Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4828: Chiến Lợi Phẩm




Cây trượng này vẫn gọi là Hỏa điểu trượng.

Hỏa điểu trượng chính là pháp khí Thánh cấp, dù giới hạn bởi cảnh giới của Lăng Hàn cho nên không thể phát huy uy lực vốn có, nhưng không khó khăn khi đối kháng uy năng chuẩn Giáo Chủ.

Lăng Hàn vung trượng, hẳn cảm giác lực lượng trong cơ thể bị hấp thu rất lớn, sau đó Hỏa điểu trượng bị thúc giục và bắn ra tia sáng màu lam bắn về phía Liên Tương Kiệt.

Banh!

Ánh sáng màu lam va chạm với đao kiếm, tất cả đều bị hủy diệt.

Đối kháng một kích này, hai người ngang tay.

Không có biện pháp, đều là uy lực chuẩn Giáo Chủ, tự nhiên không ai thua ai.

Liên Tương Kiệt sững sờ, không nghĩ tới trên người Lăng Hàn cũng có một kiện pháp khí cấp Giáo Chủ.

Phải biết, pháp khí này là thứ sau khi Liên Ngọc Đường bị giam trong sào huyệt Chân Hoàng, hắn mới được gia tộc ban cho, bởi vì, có khả năng sau này hiắn sẽ nâng đại kỳ của Thiên Bi Đế tộc, tự nhiên bắt đầu vũ trang cho hắn.

Nhưng Lăng Hàn dựa vào cái gì?

Chỉ là thế lực Thánh cấp, tại saeo lại có nội tình thâm hậu như thế?

– Đến!

Lăng Hàn thúc giục Hỏa điểu trượng tấn công Liên Tương Kiệt.

Một tia sáng màu lam bay dtới, cùng lúc đó, hắn cũng nâng trượng tấn công Liên Tương Kiệt.

Bành! Bành! Bành!

Hai người kịch chiến, một mặt là pháp khí va chạm với nhau, một phương diện khác là thực lực bản thân va chạm với nhau, cái trước, Liên Tương Kiệt cũng không yếu, nhưng nói đến cái sau, hắn có thúc ngựa cũng không cách nào so sánh với Lăng Hàn.

Chỉ qua mấy chiêu, Liên Tương Kiệt trốn tránh Lăng Hàn, hắn không dám liều mạng, chỉ có thể thúc dục pháp khí oanh kích.

Hắn cảm thấy ủy khuất không gì sánh bằng, cùng phát động pháp khí, tại sao hắn lâm vào hạ phong?

Hơn nữa, Hóa Linh cảnh đi khu động pháp khí cấp Giáo Chủ, tiêu hao bí lực rất kinh người, cho dù hắn là thế hệ bạch ngân, hắn tu hành cảnh giới rất hoàn mỹ, còn nhiều lần phá vỡ cực hạn nhưng chung quy vẫn có giới hạn cao nhất.

Tiếp tục như vậy, nhiều lắm là nửa giờ, bí lực của hắn sẽ hao hết.

So sức chịu đựng với Lăng Hàn so?

Ha ha, trước đó không đã từng nếm thử qua sao, gia hỏa này dự trữ bí lực quá biến thái, căn bản không có khả năng hao tổn vượt qua Lăng Hàn.

Hắn muốn ngưng chiến, hắn tuyệt đối chỉ ăn thua thiệt mà không chiếm được tiện nghi, còn đánh tiếp?

Nhưng Lăng Hàn sẽ đồng ý với suy nghĩ của hắn hay sao?

A, ngươi muốn đánh thì đánh, không muốn đánh thì phủi mông rời đi?

Nghĩ hay lắm.

Lăng Hàn cường thế tiến công, làm cho Liên Tương Kiệt chỉ có thể dùng toàn lực đối kháng, hơn nữa còn không ngừng đông tránh tây nhường, trong nội tâm ủy khuất không gì sánh bằng.

Sau nửa giờ, bí lực của Liên Tương Kiệt đã hao hết sạch sẽ, hắn không có lực lượng kích phát pháp khí, bị Lăng Hàn tát nằm trên mặt đất, hắn vừa định trèo lên, nhưng có một cái chân giẫm vào đầu của hắn, hắn không cách nào ngẩng đầu lên được.

Phốc, Liên Tương Kiệt phun một ngụm máu tươi ra ngoài.

Đường đường thế hệ bạch ngân lại bị người ta giẫm lên đầu, hắn còn có thể vãn hồi mặt mũi hay sao?

Hắn dùng mặt mũi nào gặp người!

Ngưu Đằng Phi âm thầm sinh ra tâm tình may mắn, may mắn hắn không có khiêu khích Lăng Hàn, nếu không, bây giờ người bị giẫm trên mặt đất cũng có một phần của hắn.

Đám người Liên gia nghẹn ngào, Đế tử của bọn họ bại, hơn nữa trong tình huống đã vận dụng đại sát khí.

Lăng Hàn cưỡng ép cướp đoạt chiêng trống nằm trên mặt đất, sau đó hắn nói với Đại Hắc Cẩu:

– Cầm đi chơi.

– Được.

Đại Hắc Cẩu sẽ không khách khí, hắn thu cái chiêng trống của đối phương đi.

– Lăng Hàn, ngươi thật to gan, dám lấy đồ vật của Đế tộc!

Có một tên Liên gia vội vàng kêu lên.

