Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4827: Thân Phận Lộ Ra Ánh Sáng




– Hô!

Tiểu Thanh Long dừng tay, nó cố ý lau trán:

– Đánh giá thấp ngươi nha, không ngờ có thể ngăn cản trăm chiếu của Long gia.

Chính mình thắng?

Ngưu Đẳng Phi không cảm giác vui sướng chút nào, chỉ có cảm giác nhục nhã. Đường đường thế hệ bạch ngân, trong tinh huống một đấu một nhưng hắn khó khăn lắm mới có thể ngăn cản trăm chiêu, hơn nữa còn trong tình huống đối phương dùng một tay.

Việc này chính là sỉ nhục.

– A, Ngưu huynh?

Lúc này, một giọng nói vang lên, cũng làm tất cả mọi người quay đầu nhìn sang.

Phía bên trái có đám người bay tới, người nói chuyện cóthân thể như ngọc, dáng vẻ đường đường, trên người ciòn có hai tia sáng một vàng một bạc, chúng diễn hóa thành các loại huyền diệu.

Ngưu Đằng Phi nhìn thoáng qua, gật gật đầu:

– Liên huynh.

Người trẻ tuổi vừa xuất hiện là tehế hệ bạch ngân của Thiên Bi Đế tộc, tên là Liên Tương Kiệt.

Ngưu Đằng Phi xốc lên tinh thần, vừa rồi hắn suýt không địch lại Tiểu Thanh Long, hắn không muốn chuyện xấu bị người khác bidết, hắn vội vàng nói:

– Tại sao Liên huynh lại tới đây?

– A, Thánh Nhân gia tộc đang thăm dò trong ma vụ, cho nên chúng ta nhàn rỗi không việc gì làm, cho nên chúng ta đi dạo chung quanh, không nghĩ tới lại gặp được Ngưu huynh.

Liên Tương Kiệt nói, sau đó nhìn sang ba người Lăng Hàn, nói:

– Ba vị này là?

– A, Cửu Dương Thánh Địa.

Ngưu Đằng Phi thuận miệng nói.

Liên Tương Kiệt lộ ra vẻ mặt khinh thường, Thánh Địa?

Ha ha, Thánh Địa lúc nào có thể ngồi ngang hàng với Đế tộc rồi?

– Ngưu huynh, ngươi thật rãnh rỗi, lại có thể trò chuyện với mấy tên cặn bã Thánh Địa?

Hắn nói chuyện không khách khí chút nào.

– Uy uy uy, cặn bã ngươi đang nói ai?

Đại Hắc Cẩu lập tức chế giễu lại.

Ánh mắt Liên Tương Kiệt mang theo uy nghiêm đáng sợ, hắn nhìn chằm chằm vào Đại Hắc Cẩu:

– Nếu không phải nể mặt Ngưu huynh, chỉ bằng câu này của ngươi, bản Đế tử đã chém ngươi.

Lăng Hàn hừ một tiếng:

– A, ngươi làm thử cho ta xem.

– Ngươi cho rằng ta không dám?

Liên Tương Kiệt cao ngạo nói.

Sáu người khác của Liên gia đều cười lạnh, bọn họ chính là Đế tử, hơn nữa còn là thế hệ bạch ngân, trên đời này có thể đánh thắng bọn họ trong cùng cảnh giới, như vậy chỉ có thế hệ hoàng kim.

Hiển nhiên, Lăng Hàn cũng không phải thế hệ hoàng kim.

– Tiểu tử, ngươi lập tức quỳ xuống bồi tội với Đế tử của chúng ta!

– Muốn sống, tốt nhất nhận rõ ràng thân phận của mình!

– Đế tộc cao cao tại thượng, là con cưng của thiên địa!

Bọn họ lên tiếng vẻ mặt đầy cao ngạo.

Ba người Ngưu gia ngậm miệng không nói, không có đổ dầu vào lửa nhưng không có ý khuyên can, dáng vẻ không quan tâm tới.

Bọn họ ăn thua thiệt, tự nhiên cũng không để ý đám người Liên gia cũng ăn thua thiệt, khi đó không ai có thể cười ai.

– Quỳ xuống!

Liên Tương Kiệt quát một tiếng, ông, một ngọn núi nhỏ trống rỗng xuất hiện và trấn áp Lăng Hàn, muốn hắn không chiến mà hàng.

Đây chính là ngọn núi do linh hồn hình thành niệm lực, chỉ cần ý chí của ngươi tan rã, mặc ngươi thực lực mạnh hơn thì như thế nào?

Lăng Hàn đứng đó, nhỏ núi niệm lực cứ lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn nhưng lại không thể ép xuống.

Việc này làm những người Liên gia líu lưỡi, tê, tiểu tử này quá mạnh, lại có thể ngăn cản uy áp linh hồn của Đế tử.

Liên Tương Kiệt cũng kinh ngạc, mặc dù đây chỉ là niệm lực áp bách, nhưng hắn thân là Đế tử, niệm lực của hắn mạnh đến mức kinh người, đối mặt với người không phải Đế tử, bình thường cứ dùng linh hồn xung kích là có thể giải quyết đối thủ.

Hiện tại, đối thủ này lại có thể chống đỡ, đây mới là điểm làm hắn kinh hãi.

– Không nghĩ tới, Thánh Địa trong còn xuất hiện một nhân tài!

