Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 104:




Mộ Dung Bắc Uyên thoảng cải đứng lên, nhìn Thẩm Hi Nguyệt đang căng thẳng trong lòng.
Nàng ta liên tục nằm chặt ngón tay của “Sao vậy, ngài không muốn thiếp sao?”
đột nhiên nói tới chuyện đó? Sức khỏe nàng không tốt, nếu như làm chuyện phòng the thì có thể sẽ chịu không
Hàn trả lời ấp a ấp ủng, trong lòng không hiểu sao lại có chút buồn “Thân thiếp vào phủ đã lâu như vậy, vẫn luôn điều dưỡng, bây giờ đã tốt rồi. Hầu hạ Vương gia sẽ không sao cả.”
Nàng ta e thẹn cúi đầu cười “Chỉ cần Vương gia thương tiếc thần thiếp một chút, dĩ nhiên sẽ không “Trắc phí, hôm qua nàng còn bệnh liệt giường, làm gì chỉ trong một ngày ngắn ngủi đã khỏe mạnh lại được. Chuyện kia không vội, nàng dưỡng bệnh trước
Hàn nói xong lập tức muốn rời đi, nhưng Thẩm Hi Nguyệt sít sao lôi hắn lại, ánh mắt kiều diễm vô thiếp không đợi được, chẳng lẽ Vương gia không muốn thiếp sao?”
Vừa nói, nàng ta lại cầm ngón tay thon dài của hắn phủ lên xương quanh xanh của chính mình. Mộ Dung Bắc Uyên lại giống như chạm vào thứ gì đó sắp phỏng, đột ngột rút tay ra, một mạch đi ra ngoài không quay đầu nhìn lại. “Bốn vương nhớ tới còn có chuyện quan trọng cần phải xử lý, không ở cạnh Trắc phi được, nàng nghỉ ngơi sớm chút
Thẩm Hi Nguyệt kinh ngạc nhìn bóng lưng của dường như là không thể tin được hẳn sẽ cử đi như thế.
Nàng ta đã làm tới mức này rồi, Mộ Dung Bắc Uyên vẫn chính, thậm chí lạnh nhạt với nàng ta, làm sao có thể
Lẽ nào thật sự chính là Triệu Khương Lan quyến rũ hắn, nhưng nữ nhân đó dựa vào cái gì chứ.
Loại nữ nhân hung hãng thô bạo như thế làm gì có chỗ nào thùy mị, chẳng lẽ là học được bản lĩnh quyến rũ trên giường?
Thẩm Hi Nguyệt nghĩ ngợi lung tung trong đầu, vốn dĩ nàng ta còn đang cảm thấy oan ức vì mình sắp bị thất thân, nhưng mà bây giờ sự oan ức đó lập tức được thay thế bằng một loại cảm giác căm ghét khác.
Cho dù Mộ Dung Bắc Uyên không phải là người ở trong lòng của nàng ta, nàng ta cũng nhất định sẽ không tặng hàn cho Triệu Khương Lan.
Hắn chỉ có thể là của nàng ta, chỉ có thể say mê nàng ta, đứng ra làm chủ cho nàng ta, hoàn toàn nghiêng về phía nàng ta. Bất cứ kẻ nào cũng không thể cướp được vị trí độc nhất vô nhị của nàng ta!
Triệu Khương Lan từ bên ngoài quay trở về đã nhìn thấy Mộ
Dung Bắc Uyên ngôi ở trong phòng của nàng.
Nàng vừa vào đã bị dọa sợ lùi về sau một bước: “Sao huynh lại tới đây, ngồi im không nhúc nhích làm ta sợ hết hồn” Trên mặt hắn lộ ra vẻ lúng túng, thật ra hắn cũng không biết vì sao lại tới đây, nhưng từ sau khi ra khỏi Lạc Hương Các, bước chân tự nhiên mà đi tới chỗ này rồi.
Chờ đến lúc ý thức được thì đã ngồi xuống rồi.
Trước đó không nhìn thấy nàng, Mộ Dung Bắc Uyên còn thoảng cảm giác thấy trống vắng. Hiện tại nhìn thấy, khỏe môi không nhịn được khẽ cong lên. “Bổn vương có chỗ nào đáng sợ vậy sao.”
Hắn nhìn thấy nàng đang ôm đồ vật: “Nàng đi đâu vậy?”
“À, mới từ chỗ Giang Dương lấy hết số thuốc mà trước đó bảo hãn thu gom được mang về, vừa hay sau này lúc huynh tâm rửa có thể hòa thuốc vào trong nước ngâm mình vào đó. Ta nghe Chu quản sự nói phía sau hậu viện có một suối nước nóng đúng không?”
Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu, đưa mắt nhìn nàng đang bận bịu, tâm trạng vốn đang buồn bực dường như lại được xoa dịu xuống
Triệu Khương Lan quay đầu nhìn hắn: “Đúng rồi, vết thương ở sau lưng của huynh đã kết vảy chưa?”
Hắn còn chưa nói hết câu, Triệu Khương Lan đã duỗi tay cởi “Hình như đa kết vảy rồi!”
đại lưng ra cho hạn, muốn cởi ngoại bào của hạn ra.
Mộ Dung Bắc Uyên rũ mi xuống nhìn nàng, lời ngăn cản ở bên mép không có nói ra, để mặc nàng làm việc.
Nàng cầm thuốc mỡ vòng qua sau lưng Mộ Dung Bắc Uyên, củi người thấp chút thoa lên miệng vết thương của hắn. Triệu Khương Lan vừa thoa vừa kiểm tra tình trạng hồi phục của vết thương, bởi vì khoảng cách rất gần, hơi thở của nàng đều chạm tới da của hắn, kéo theo làn gió ấm áp, thổi vào khiến hàn ngứa ngáy. “Đừng nhúc nhích. Nhìn thấy xương cánh bướm sau lưng hãn có ý nhích về phía trước để trốn, Triệu Khương Lan theo bản năng võ hắn một cái: “Cử động ta không bôi thuốc được “Trời ạ, sao mà vết thương lại dài thể không biết, lần này nhất định sẽ để lại sẹo rồi.”
Triệu Khương Lan hơi tiếc nuối đánh giá, ngón tay còn chọt chọt: “Vốn dĩ là da dẻ đẹp để như này, để lại sẹo xấu biết bao nhiêu”
“Bổn vương là nam nhân, lại không phải là một cô nương, để lại sẹo thì đã sao chứ. Mấy người chiến sĩ trên chiến trường kia, có ai mà không có vài vết sẹo đâu.”
Trong đầu Triệu Khương Lan chợt hiện lên vẻ mặt của một người khác, nghĩ tới sau lưng người kia đầy rẫy vết sẹo và dáng vẻ giống như đã từng tầm máu cõi A Tu La trở về kia, nàng nở nụ cười hàm ý sâu xa: “Cũng đúng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.