– Ta đánh thắng, đây chính là chiến lợi phẩm của ta.

Lăng Hàn cười một tiếng:

– Liên gia các ngươi còn ai có thể đánh bại ta, cứ tới lấy pháp khí quay về.

Hắn vừa nói ra lời này, người Liên gia đều im lặng.

Trong võ đạo giới phổ biến việc phe thua lưu lại bảo bối hoặc là công pháp, một số năm sau, phương thua hoặc hậu nhân của phương thua tới khiêu chiến, thắng thì có thể thu hồi đồ vật.

Nhưng Liên gia chính là Đế tộc, ngươi dám giữ đồ của Đế tộc hay sao?

Suy nghĩ một lúc, Lăng Hàn là ai?

Sát thủ Đế tử nổi danh, hiện tại hai chữ sát thủ đã đánh ra danh tiếng rất lớn, có khá nhiều Đế tử đã chết trong tay của hắn, giữ một kiện pháp khí thì tính là gì?

Lăng Hàn vừa định nói chuyện, bỗng nhiên hắn sinh ra hàn ý mãnh liệt, hắn xuất thủ lấy lấy Đại Hắc Cẩu cùng Tiểu Thanh Long, phát động Tinh Bộ, chỉ trong nháy mắt hắn đã biến mất.

Xoát, một đạo kiếm quang chém vào vị trí Lăng Hàn biến mất.

Nếu như Lăng Hàn phản ứng chậm thêm một chút, hắn chắc chắn đã bị kiếm này chém trúng, nếu trúng một kiếm này, hắn phải chết không nghi ngờ.

Bởi vì đó Giáo Chủ xuất thủ.

Sát thủ Chiến Thần cung!

Sát thủ kia cũng đủ ẩn nhẫn, rõ ràng là Giáo Chủ nhưng hắn vẫn không bộc phát, hắn đi tới vị trí tốt nhất mới xuất thủ, hắn muốn một kích mất mạng. Nhưng hắn không ngờ linh giác của Lăng Hàn mạnh như vậy.

Một là, Lăng Hàn có thể dùng địa mạch làm tai mắt, từ đó có thể tăng năng lực nhận biết lên rất mạnh, thứ hai, hắn cũng nắm giữ Quỷ Ảnh bộ của Chiến Thần cung, muốn dùng thứ này tiếp cận và giết hắn, ngươi đang nói đùa sao?

Sự việc diễn ra quá đột ngột, thẳng đến khi một kiếm kia chém qua, người hai nhà Liên, Ngưu mới phản ứng, người nào cũng cảm thấy đáng tiếc.

Suýt chút nữa đã giết Lăng Hàn.

Muốn nói trên đời này có thế lực nào không sợ Thánh Nhân mang theo Đế binh uy hiếp, đó nhất định là Chiến Thần cung, bởi vì bọn họ xuất quỷ nhập thần, căn bản không dùng thân phận thật sự hành tẩu thiên hạ, cho nên, Chiến Thần cung hoàn toàn không cần đặt Cửu Sơn Thánh Nhân vào trong lòng, cho dù giết Lăng Hàn cũng không có việc gì.

Nhưng tại sao ngươi vô dụng như vậy?

Lần thứ nhất xuất thủ lúc Lăng Hàn có tu vi gì? Hiện tại thế nào?

Các ngươi thật sự ám sát Lăng Hàn hay làm kẻ bồi luyện của hắn?

Sát thủ Giáo Chủ một kích không được, hắn lập tức trốn vào trong bóng tối, đây là thói quen của sát thủ Chiến Thần cung, xuất thủ một kích, mặc kệ trúng hoặc không trúng, bọn họ sẽ lập tức rời đi.

Sát thủ vừa đi, mọi người thở ra một hơi, dù sao đây chính là sát thủ cấp Giáo Chủ, giết bọn họ dễ như trở bàn tay.

Ngươi có thể trông cậy vào cùng một sát thủ giảng đạo lý sao?

Ở bên kia của Ma vụ tinh, ba người Lăng Hàn xuất hiện.

– Móa, Chiến Thần cung bám dai như đĩa.

Đại Hắc Cẩu nhe răng:

– Vừa rồi Tiểu Hàn tử phản ứng chậm hơn một chút, hiện tại hắn đã là một cỗ thi thể.

– Có Long gia ở đây, cát tinh chiếu sáng, vạn sự đều có thể gặp dữ hóa lành.

Tiểu Thanh Long không biết xấu hổ đoạt công.

Lăng Hàn trầm ngâm:

– Không thể luôn bị động như vậy, phải nghĩ ra biện pháp tìm vị trí của Chiến Thần cung, ta muốn bọn chúng nếm thử tư vị bị cả thiên hạ truy sát.

– Đáng tiếc, tổ chức này giữu bí mật quá tốt.

Đại Hắc Cẩu lắc đầu.

Từ xưa đến nay, thế lực muốn diệt Chiến Thần cung không ít, có kẻ nào thành công?

Lăng Hàn vẫn còn có chút tự tin, dù sao hắn đã từng ở trong Chiến Thần cung, cùng lắm sau này hắn sẽ tra khắp các tinh đồ, hắn không tin không tìm ra được.

Oanh!

Lúc này đột nhiên khu vực ma vụ có động tĩnh lớn, từng phiến ma vụ sôi trào, mặt đất chấn động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.