Tên Yêu Quái Là Lương Thực Dự Trữ Lại Thành Chồng Tôi

Chương 50:




Tuyên Dung bị bắt đi, cả Tiêu Chước và Trịnh Kình đều tỏ vẻ không muốn cứu, dù sao thủ đoạn của cô ta cũng quá vụng về, giống như một trò đùa vậy. Rõ ràng có thể đưa cô ta rời khỏi cục quản yêu mà không làm phiền bất kỳ con yêu nào.
Nhưng rất có thể Tuyên Dung có liên quan gì đó với con “cuồn ma ăn yêu” kia, nếu làm theo đúng kế hoạch, nói không chừng có thể một mẻ tóm gọn tên đó luôn.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Tiêu Chước và Trịnh Kình quyết định đi một chuyến đến núi Cát Độ.
“Muộn rồi, chúng ta đi ngủ trước.” Trịnh Kình cười nói với Tiêu Chước, trong mắt anh ánh lên vẻ dịu dàng: “Sáng mai chúng ta xuất phát sớm, không vội.”
Tiêu Chước gật đầu ngáp dài một cái, cũng không thèm để tâm đến chuyện Tuyên Dung bị bắt, cùng Trịnh Kình bước thẳng lên lầu.
Đến cửa, cậu ta nói với Trịnh Kình: “Ngủ ngon.”
Trịnh Kình cũng dùng ánh mắt đầy ý cười đáp lại: “Ngủ ngon.”
Ngày hôm sau Tiêu Chước ngủ nướng đến khi mặt trời lên tới đỉnh đầu cũng chưa chịu dậy, Trịnh Kình cũng không có ý quấy rối giấc ngủ của cậu, đợi đến khi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ sắp lên đường thì cũng đã gần trưa.
Thế là bọn họ cũng không vội tìm một tiệm để ăn cơm trưa, ăn xong mới xuất phát.
Núi Cát Độ cách thành phố Hải khoảng hai giờ lái xe, cũng không quá xa. Trịnh Kình không vội lên đường, Tiêu Chước ngồi trên ghế phụ vừa ăn đồ ngọt vừa cầm điện thoại di động chơi game. Nhìn bọn họ không giống như đi cứu người, giống lái xe đi hóng gió hơn.
Trịnh Kình lái xe thỉnh thoảng nhìn lén Tiêu Chước, đại khái vì tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, bây giờ anh thấy chỗ nào của Tiêu Chước cũng tốt, nhìn kiểu gì cũng không chán.
Tiêu Chước bất giác cảm nhận được Trịnh Kình nhìn mình mấy lần, nhưng cậu cũng không có cảm thấy khó chịu, hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao.” Trịnh Kình lắc đầu, ngập ngừng một chút, rồi anh đột nhiên nói: “Đợi chúng ta giải quyết xong chuyện ở núi Cát Độ về, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Tiêu Chước có chút khó hiểu: “Có chuyện gì mà phải đợi về rồi mới nói? Bây giờ nói luôn không được sao?”
Thái độ của Trịnh Kình bí ẩn: “Không được”
“Ồ.” Tiêu Chước ậm ừ, nhưng lại bị lời nói của Trịnh Kình khơi dậy sự tò mò, luôn tự hỏi rốt cuộc anh ấy muốn nói gì, do dự một lúc sau cậu mới hỏi: “Tôi tò mò quá, thực sự không thể nói ra ngay bây giờ được à?
Bị nhử mồi như vậy thật khó chịu.
Trịnh Kình vẫn lắc đầu, thái độ kiên quyết: “Khi nào về cậu sẽ biết.”
Tiêu Chước không còn cách nào khác đành phải từ bỏ, thầm nghĩ, cậu muốn xem rốt cuộc Trịnh Kình đang muốn mờ ám chuyện gì.
Trịnh Kình quay sang nhìn Tiêu Chước thật sâu, nụ cười trên khóe môi anh vẫn chưa vơi đi. Trước khi đi anh đã chuẩn bị trước một bó hoa hồng lớn thật tươi, anh cũng đã cẩn thận chuẩn bị một món quà cho Tiêu Chước, đợi đến khi trở về thành phố Hải, cứ theo kế hoạch chính thức tỏ tình với Tiêu Chước.
Trịnh Kình cũng đã cân nhắc rất kỹ về vấn đề này, đặc biệt là sau sự việc của Nữ Bạt, anh càng nhận thức rõ tình cảm của mình dành cho Tiêu Chước, đối với những chuyện liên quan đến đối phương anh rất dễ mất kiểm soát.
Vì vậy, anh quyết định không chờ đợi thêm nữa, cũng không để cho Tiêu Chước có bất kỳ cơ hội rung động với ai khác nữa.
