Đánh giá: 9.9/10
từ 9988
lượt
Văn án:
Hung thú thượng cổ Tiêu Chước hung ác ngang ngược, những tên yêu quái khác vừa nghe đến tên thôi đã sợ vỡ mật.
Ai ngờ ngủ một giấc dậy, động phủ bị mất, những tên yêu quái thuộc hạ cũng không còn, đỉnh núi bị san bằng thành khu du lịch, rồng là món yêu cũng chẳng còn con nào.
Vác cái bụng đói cồn cào, Tiêu Chước chỉ đành xuống núi tìm vài con yêu quái bỏ bụng.
Còn chưa ăn được miếng nào cậu đã bị Cục quản yêu túm gáy.
Bắt cậu là một con rồng trông rất ngon lành. Tiêu Chước vừa nhìn đã muốn ăn.
Trịnh Kình bỗng dưng bị buộc làm người giám hộ cho một tên đại yêu quái nọ, anh cũng nghi ngờ rằng tên đại yêu quái này đang yêu thầm mình.
Khi không lại cưới với mình, sờ mó mình, vuốt ve mình.
Là con rồng cuối cùng trên thế giới, Trịnh Kình khịt mũi: Cho dù tất cả yêu quái trên thế gian này đều chết sạch, tôi tuyệt đối cũng không thích một hung thú vừa khiếm nhã vô lễ, vừa thích ăn thịt rồng này.
……
Sau đó.
Trịnh Kình: Siêu đáng yêu luôn á á á á á á á á.