Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 103:




Chính là dù hắn không nói, Triệu Khương Lan cũng không muốn tiếp tục trách cử hẳn nữa.
Nàng chính là người không có nguyên tắc như thế, lúc tức giận thì lập tức giương nanh múa vuốt, hận không thể giết chết hàn cho hả giận.
Nhưng khi nhìn thấy vết thương sau lưng Mộ Dung Bắc Uyên, lại nhớ tới mọi thứ của ngày trước, nàng lại không thể nào nhớ ra được mình đang bực dọc chuyện gì nữa. “Chỉ là quên đi chuyện lần trước thôi. Sau này nếu huynh còn không phân rõ đúng sai đã nghĩ oan người khác, ta vẫn sẽ tức giận.”
Triệu Khương Lan suy nghĩ một lúc, vẫn phải bổ sung thêm một câu: “Dù sao người có tầm mắt kém cỏi như huynh, lúc nào cũng bắt nạt ta”
Trên mặt hắn ngượng ngùng: “Ta không muốn bắt nạt nàng, ai bảo trước đó nàng cứ luôn chọc tức ta, còn giả điên giả khùng lừa ta.
Nàng lúng túng khu một tiếng: “Dù sao thì ta đều gả cho huynh rồi, có không thích thì huynh cũng cưới ta về rồi, chung quy thì phải cùng nhau chung sống. “Ta biết trong lòng huynh chỉ có Thẩm Hi Nguyệt, ngày thường huynh có thể không công bằng một chút, nhưng cũng không thể không có chút nguyên tắc nào lại cứ luôn bất công như thế. Nếu không, làm Vương phi như ta thật mất mặt”
Nói tới đoạn sau, giọng của Triệu Khương Lan có chút trầm xuống, giống như nhớ lại chuyện không vui, bất giác bĩu môi.
Mộ Dung Bắc Uyên chợt bật cười.
Hãn nở nụ cười, đôi mắt yên ả cong lên, ánh mắt hào hoa phong nhã giống như nước chảy róc rách ra bên ngoài, lộ ra một nét tuyệt đẹp trần gian không thể che đậy nổi.
Triệu Khương Lan nhớ tới thời điểm bọn họ đấu đá nhau gay gắt, hắn luôn khiến nàng tức giận đến nôn ra máu, lạnh lùng giống hệt Diêm Vương
Vậy mà lúc hân dịu dàng lên, lại dáng vẻ không giống chăm sóc đó khiến nỗi uất ức của nàng như được ủi phẳng lại.
Nàng không nghĩ ra trên thế gian này sao lại có người mẫu thuận như vậy, hai tính cách vô cùng trái ngược lại trộn lẫn vào nhau, khiến nàng không biết tiến lùi như thế nào.
Nếu không có Thẩm Hi Nguyệt, hắn vốn phải nên là một người lương thiện ngoài lạnh trong nóng rồi
Vừa nghĩ như thế, trong lòng Triệu Khương Lan lại chẳng tiếc lời mắng nhiếc Thẩm Hi Nguyệt.
Nhưng nàng không biết, lúc này Thẩm Hi Nguyệt ở trên giường đang hốt hoảng, suýt chút nữa tức đến hộc máu.
Nàng ta dùng sức nằm cổ tay của Khê Hà: “Có phải người nhầm rồi không, huynh ấy thật sự sai người truyền lời cho ta, bảo ta làm như thế?”
“Trắc phi, người không tin người truyền lời thì dù sao cũng nên tin vào nét chữ của chủ tử chứ. Trong thư chủ tử viết rất rõ ràng, hiện tại chỉ dựa vào độc tình và phần ân tình của người đối với Tử vương gia chỉ e là không thể giữ chặt được ngài ấy đâu. Vương phi và Tử vương gia đã viên phòng rồi, nếu nàng ta dùng cơ thể để giữ ngài ấy lại, người sẽ làm như thế nào?”
Thẩm Hi Nguyệt gắt gao cần lấy môi: “Nhưng nếu ta không còn trong sạch, chủ tử của người làm gì còn muốn ta nữa!”
Vẻ mặt Khê Hà chợt hiện lên một nét không nỡ, nhưng nàng ta vẫn còn giữ vững lập trường: “Không chiếm được sủng ái của Tứ vương gia, người ở lại quý phủ này cũng không còn giá trị gì nữa. Hôm nay, ngay cả thân phận của Trắc phi cũng là thể thiếp của người khác rồi, còn tính toán tới chuyện trong sạch hay không trong sạch nữa sao. Lúc người gả vào nên phải lường trước được một ngày như thế, nếu như không phải Tứ vương gia tôn trọng người, đổi lại là người khác thì có thể tùy tiện bất cứ lúc nào.
Nàng ta nói tới đây liền ngưng, Thẩm Hi Nguyệt lại nghe thấy rõ ràng.
Tùy tiện đổi thành ai đó khác, chỉ e là nàng sớm đã thất thân rồi.
Mà một khi Trác phi không còn giá trị lợi dụng nữa, đối với người kia mà nói đại khái chính là một thứ vứt đi.
Làm một quân cờ bị bỏ rơi hay là vẫn tranh thủ cơ hội làm một ải thiếp, hai lựa chọn này đặt ra ở trước Thẩm Hi Nguyệt Nàng ta ôm mặt khóc ròng, khóc đến gan đều đau nhói theo mới ra sức lau khô nước mắt. “Nói với ngài ấy, ta biết nên làm như thế nào rồi.”
Ngày hôm sau, Thẩm Hi Nguyệt tình thay đổi một chiếc váy đỏ mới, chải chuốt trang điểm trước gương một đợt mới sai người mời Mộ Dung Bắc Uyên tới dùng bữa tối.
Gần đây, Mộ Dung Bắc Uyên không hay tới chỗ của nàng ta dùng bữa, nhiều làm là tới Lạc Hương Các một chút rồi lại Thực ra không cần Mộ Dung Bắc Quý nhắc nhở, nàng ta cũng biết thái độ của hắn đã có chút thay đổi.
Hằn vừa bước vào cửa đã ngửi được trong phòng mùi hương bạc hà thơm mát, lại nhìn thấy nữ nhân đang ở trước gương đồng kia, bước chân thoáng dừng lại. “Hôm nay là ngày gì?”
Mộ Dung Bắc Uyên mỉm cười: “Sao Trắc phi lại đột nhiên mặc trang phục tinh xảo như thế?”
“Vương gia.”
Thẩm Hi Nguyệt yểu điệu đi tới, kéo cổ tay của hắn dắt qua chỗ bên cạnh bàn ngồi xuống, đôi mắt xinh đẹp như tơ liếc nhìn thiếp mặc bộ trang phục này, Vương gia không thích sao?”
Hắn không nói có thích hay không, nhưng rất có thành ý khen một câu: “Rất
Thẩm Hi Nguyệt ngôi sát cạnh hắn, phục vụ cho dùng bữa.
Có lẽ thái độ quá tha thiết khiến Mộ Dung Bắc Uyên có hơi bất an. “Hi Nguyệt, là có chuyện gì sao?”
“Vương gia, hay là hôm nay ở lại Lạc Hương Các, để thần thiếp hầu hạ ngài qua

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.