Chỉ có điều, bất ngờ này vẫn chưa thể nói ra sớm được. Nghĩ tới vẻ mặt ngạc nhiên và xúc động của Tiêu Chước lúc đó, Trịnh Kình không khỏi háo hức mong chờ.
Anh thật sự rất nóng lòng muốn thấy phản ứng của Tiêu Chước, hẳn là rất thú vị.
Núi Cát Độ hẻo lánh, đồi núi trập trùng cùng với cánh rừng cây vô cùng rậm rạp. Ở trong đó, mơ hồ cảm thấy được sự yên bình đến tĩnh lặng, nơi đây như lánh xa những xô bồ của thế giới bên ngoài, khiến người ta không khỏi cảm thấy bình yên cả về thể xác lẫn lẫn tinh thần.
Xe men theo con đường núi quanh co, khoảng nửa tiếng sau họ nhìn thấy cổng núi Cát Độ.
Toàn bộ ngọn núi Cát Độ thuộc quyền kiểm soát của Cát An Quan. Quy mô của ngôi đền đạo giáo rất lớn, người dân gần đó thường xuyên đến thắp hương cầu phúc, thậm chí còn có cả du khách tứ phương đến tham quan.
Lúc này, có hai bóng người đứng trên con dốc cao hơn một chút ở phía bên phải của cổng núi.
Một người trong đó mặc một bộ đồ màu xanh, trông rất đẹp, là Tuyên Dung.
Người còn lại mặc trang phục màu đỏ, trên tà áo và tay áo thêu những cành hoa tinh xảo đan xen vào nhau, rất lộng lẫy.
Người đàn ông mặc áo đỏ có khuôn mặt đáng yêu, khóe môi nhếch lên nụ cười, trông rất có hảo cảm.
Lúc này, anh ta hơi quay đầu lại hỏi Tuyên Dung, “Cô có chắc là bọn họ sẽ tới không?”
Giọng nói anh ta nhẹ nhàng mềm mại, phảng phất như gió xuân.
Tuyên Dung đứng ở bên cạnh người đàn ông, ngước nhìn dòng xe cộ, trong lòng tràn đầy sự tin tưởng: “Đương nhiên, hiện tại bọn họ đều bị tôi mê hoặc, biết tôi bị bắt đi, nhất định sẽ đến.”
“Vậy thì tốt, đừng để làm lỡ kế hoạch của chủ nhân.”
Tuyên Dung không nói thêm lời nào, chỉ đưa mắt nhìn men theo con đường dẫn lên núi. Một lúc sau, cô ta đột nhiên nhướng mày cười sảng khoái: “Anh nhìn xem, tôi nói bọn họ nhất định sẽ đến mà.”
Trên đường núi, một chiếc xe sang trọng màu đen nhánh đang chạy tới, xuyên qua kính chắn gió, có thể nhìn thấy rõ người ngồi trong, chính là Tiêu Chước và Trịnh Kình.
“Chuẩn bị thực hiện kế hoạch. Tuyên Dung nhìn người mặc áo đỏ: “Con quái vật kia rất khó xử lý, tôi cần nhờ anh giúp một tay.”
Người mặc áo đỏ gật đầu, sau đó dừng lại hỏi: “Hai người bọn họ đủ cho yêu quái kia ăn chưa?”
“Tốt hơn nhiều so với ăn thịt đám tiểu yêu quái kia. Ăn quá nhiều đám tiểu yêu đó cũng vô ích. Hơn nữa tôi có thể cảm nhận được bọn họ đều rất mạnh, nếu con quái vật kia ăn bọn họ, chắc cũng đủ rồi. Thứ chúng ta cần là món đồ bên trong cơ thể của con quái vật kia.”
Nói xong, ánh mắt cô ta tràn đầy lạnh lẽo cùng sát khí nhìn chằm chằm về phía hai người Trịnh Kình, bóng người nhanh chóng biến mất tại chỗ.
Bên ghế phụ, Tiêu Chước đang chơi game, bất giác cảm nhận được gì đó cậu quay đầu nhìn sang bên phải. Nhưng ngoại trừ khu rừng rậm rạp cỏ cây um tùm phía trước, thì không có gì khác thường nữa cả.
Trịnh Kình hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Tiêu Chước thu hồi ánh mắt, cũng không quá để tâm: “Có vài con bọ chét ẩn nấp trong bóng tối, bí mật theo dõi chúng ta.”
Bọ chét có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là bọ chét mà thôi, không cần phải để tâm.
Khi xe chạy đến cổng núi, Tiêu Chước và Trịnh Kình bị rào chắn chặn lại.