Hắn từ tốn nói, hắn cũng có mấy phần tán thành Lăng Hàn,

– Nhưng mà, bản Đế tử đã xuất thủ, ngươi có thể ngăn cản mấy chiêu?

Lăng Hàn cười nói:

– Như vậy đi, ta nhường ngươi một tay, ngươi có thể cản ba chiêu của ta thì tính là ngươi thắng.

Phốc!

Nghe nói như thế, người đầu tiên phun nước bọt không phải mấy người Liên gia, mà là ba người Ngưu Đằng Phi.

Uy uy uy, các ngươi từng nghe qua việc khoa trương như vậy chưa?

Vừa rồi Tiểu Thanh Long nói nhường một tay, còn lưu lại một trăm chiêu, ngươi chỉ nói ba chiêu?

Thật ngông cuồng!

Bảy người Liên gia rất tức giận, nhất là Liên Tương Kiệt, đường đường thế hệ bạch ngân lại bị người ta xem thường như thế, hắn có tức chết hay không?

– Tốt!

Hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ, nói:

– Nếu ngươi không thể ngăn cản ba chiêu của ta, ngươi chờ chết đi!

Hắn xuất thủ tấn công Lăng Hàn.

Ba!

Một âm thanh bị tát vang lên, Lăng Hàn tùy ý vung tay tát vào mặt của Liên Tương Kiệt.

Thanh thúy, vang dội.

Trời!

Lần này, người của Liên, Ngưu hai Đế tộc run rẩy, toàn thân sinh ra hàn ý.

Cái gì ba chiêu, chỉ một chiêu mà thôi.

Đường đường thế hệ bạch ngân bị người ta tát một cái nhưng không cản nổi.

Liên Tương Kiệt một tay che mặt, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, một lát sau, hắn mới cắn răng nói:

– Lăng, Hàn!

Trừ Lăng Hàn, thiên hạ không còn người thứ hai có thể yêu nghiệt như thế, nhất là ba người này đều đến từ Cửu Dương Thánh Địa, nếu hắn còn không nghĩ ra thì hắn cũng quá ngu xuẩn.

– Tiểu Hàn tử, ngươi sắm vai nhân vật bị khám phá nhanh như vậy sao?

Tiểu Thanh Long lập tức chế nhạo:

– Ngươi xem Long gia đi, đều là đánh thế hệ bạch ngân nhưng không có bị khám phá thân phận!

Lăng Hàn cũng thở dài, hắn là thật không có kiên nhẫn, nếu hắn kéo mấy trăm chiêu như Tiểu Thanh Long mới bại địch, khi đó thân phận sẽ không lộ ra ngoài.

Nhưng mà cũng không sao, Cửu Sơn Thánh Nhân đang ở nơi này, hơn nữa tay cầm “Đế binh”, ai dám làm loạn?

Tâm niệm hắn khẽ động, hắn biến thành dung mạo thật sự.

– Quả nhiên là ngươi!

Liên Tương Kiệt nghiến răng nghiến lợi, hận ý xung thiên.

Lăng Hàn đại thế đã thành, ai cũng biết thế hệ bạch ngân đã không phải là đối thủ của hắn, thậm chí thế hệ hoàng kim cũng bị hắn đánh bại một người, bị ép sớm đột phá Giáo Chủ.

Cho nên, thế hệ bạch ngân bại bởi Lăng Hàn cũng không mất mặt, nhưng vấn đề là, hắn còn bị Lăng Hàn quạt một bạt tai, mang theo nhục nhã như thế, sau này hắn làm sao gặp người?

– Tiểu Kiệt Kiệt, ngươi nên cảm thấy quang vinh.

Đại Hắc Cẩu nghiêm túc nói:

– Về sau ngươi có thể nói với người khác, ta đã dùng mặt đón đỡ một chưởng của Lăng Hàn Đại Đế mà không chết!

– Đúng đúng đúng, việc này có thể giúp ngươi lưu danh vạn cổ.

Tiểu Thanh Long lập tức gật đầu.

Hai gia hỏa này có cái miệng đê tiện không gì sánh bằng, mở miệng có thể làm người ta nổi điên.

Liên Tương Kiệt tức giận toàn thân run rẩy, bỗng nhiên hắn tế ra một cái trống màu xanh.

Đại Hắc Cẩu cười nói:

– Tiểu Kiệt Kiệt, không cần cao điệu như vậy, dù sao Tiểu Hàn tử bây giờ còn chưa có trở thành Đại Đế, ngươi bây giờ muốn gõ trống khua chiêng nói mình dùng khuôn mặt đón đỡ một chưởng của Lăng Hàn Đại Đế vẫn còn sớm chút.

Bang!

Liên Tương Kiệt lại gõ chiêng trống, lập tức, sóng âm bộc phát tầng tầng.

Rất nhanh, gợn sóng hóa thành đao kiếm và tỏa ra thần quang tấn công đám người Lăng Hàn.

Lăng Hàn kinh ngạc, công kích này đã đạt tới chuẩn Giáo Chủ.

Xem ra, bộ chiêng trống này là pháp khí cấp Giáo Chủ, bị Liên Tương Kiệt thôi phát mới có thể đánh ra uy năng chuẩn Giáo Chủ.

Lăng Hàn tâm niệm vừa động, hắn vận dụng cây trượng của mình..

Ai sợ ai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.