiến sâu càng có nhiều tàng tích bị phá hủy.
Phần lớn trong đó là mấy bức tượng đầu người mặt quỷ, thân người đầu thú, đầu voi đuôi rắn, chỉ số ít là tượng người.
Nhưng những bức tượng này đều có màu đen vô cùng u ám, tựa như điềm xấu sẽ ập đến, làm hắn cảm thấy lành lạnh trong người.
"Chỗ này có chút tà môn." Trần Vũ nhìn xuống bức tượng đầu quỷ dưới chân, trong lòng có chút cảm khái.
"Nếu chủ nhân sợ thì không cần tiến vào nữa, chúng ta trở về trồng rau nuôi cá." Tiểu Tháp đọc được suy nghĩ của hắn nên lên tiếng phản bác.
Trần Vũ nghe xong im lặng không nói, sau đó lặng lẽ tiến về phía trước, một bên không ngừng đề cao cảnh giác.
Tuy nhiên đi được một lúc, Trần Vũ phát hiện xung quanh có nhiều vết tích còn mới, dường như chúng xuất hiện cách đây không lâu.
Điều này giúp hắn khẳng định lựa chọn của mình là đúng, cảm giác lo lắng lúc trước đã biến mất.
Trong lúc di chuyển, Trần Vũ vô tình nhìn thấy thi thể bốn con khôi lỗi bị phá hủy.
Mang theo kinh hỷ, Trần Vũ bước tới nhặt mảnh vỡ kiểm tra, nguyên lai là khôi lỗi hệ thú.
Nhìn mảnh vỡ trong tay, phỏng chừng đám khôi lỗi thú này đã chiến đấu với mấy người kia vô cùng mãnh liệt.
Trần Vũ nhẹ lắc đầu, chỉ tiếc là không có khôi lỗi nào còn nguyên vẹn, bằng không sẽ có giá trị rất lớn.
Tuy chúng đã bị phá hủy, nhưng ít ra vẫn còn giá trị nghiên cứu, thậm chí có thể dựa vào đó mà tạo ra một đầu khôi lỗi mới.
Nghĩ như vậy, Trần Vũ không chút chần chừ mà thu hết mảnh vỡ, tương lai có thời gian hắn sẽ tìm hiểu.
Mỗi lần thu thập hắn lại cất vào Hắc Tháp, về phần túi trữ vật chỉ để che mắt người khác mà thôi.
Tiểu Tháp thấy hắn vứt đồ lung tung thì lên tiếng phản đối, sau đó đành ngậm ngùi mà giúp hắn thu dọn tàn cuộc.
Thu thập mãnh vỡ khôi lỗi xong xuôi, Trần Vũ lặng lẽ đi về phía trước, nhưng hắn không ngờ mình may mắn như thế.
Vậy mà hắn lại gặp thêm hai đầu khôi lỗi thú, điều này khiến hắn vui mừng không thôi.
Lúc trước Trần Vũ từng mua được quyển sách nói về khôi lỗi thuật, cộng thêm hai quyển nhặt trong Truyền Công Các.
Hắn tin rằng bản thân có thể tìm hiểu được huyền diệu bên trong, đến khi đó không cần phải động tay làm việc lặt vặt nữa.
Huống hồ khôi lỗi rất trung thành, căn bản không bao giờ phản bội chủ nhân, so với nhân loại thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Chỉ bấy nhiêu thôi đã đủ động lực để tìm hiểu về khôi lỗi thuật, tuyệt đối không có gì gọi là uổng phí thời gian.
Trần Vũ vui vẻ tiến về phía trước, nhưng mới đi được hai bước hắn lập tức sững người, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Thời điểm chạy thục mạng, Trần Vũ vô tình thấy phía trước có người đang tiến vào.
"Lệ Phi Vũ?!" Trần Vũ thầm nghĩ trong lòng, bất quá hắn không còn tâm trạng để chào hỏi.
Cùng khoảnh khắc đó, Lệ Phi Vũ thấy Trần Vũ đang bỏ chạy như điên thì cũng quay đầu chạy trối chết.
Bất quá tốc độ so với Trần Vũ còn nhanh hơn mấy lần, hiển nhiên tên Lệ Phi Vũ này không tầm thường.
Trong sát na này, thần sắc Lệ Phi Vũ trở nên ngưng trọng, không cần đoán cũng biết trong đó đã xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa, tám chín phần còn nguy hiểm đến tính mạng, vì vậy hắn không có hỏi Trần Vũ mà trực tiếp quay đầu.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lệ Phi Vũ, mới chạy được mấy trăm thước, phía sau đã truyền đến từng trận ma khí ba động.
Thấy có chuyện không hay sắp xảy ra, Lệ Phi Vũ tăng tốc, vội vàng phóng về phía trước.
Về phần Trần Vũ, hắn ở gần chỗ ma khí ba động hơn Lệ Phi Vũ nên bị đánh văng vào vách đá.
Bất quá Trần Vũ không đánh mất bình tĩnh, thời điểm bản thân sắp va chạm, hắn đã lộn người đạp lên vách đá rồi chạy tiếp.
"Gào gào... răng rắc... răng rắc..."
Trần Vũ cùng Lệ Phi Vũ đồng loạt nghe thấy âm thanh gào thét cùng xích sắt bị kéo lê dưới đất truyền ra từ thông đạo.
Tiếp đó Trần Vũ thấy sau lưng có hai đạo nhân ảnh đang bám theo, tốc độ của đối phương không kém, rất nhanh đã đuổi kịp hắn.
Trần Vũ liếc mắt nhìn lại, nguyên lai đó là Đỗ Trạch và Tần tiền bối, còn Hoắc tiền bối ở đâu hắn không cần đoán cũng biết kết cuộc của đối phương.
Đỗ Trạch thấy phía trước có người thì đôi mắt sáng ngời, trong con ngươi hiện ra tia âm lãnh.
"Quả nhiên trời không tuyệt đường người." Đỗ Trạch cười lạnh, đồng thời tăng hết tốc lực tiến về phía Trần Vũ và Lệ Phi Vũ.
Trần Vũ phát hiện có điểm không đúng liền dán năm tấm Kim Chung Phù lên người.
Kim quang nhất thời đại thịnh, tạo thành năm cái lồng ánh sáng đem hắn bao bọc vào trong.
"Chỉ chút thủ đoạn này mà muốn thoát khỏi phận pháo hôi hay sao?" Tần tiền bối thấy hành động của Trần Vũ thì nhếch miệng, đồng thời cũng tăng tốc lên nhiều lần.
Vừa nói xong, Tần tiền bối nhanh chóng vọt tới trước mặt Trần Vũ, cùng với Đỗ Trạch, một trước một sau đồng loạt thi triển pháp quyết.
Trần Vũ biết mình rơi vào thế yếu, với tu vi Ngưng Khí Tầng Chín tuyệt đối không thể ngăn được ý đồ của đối phương.
Vì vậy Trần Vũ lập tức truyền pháp lực vào Truyền Tống Phù, đem linh quang trên linh phù kích phát đến mức tối đa.
"Truyền Tống Phù?!" Đỗ Trạch hơi ngẩn người nhưng lại mỉm cười mỉa mai.
Nếu có thể sử dụng Truyền Tống Phù để chạy trốn, hắn đã sớm rời khỏi nơi này rồi, nào còn ở đây chạy trối chết?

Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.