Cổng núi Cát Độ khá lộng lẫy nguy nga. Bên dưới bức tượng đá được khắc những mảng hoa văn phức tạp, nếu nhìn kỹ sẽ thấy không phải là hoa văn mà là một dòng chữ phạn dày đặc, bên dưới chữ phạn còn có phong ấn của các vị thần Đạo giáo.
Những dòng chữ phạn và pháp ấn này người thường không dễ nhìn ra, nhưng trong mắt yêu quái hay yêu ma lại hiện ra một luồng sáng vàng, đặc biệt là pháp ấn, nếu là một con ma lang thang, chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ khiến hồn bay phách lạc.
Cũng nhờ những con dấu này bảo vệ núi Cát Độ tránh khỏi những linh hồn xấu xa độc ác.
Tiêu Chước cùng Trịnh Kình bước xuống xe, bọn họ vừa đứng trước cửa núi, các đạo sĩ đã nhận ra rồi vội vàng đến đón.Người đàn ông đứng đầu mặc đạo bào của đạo sĩ tay cầm cây phất trần, trong ánh mắt hiện lên vẻ kiêu ngạo vô lễ.
Nhìn thấy hai người Tiêu Chước và Trịnh Kình đã lớn tiếng hỏi: “Các cậu là ai? Đến núi Cát Độ làm gì?”
Giọng điệu của ông ta không mấy thân thiện, rõ ràng ẩn chứa sự thù địch đối với yêu quái, cho nên không hoang nghênh bọn họ đến đây.
Biểu cảm của Trịnh Kình vẫn không thay đổi, thực ra quan hệ giữa yêu ma và đạo giáo khá tốt, chỉ có điều có quá nhiều môn phái Đạo giáo, ngoài các môn phái chính thống như phái Toàn Chân, phái Mao Sơn thì còn có rất nhiều môn phái khác nữa. Trong số đó chắc chắn không thể tránh khỏi vài người có thù hằn với yêu tộc, Cát An Quan trước mặt này là một ví dụ.
Anh cũng không muốn chọc giận bất cứ ai, khơi dậy sự mâu thuẫn của hai tộc, trước mắt cần phải giải thích rõ nguyên nhân lần này đến đây. Nếu lỡ mất con quái vật kia, rất có thể Cát An Quan và những người dân gần đây sẽ phải gặp rắc rối.
Phía sau tên đạo sĩ đứng đầu, một đạo sĩ dáng người mập mạp khuôn mặt trái xoan nhếch mép nói: “Cát An Quan của chúng tôi có bùa hộ mệnh của tổ sư gia và pháp ấn gia trì. Bọn yêu quái đó làm sao có thể âm thầm lẻn vào mà không chút động tĩnh được? E là do mấy người tự biên tự diễn, nhân cơ hội đến đây gây rối.”
Đám đạo sĩ phía sau cũng nhất mực tán thành.
“Đúng vậy, chúng tôi cũng chưa từng nhìn thấy yêu quái, dựa vào cái gì bọn họ nói có là có?”
“Đúng vậy, tôi nghĩ nhất định bọn họ có tâm địa bất chính, nhất định không được để bọn họ vào.”
“…”
Tiêu Chước nghe xong không nói nên lời, cậu cười giễu cợt: “Đạo hạnh mấy người thấp, không nhìn thấy đám yêu quái kia, còn trách chúng tôi?”
Lão đạo sĩ tức giận nhìn chằm chằm về phía Tiêu chước: “Cậu nói ai đạo hạnh thấp?”
Tiêu Chước muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại bị Trịnh Kình ngăn lại, anh lắc đầu ra hiệu không cần phải nhiều lời.
Tên đạo sĩ cao lớn dẫn đầu nói: “Cát An Quan được pháp ấn của tổ sư gia bảo vệ, nếu có yêu quái tới gần, đã sớm có cảnh báo rồi. Bây giờ kết giới không có dấu vết hư hại, có nghĩa là đám yêu quái đó không tiến vào Cát An Môn. Tôi khuyên các vị mau chóng rời khỏi đây, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí.”
Ông ta ngạo mạn nói xong lập tức xoay người rời đi cùng đám đạo sĩ, không thèm quan tâm đến hai người Trịnh Kình.
Tiêu Chước tức giận cười một tiếng, quay đầu lại hỏi Trịnh Kình: “Trực tiếp xông vào?”
Mấy dòng chữ phạn cùng phong ấn này đối với bọn họ mà nói căn bản là vô dụng, muốn vào được bên trong dễ như trở bàn tay.
Trịnh Kình lắc đầu: “Nếu cứ thế này mà xông vào, sợ sẽ khởi dậy sự mâu thuẫn giữa hai tộc, chúng ta cứ ôm cây đợi thỏ trước đã, nếu “cuồng ma ăn yêu” kia thật sự ở trong Cát An Quan thì nó sẽ sớm có hành động thôi, đến lúc đó không cần chúng ta đi tìm, bọn họ cũng sẽ cầu xin chúng ta giúp đỡ.”
