Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 105:




Rất nhanh sau đó, suối nước nóng sau núi được đưa vào sử dụng, Triệu Khương Lan bày ra sẵn thuốc ở đáy hồ để Mộ Dung Bắc Uyên nằm vào. “Trước hết uống một chén thuốc, mỗi ngày lại ngâm mình đủ nửa canh giờ, sau mấy tháng có thể giảm bớt được một chút.”
Triệu Khương Lan không chút ngại ngùng bổ sung một câu, điều kiện trước tiên để thuyên giảm chính là Thẩm Hi Nguyệt đừng quyến rũ, đừng cố ý dày vò hẳn. Nhìn thấy Triệu Khương Lan muốn đi, Mộ Dung Bắc Uyên ngôi ở trong nước kéo nàng lại: “Nàng đi đâu vậy?”
“Huynh phải chờ hơn một canh giờ, bên cạnh lại có nhiều nha hoàn hầu hạ, ta đương nhiên phải đi về bận chính sự.”
Hãn không mấy vui vẻ: “Nàng có chính sự gì bận lắm à?”
Triệu Khương Lâm suy nghĩ một lúc: “Ta phải đi xem thử sức khỏe mấy ngày nay của Tam ca như thế nào rồi.”
Mộ Dung Bắc Uyên nhất thời im lặng: “Cút đi.”
Người này sao mà mưa nắng thất thường, Triệu Khương Lan hừ một tiếng, thở hổn hển rời đi.
Đi tới viện của Mộ Dung Bắc Hải, nàng vào bên trong, đúng lúc có một người đi ra ngoài, hai người gặp nhau ở ngoài cửa. Nam nhân kia nhìn Triệu Khương Lan nhiều một chút, giống như nghĩ tới gì đó lập tức chấp tay nói: “Vị thần tham kiến Tứ vương phi.”
“Miễn lễ, không biết đại nhân là?”
“Tại hạ là Đại lý tự khanh, Nghiêm Chính
Đại lý tự khanh? Triệu Khương Lan gật gật đầu, trong lòng có nhấm tính, vừa nhìn thấy Mộ Dung Bắc Hải thì nàng lập tức không chờ được, hỏi: “Tam ca, vừa nãy muội gặp được Nghiêm đại nhân, chính là chuyện bức chân dung huynh đưa cho ông ấy có tiến triển gì rồi sao?”
Trên người của nàng còn có mùi của thuốc, mùi hương này cũng xộc vào khứu giác của hãn, khiến hắn không khỏi cong cong khỏe mỗi
Nhưng nghĩ tới những gì Nghiêm Chính nói, vẻ mặt của Mộ Dung Bắc Hải có hơi nghiêm túc hơn mấy phần: “Hơi có tiến triển, nhưng mà manh mối rất mơ hồ.”
Hóa ra mấy năm trước, trong số các trọng phạm mà Đại lý tự truy bắt quả thật từng có một người như vậy.
Hãn là một kiếm khách giang hồ, kiểm pháp cao cường, trong mấy vụ án mạng lớn đều có hắn xuất hiện, nhưng từ đầu tới cuối không có bắt được người.
Vẫn là có một người khiêng kiệu may mắn trốn ở bên cạnh nhìn rõ được mặt của hắn, sau đó Đại lý tự mới lập hồ sơ chân dung này. “Mấu chốt quan trọng nhất chính là những người đã chết trong những vụ án mạng đó, đều đã từng đảm nhiệm chức quan trong triều đình”
Triệu Khương Lan thoáng giật mình: “Người này có bản lĩnh lớn vậy ư, đến cả mệnh quan triều đình cũng dám giết, xem dáng vẻ còn giết tới mấy người cơ?”
“Không sai, mà hãn lại cực kỳ khó bắt, tới hay đi đều không để lại dấu vết nào, đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất. Hai năm qua không có thấy bóng dáng của hắn nữa, vốn dĩ Đại lý tự vẫn luôn tìm người bắt, nhưng vì không có chút manh mối nào nên cũng dân bỏ mặc ” Nàng nhíu mày “Một sát thủ lại có oán hận rất lớn, là vì sao nhỉ. Người nên oán hận chính là những vong hồn chết dưới lưỡi kiếm của hãn mới đúng, cho người chết dưới tên hung thần nhưng lại nhìn chăm chăm sát thủ, đây không phải là một chủ ý điền khùng sao?”
Triệu Khương Lan trầm ngâm một lúc: “Có thể là trong đó ấn chứa ẩn tình gì đó không?”
“Nhưng hãn ta đã chết rồi, tin tức về cha mẹ người thân hoàn toàn đều không rõ ràng, huynh thực sự không biết nên làm sao để trừ khử được oán hận của hạn đây.”
Nhìn thấy tâm trạng Mộ Dung Bạc Hải có hơi nghiêm trọng, Triệu Khương Lan không nhịn được an ủi hàn. Trời không tuyệt đường người đầu, có chút mạnh mối thì dù sao cũng tốt hơn là người mù cố chấp qua sông. Hay là chúng ta sắp xếp lại một đợt những quan chức nào đã chết trong tay hán, xem thử có mối liên can nào không”
Mộ Dung Bắc Hải gật đầu: “Huynh đã bảo Nghiêm Chính đi làm rồi.”
Bọn họ nói chuyện, phía bên này, Mộ Dung Bắc Uyên ngầm ở trong nước ẩm suýt chút đã ngủ quên.
Mùi của thuốc cũng không có khó ngửi, trái lại còn có một loại mùi thơm khiến tinh thần của hắn dễ chịu.
Trong lúc mơ mơ màng màng, bỗng nhiên có một đôi tay từ phía sau vòng qua người hắn, nhẹ nhàng khoác lên trên bả vai của hån.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.