Ánh mắt Tiêu Chước nhìn Trịnh Kình đầy ẩn ý.
Trịnh Kình hỏi: “Sao vậy?”
Tiêu Chước cười nói: “Tôi phát hiện anh còn mưu mô hơn cả tôi.”
Trịnh Kình có tính tình chu đáo, chưa bao giờ vượt qua giới hạn, nhưng thủ đoạn rất lợi hại, có thể đánh trúng được suy nghĩ của người khác.
Vào sâu trong hang tối, trên tay Tuyên Dung cầm một ngọn đuốc từng bước giẫm lên những vũng nước đọng đi về phía trước.
Càng vào sâu, môi trường xung quanh càng tối tăm ẩm thấp, trông rất hoang tàn.
Ánh sáng của ngọn đuốc soi lên những bức tường đá xung quanh, những bức tường đá phủ đầy rêu do nước mưa thấm vào. Hang động rất cao, Tuyên Dung càng bước về phía trước trong lòng càng cảm thấy có chút lo lắng sợ hãi.
Đi về phía trước hơn mười mét, Tuyên Dung dừng lại, tùy ý cắm cây đuốc vào tường.
Trong hang động rộng lớn trước mặt cô ta, có một con quái vật khổng lồ đang nằm sấp, đứng từ xa nhìn hình dạng giống như một Nhục Sơn. Trên Nhục Sơn, đầu, tay, chân và cánh được phân bố ngẫu nhiên. Có đầu giống chó, đầu giống cá, đầu giống chim, có thể nhìn thấy hơn cả mấy chục cái đầu.
Lúc này, hai con mắt của những cái đầu này đang nhắm chặt lại, nếu như toàn bộ đều mở ra, khung cảnh kia sẽ ớn lạnh đến nhường nào.
Không có một con quái vật nào có thể có bộ dạng gớm ghiếc và hung tàn đến như vậy, cũng chỉ có thể được gọi là yêu quái mà thôi.
Tuyên Dung nín thở, nhiệm vụ của cô ta bây giờ là đánh thức con quái vật khủng khiếp này.
Cô ta thân là một Hạn Thần, cho nên hễ đi đến đâu thì nơi đó cỏ cây héo úa, nước chảy không thành giọt. Lúc này, cô ta vận yêu lực tạo ra một cây cung màu đỏ, trên thân cây cung được bao phủ ngọn lửa đỏ, mũi tên cũng mang theo sức mạnh quỷ dị mạnh mẽ của Hạn Thần, sau khi mũi tên xuyên qua không khí lại không lao thẳng vào cơ thể con quái vật.
Nếu là một con quái vật thông thường, nó đã bị ngọn lửa thiêu rụi, nhưng mũi tên này lại không rơi vào cơ thể con quái vật, đơn giản chỉ giống như một viên sỏi ném xuống biển, không có chút chấn động nào.
Một lúc sau, khi Tuyên Dung chuẩn bị bắn một mũi tên khác, con quái vật đột ngột mở mắt. Toàn thân đều là những đôi mắt, hàng trăm con ngươi hình dạng khác nhau trợn tròn, cuối cùng tất cả đều nhìn chằm chằm về phía Tuyên Dung.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Tiên Dung nhìn thấy con quái vật này, nhưng cô ta vẫn cảm thấy khó chịu khi bị nó nhìn chằm chằm về phía mình, đại não lúc này cũng lập tức bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi vô bờ bến.
Cô ta không dám chậm trễ nửa phút, vội xoay người chạy trốn.
Phía sau, con quái vật thốt ra hàng trăm tiếng gầm rú khác nhau rồi đuổi theo Tuyên Dung với tốc độ rất nhanh.
Tuyên Dung biết sức mạnh của con quái vật, cô ta không có ý định chống trả lại nó, chỉ điên cuồng chạy trốn. Nhưng con quái vật quá nhanh, trong nháy mắt đã đuổi kịp Tuyên Dung, mấy bàn tay lớn hung hăng chưởng về phía Tuyên Dung.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một cây lục đằng rậm rạp đột nhiên xuất hiện quấn cô ta lại rồi lôi lên.
Trên đỉnh hang có một cái khe hẹp, Tuyên Dung được dây lục đằng kéo thoát ra từ nơi đó.
Con quái vật híp mắt lại, nó hung hăng nhảy dựng lên rồi đánh vào đỉnh núi, sau vài cú đánh liên tiếp khiến cả ngọn núi rung chuyển, từng tảng đá vụn vỡ rơi xuống, sau đó nó mới bỏ cuộc rồi tiếp tục đuổi theo con mồi.
*
Bên ngoài hang, có năm sáu người dân đang đào bới đất để trồng rau, vùaq đào xong, bọn họ cùng nhau ra ngoài hang nghỉ ngơi, uống một chút nước rồi tiếp tục làm việc.
Người dân bản xứ mộc mạc chất phác, quần áo đơn giản, bên cạnh còn có cuốc và các nông cụ khác.
Tất cả bọn họ đều ở cùng một làng. Bọn họ đều quen biết lẫn nhau nên nói chuyện cười đùa cũng rất hòa thuận vui vẻ.
Đang trò chuyện, một người đàn ông trung niên da ngăm đen đứng dậy đi vào hang chuẩn bị giải quyết nhu cầu cá nhân.
Những người khác vẫn tiếp tục trò chuyện, cười đùa. Vào lúc này, cả ngọn núi đột nhiên rung chuyển, liên tiếp ba bốn lần.
Dân làng nhìn thấy có hơi hoảng sợ, không biết tại sao ngọn núi lại đột nhiên rung lên, như sắp sập đến nơi.
“Lão Trần đâu?” Có người hỏi: “Sao đi lâu như vậy vẫn chưa thấy về?”
Có người nói đùa, “Lẽ nào bị táo bón à?”
“Cũng không thể lâu như vậy được, đã nửa tiếng rồi. Tôi vào trong xem xem lẽ nào xảy ra chuyện gì rồi.”
“Tôi đi cùng anh.”
Cuối cùng bốn năm người bước vào trong hang kiểm tra.
Dân làng và Cát An Quan cũng xem như hàng xóm của nhau, trước nay ngọn núi này nhờ có Cát An Quan yểm hộ phía sau, cũng chưa từng gặp phải yêu ma quỷ quái nào. Lúc này bọn họ cũng không có nghĩ nhiều, chỉ sợ trong núi có thú dữ ẩn náu vì vậy ai nấy đều cầm trên cây công cụ phòng vệ sẵn có.
Nhóm bọn họ nhiều người, đối phó với dã thú cũng không phải vấn đề to tát.
Đi vào trong mấy phút vẫn không tìm thấy Lão Trần, mọi người nhìn nhau rồi tiếp tục tiến vào, nào ngờ họ thấy vết máu loang lổ khắp mặt đất, máu đỏ tươi hòa lẫn trong nước đọng, kéo dài đến tận sâu trong hang động. Bên trong một mảng u ám, tối đến mức không thể nhìn thấy năm ngón tay của mình, một cảm giác đáng sợ đến rùng rợn.
Một thanh niên trẻ tuổi nhất trong số họ sợ hãi lên tiếng: “Chúng ta dừng lại thôi, đừng đi vào nữa …”
Không ai trả lời anh ta. Một lúc sau, người đàn ông đi phía trước thấp giọng hỏi: “Có nghe thấy âm thanh gì không?”
Mọi người im lặng, ngay sau đó họ nghe thấy một thứ âm thanh rất rõ ràng truyền đến.nĐó là âm thanh của dã thú đang nhai thức ăn, trong sự hang động im lặng tĩnh mịch dường như âm thanh kia được khuếch đại lên mấy lần, ngay lập tức khiến người ta liên tưởng đến những điều vô cùng tồi tệ.
“Đại ca!” Người đàn ông phía trước vừa giật mình vừa tức giận, không chút suy nghĩ chạy về phía trước. Những người khác sợ anh ta gặp chuyện không may, nên bọn họ cũng vội vàng chạy theo. Chỉ có người thanh niên đi theo phía sau, cách hơi xa một chút.
Sau khi chạy qua vài khúc cua, tiếng nhai càng ngày càng gần, nhưng khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hồn sắp bị dọa đến bay ra ngoài, trợn tròn mắt, chân tay run rẩy, cả người đông cứng như một tảng bê tông, không thể di chuyển.
Bởi vì cảnh tượng trước mắt quá mức kinh hãi.
Họ nhìn thấy lão Trần bị một con quái vật khổng lồ xé xác rồi gặm nhấm, cả người con quái vật này toàn là đầu, vô cùng khủng bố.
Thanh niên đi phía sau quay người lại lập tức bỏ chạy, lúc này những người khác mới kịp phản ứng, quay đầu lại muốn chạy trốn, nhưng vừa chạy được vài bước đã bị cái tay dài của con quái vật túm lại.
Thanh niên kia không dám dừng một bước, chạy như điên chạy ra như điên ra ngoài, lúc chạy ra khỏi hang núi, anh ta kêu những người khác mau chạy đi.
Cũng không biết đã chạy được bao xa anh ta tình cờ đụng phải đệ tử của Cát An Quan đến kiểm tra tình hình vì ngọn núi vừa rồi mới rung chuyển.
“Sao vậy?” Tên đạo sĩ mập mạp giữ người thanh niên lại, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tên đạo sĩ có dáng người cao lớn chỉ phất trần về phía người thanh niên.
Hai người này chính là những đạo sĩ đã chặn Tiêu Chước và Trịnh Kình trước cổng núi.
“Quái… bên trong có yêu quái!” Thanh niên vô cùng sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, hai chân anh ta run lên, nói không rõ lời: “Hai vị đạo trưởng, hai người mau đi cứu người! Con quái vật đó đang ăn thịt người!”
Sau khi nghe xong mấy lời này hai tên đạo sĩ liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề vội vàng bảo dân làng quay về trước. Một người lấy thanh kiếm gỗ đào ra, người kia lấy ra thanh kiếm tiền đồng, tay cầm bùa, vẻ mặt nghiêm túc đi vào trong động.
Hang động ẩm thấp, u ám và lạnh lẽo, càng đi sâu vào càng nhìn thấy những mảng máu đỏ tươi loang lổ khắp nơi.
Đạo sĩ mập mạp lo lắng hỏi: “Sư huynh, bọn họ nói thật sao? Thực sự có yêu quái đã phá vỡ kết giới chạy vào núi Cát Độ?”.
Đạo sĩ cao lớn mím chặt môi, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi cũng chưa từng nhìn thấy yêu quái bao giờ nên không thể vội đưa ra kết luận được. Nếu con quái vật đó thực sự có thể phá vỡ kết giới mà không hề gây ra bất kỳ động tĩnh nào, e rằng đó không phải là thứ chúng ta có thể đối phó. ”
Tất nhiên, tốt nhất là mọi chuyện không giống như bọn họ nghĩ nếu không sẽ gặp rắc rối lớn.
Càng đi vào, xung quanh càng tối, cuối cùng gần như không thể nhìn thấy rõ ngón tay của mình nữa, đạo sĩ mập chỉ có thể lấy điện thoại di động ra soi.
Khi đi đến góc đường, đạo sĩ mập đột nhiên dừng lại, lưng cứng đờ, cả người cứng đơ như trời trồng.
Đạo sĩ cao lớn đẩy anh ta về phía trước, cau mày nói: “Tiếp tục đi, sao lại dừng lại?”
Đạo sĩ mập không nói, lúc này anh ta sợ đến mức không nói nên lời.
Anh ta duỗi tay chỉ về phía trước, cả ngón tay cũng đang run rẩy.
Đạo sĩ cao nhìn về hướng anh ta chỉ, lập tức bị dọa, sắc mặt tái nhợt.
Con quái vật xuất hiện trước mặt họ hiện giờ là một con quái vật mà từ khi bọn họ nhập môn chưa từng thấy bao giờ. Sự thật nó là một quái vật, bởi vì một con quái vật không thể nào có bộ dạng như vậy được. Con quái vật giống như Nhục Sơn, có rất nhiều đầu và thân, lúc này, mỗi cái đầu của nó đều nhai thứ gì đó, máu tươi rỉ ra khắp nơi, cảnh tượng vô cùng kinh hãi khủng bố.
Sau khi kinh hãi qua đi tên đạo sĩ cao mới phản ứng lại, anh ta nhanh chóng lấy ra một lá bùa trấn yêu, chắp tay lại, mười ngón tay nhanh chóng tạo thành những ấn chú phức tạp, đồng thời trong miệng thầm niệm chú.
Lúc này con quái vật cũng đã nhận ra sự có mặt của hai người bọn họ, hai cánh tay dài cứng cáp của nó đột nhiên tấn công về phía bọn họ.
Đạo sĩ cao dùng thanh kiếm gỗ đào ra tránh được một đòn, thấy tên đạo sĩ mập vẫn đứng yên tại chỗ không chút phản ứng, anh ta nhanh chóng đập linh phù vào cánh tay dài của con quái vật.
Con quái vật đau đớn thu lại cánh tay dài của mình, nhân cơ hội này, đạo sĩ cao liên tiếp chưởng ra vài tấm linh phù rồi cướp lại thanh kiếm tiền đồng của đạo sĩ béo bị con quái vật cuốn đi.
Cả hai chật vật bỏ chạy không dám ứng chiến nữa, chính lúc này bọn họ mới nhận ra những việc làm trước đây của mình ngu ngốc đến mức nào.
Bởi vì bọn họ vốn cho rằng không thể có bất kỳ tai họa hay yêu quái nào có thể phá vỡ kết giới của núi Cát Độ, nào dưới mí mắt của bọn họ đang có những con quái vật đáng sợ như vậy ẩn nấp.
“Mau! Gọi điện thoại báo cho đại sư huynh! Để anh ấy mời sư phụ tới. Con quái vật này thực sự quá lợi hại, chúng ta không phải là đối thủ của nó.”
Tên đạo sĩ cao không mang theo điện thoại di động lập tức kéo tên đạo sĩ mập chạy ra khỏi hang, chạy chạy vừa nói.
Đạo sĩ mập không dám chậm trễ, anh ta biết tính nghiêm trọng của vấn đề nên vội vàng gọi điện thoại.
*
Ngoài cổng núi, Tiêu Chước và Trịnh Kình đang ngồi trên xe cùng nhau chơi pubg. Để không bị đồng đội học sinh tiểu học mắng mỏ, họ đã lựa chọn đôi hai người, tuy vẫn chết rất nhanh nhưng diễn biến trận đấu vẫn rất dễ chịu.
Trong trò chơi, lúc Trịnh Kình dẫn Tiêu Chước qua cầu, cầu bị sụp, tất cả những người trên cầu đều bị diệt sạch.
Đang thở dài họ thấy ngoài cửa núi xuất hiện một nhóm người, người đứng đầu là một đạo sĩ râu tóc bạc trắng, trông rất bất phàm, bên cạnh là một đạo sĩ trung niên vẻ mặt bình tĩnh, đi theo phía sau là đạo sĩ cao và mập đã ngăn Tiêu Chước và Trịnh Kình không cho vào cửa.
Tiêu Chước và Trịnh Kình nhìn nhau, nhận thức được trong núi đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Bọn họ mở cửa xuống xe, lão đạo trưởng nhìn thấy Trịnh Kình, lập tức xin lỗi: “Đội trưởng Trịnh, hóa ra là cậu, thực sự xin lỗi, hai người học trò của tôi không hiểu chuyện, vừa rồi có gì mạo phạm xin hai người rộng lượng bỏ qua.”
Ông ta nói xong, thì đưa mắt nhìn về phía hai tên đồ đệ mình, mắng: “Còn không mau xin lỗi.”
Lúc này đạo bào của hai đạo sĩ kia dơ bẩn, trông rất chật vật, vẻ hoảng sợ trên mặt bọn họ vẫn chưa tiêu tan. Hai người bọn họ không trái ý sư phụ, vội vàng bước lên xin lỗi hai người Tiêu Chước, tuy nói xin lỗi nhưng vẻ mặt vẫn rất bất mãn.
Tên đạo sĩ mập xin lỗi xong, tên lão đạo sĩ cao vẫn thì thầm nói: “Con quái vật lợi hại như vậy, chưa chắc hai người bọn họ có thể giải quyết được…”
Tiêu Chước nghe vậy cười cười nhìn về phía tên đạo sĩ mập. Tên đạo sĩ mập cũng không hề sợ cậu nhanh chóng quay đầu tỏ vẻ không phục.
Lão đạo trưởng không để ý đến hành động của đạo sĩ mập, lập tức giới thiệu: “Hai vị, tôi hiện tại là trưởng môn của Cát An Quan. Đây là đệ tử lớn của tôi và cũng là trưởng môn tương lai.”
Ông ta vừa nói vừa lần lượt giới thiệu đến hai tên đạo sĩ cao và mập: “Hai người này cũng là đồ đệ của tôi, lần lượt xếp thứ tư và thứ bảy.”
Sau khi giới thiệu xong, ông ta nói về lý do lần này đến: “Tôi nghe nói lần này hai người đến núi Cát Độ là vì muốn truy tìm một con quái vật? Bây giờ con quái vật đó đã xuất hiện trên núi và giết chết một vài dân làng. Hai người đồ đệ của tôi cũng suýt chết. Không biết hai vị có biết rốt cuộc con quái vật này muốn gì? Chúng ta nên đối phó nó như thế nào?”
Trịnh Kình lắc đầu nói: “Chúng tôi cũng chưa nhìn thấy nó, nhưng dạo gần đây nó đã ăn thịt rất nhiều yêu, cũng không xác địch được con quái vật này có phải là con quái vật chúng tôi đang điều tra không. Hai người có thể miêu tả hình dáng con quái vật mà hai người đã nhìn thấy không?”
Đạo sĩ cao lập tức miêu tả chi tiết ngoại hình của con quái vật, chỉ là miêu tả bằng lời, mọi người đã cảm thấy rùng rợn méo mó, khiến mọi người vô cùng khó chịu.
“Nếu Tuyên Dung nói không sai, thì con quái vật này quả thực là “cuồng ma ăn yêu”.” Tiêu Chước nói nhỏ: “Cô ta dẫn dụ chúng ta đến đây, quả nhiên mục đích thật sự có liên quan đến con quái vật này.”
Trịnh Kình gật đầu: “Nhưng bộ dạng của con quái vật này cũng quá tùy tiện rồi Tôi trước giờ chưa bao giờ nhìn thấy loại sinh vật như vậy. Cậu thì sao?”
Tiêu Chước nói: “Tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy. Theo lý mà nói con quái vật này căn bản không tồn tại…. đợi lát nữa gặp chúng ta sẽ biết thôi.”
Sự tình khẩn cấp, bọn họ lập tức đi đến hang động nơi phát hiện ra con quái vật kia, trên đường đi Trịnh Kình có hỏi thêm đạo sĩ cao vài chuyện, nhưng lúc đó cả hai đều hoảng sợ không biết gì nhiều.
Hang động cách thôn xóm hơn hai mươi phút đi xe, bên ngoài hang là mấy mảnh đất vừa được xới xong, nông cụ, rau giống bày bừa bộn, chưa kịp dọn dẹp vì người chết.
Tiêu Chước và Trịnh Kình đi phía trước, vừa định đi vào sơn động thì nghe thấy tiếng kêu cứu kinh hãi vang lên từ bên cạnh, hai người vội vàng đi thẳng đến nơi phát ra âm thanh.
Rừng núi rậm rạp, mặt đất mọc um tùm cỏ dại, cách đó không xa có người kêu cứu, gần như Tiêu Chước và Trịnh Kình trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt đối phương.
Người kêu cứu là một người dân gần đó, vừa từ trên núi xuống, chuẩn bị đi về thì đụng phải con quái vật, hốt hoảng kêu cứu. May mà nhóm người Tiêu Chước đã đến kịp thời, nếu chậm một giây nữa, ê rằng anh ta đã bị yêu quái xé xác.
Canh tay dài bắt lấy người kia của con quái vật bị thanh kiếm của Trịnh Kình cắt đứt, nó ngay lập tức phẫn nộ, hàng trăm cái đầu hét lên giận dữ.
Tiêu Chước nhìn thấy cảnh tượng này vẻ mặt vô cùng khó coi. Cậu đã đoán trước nên cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, biết rằng con quái vật này hẳn là rất xấu xí, nhưng thực sự nhìn thấy nó, sự xấu xí của nó vẫn vượt ngoài sức tưởng tưởng của cậu.
Cậu cảm thấy chỉ cần nhìn con quái vật này một cái nữa câu sẽ nôn mất.
Sắc mặt Trịnh Kình không tốt hơn bao nhiêu, anh cau chặt hai mày.
Lão đạo trưởng và đám đồ đệ của ông ta từ xa chạy tới nhìn thấy bộ dạng của yêu quái cũng rất sửng sốt, vẻ mặt ngưng trọng.
Đạo sĩ mập thấp giọng nói với đạo sĩ cao: “Anh xem bộ dạng của bọn họ kìa, còn không dám tới gần thì có thể đối phó với con quái vật này kiểu gì chứ?”
Đạo sĩ cao cũng không mấy tin tưởng hai người Tiêu Chước. Dù sao con quái vật này thực sự rất kinh người, nhưng vẫn nhắc nhở tên đạo sĩ mập: “Suỵt, im lặng đi, để sư phụ nghe được lại phạt chúng ta bây giờ.”
Tên đạo sĩ mập bĩu môi, bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ pháp khí tấn công, ánh mắt vẫn luôn chú ý vào Trịnh Kình và Tiêu Chước. Anh ta muốn xem xem rốt cuộc bọn họ có năng lực gì.
Sau đó tên đạo sĩ mập phát hiện, sau khi con quái vật con quái vật nghiêm túc nhìn về phía Tiêu Chước dường như nó nhận ra cậu, như nhớ lại quá khứ kinh khủng nào đó, đột nhiên cúi người xuống rồi nhanh chóng lùi lại, cái đầu giống như con gấu của nó lộ ra vẻ sợ hãi.
Tiêu Chước bước lên một, con quái vật sợ tới mức xoay người bỏ chạy.
Tên đạo sĩ mập sững sờ chứng kiến ​​cảnh này, bọn họ không quá để ý đến Tiêu Chước, mà đều tập trung sự chú ý lên người Trịnh Kình, tại sao Tiêu Chước trông có vẻ mảnh mai, yếu ớt, không chút sức lực, lại có thể dọa cho một con quái vật hung tợn bỏ chạy?
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cho dù là Trịnh Kình, các đạo trưởng, hay là Tuyên Dung lúc này đang ẩn thân trong bóng tối, đều bị cảnh tượng đột ngột vừa rồi làm cho kinh ngạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.