Tên Yêu Quái Là Lương Thực Dự Trữ Lại Thành Chồng Tôi

Chương 46:




Tung tích của “cuồng ma ăn yêu” hoàn toàn biết mất như bọt biển, tên đó không tiếp tục gây án. Hải Thành cũng không vì thế mà sóng yên biển lặng, có nhiều yêu giả mạo “cuồng ma ăn yêu” gây án, âm mưu đẩy hết thảy tội ác cho “cuồng ma ăn yêu”, nhưng từng vụ từng vụ đều bị phá.
Bởi vậy Cục quản yêu mà trở nên bận rộn, tuy nói đại đa số các vụ án đều do kẻ khác vu oan giá họa, nhưng để đề phòng vạn nhất, bọn họ vẫn phải đề phòng “cuồng ma ăn yêu”, tranh thủ thời gian tóm lấy.
Trịnh Kình cũng bởi vậy mà ngồi trấn ở Cục quản yêu, tăng ca mấy đêm.
Tiêu Chước trở lại biệt thự trống rỗng, ngay cả người nói chuyện cũng không có, cũng không ngửi thấy mùi rồng thơm ngát quen thuộc, cậu cảm thấy không quen chút nào.
Cô đơn ngồi ở trên sofa cầm lấy điều khiển lật qua lật lại chọn tiết mục, xem cái gì cũng cảm thấy không thú vị, cậu đứng dậy muốn đi bờ hồ hóng gió.
Khu biệt thự tấc đất tấc vàng, tỉ lệ phủ xanh cao, phong cảnh thanh tịnh xinh đẹp, bên cạnh còn xây một cái hồ nhân tạo. Nước trong hồ trong vắt, cá tôm thành đàn, giữa hồ xây dựng một chòi nghỉ mát mang phong vị cổ kính, chiếc cầu nhỏ uốn lượn nối bên bờ tới đình nghỉ mát.
Gió đêm mát mẻ, Tiêu Chước men theo chiếc cầu nhỏ đi tới trong đình, mặt hồ rộng rãi thu hết cảnh sắc, hàng liễu rủ bên hồ, lay động theo làn gió.
Lúc này đã gần rạng sáng, dường như ven hồ đã không còn ai. Vòm trời cao xa, mặt trăng cong cong như lưỡi liềm, bị mây đen che lấp chợt ẩn chợt hiện, rất kỳ lạ.
Ba mặt đình nghỉ mát có ghế dựa, thêm bốn cây cột to hợp thành một thể. Cách ghế dựa Tiêu Chước cảm thấy nhìn không rõ lắm, cậu đi qua ghế dựa đứng ở bên cạnh đình nghỉ mát, nhìn cảnh sắc trên mặt hồ phía xa.
Vị trí bên cạnh đình nghỉ mát rất hẹp, chỉ có thể đặt nửa bàn chân, khẽ động đậy là có thể rớt xuống hồ nước, cực kỳ nguy hiểm.
Cách không xa có một người phụ nữ mặc quần dài, đang thơ thẩn, lơ đãng nhìn thấy cảnh này, nhất thời sợ hãi nhảy dựng lên, vội vàng giẫm giày cao gót cạy qua chiếc cầu nhỏ, đứng ở bên cạnh đình nghỉ mát lo lắng hô lên với Tiêu Chước: “Anh, anh không sao chứ? Quá nguy hiểm, xuống trước đi. Có chuyện gì nghĩ không thông có thể nói với tôi, đừng quá xúc động, có thể sống trên đời này một lần đã không dễ dàng gì, nhất định phải quý trọng sinh mệnh. Cho dù anh không nghĩ tới bản thân mình, cũng phải nghĩ tơi người nhà…”
Tiêu Chước quay đầu, vô cùng kinh ngạc nhìn người phụ nữ: “Tôi không có người thân.”
Cả người người cậu đều treo trên mặt nước, thoạt nhìn vô cùng nguy hiểm, Người phụ nữ gấp đến mức toát hết mồ hôi, vắt óc suy nghĩ khuyên bảo nói: “Cho dù người thân đã mất, nhưng họ vẫn ở trên trời dõi theo anh. Anh cũng còn có bạn bè nữa… Anh vẫn nên xuống trước đi, có chuyện gì khó xử trước tiên hãy nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp anh. Tin tưởng tôi, trên đời này không có gì là không vượt qua được.”
Khuôn mặt cô ta tràn đầy vẻ sốt ruột, hiển nhiên rất thật tâm muốn giúp Tiêu Chước, cho dù đối phương chỉ là một người xa lạ.
Tiêu Chước cảm kích ý tốt của người phụ nữ, cậu nhảy vào, vừa chạm chân xuống đã bị người phụ nữ nhanh chóng kéo ra xa, phòng ngừa cậu bế tắc mà nhảy xuống thêm một lần nữa.
“Cô hiểu lầm rồi.” Tiêu Chước nói: “Tôi chỉ là cảm thấy phong cảnh nơi này rất đẹp, không phải tự sát.”
Người phụ nữ nghe vậy sững sờ: “Thật sao?”
Tiêu Chước nghiêm túc gật đầu.
Người phụ nữ thở dài một hơi. Cô ta trang điểm rất tinh xảo, dáng người xinh đẹp, nhìn rất khôn khéo thành thục. Bởi vì ở bên cạnh Trịnh Kình, Tiêu Chước cũng có chút hiểu biết với những sản phẩm xa xỉ, biết trang sức quần áo trên người cô ta có giá trị không hề thấp.
“Vậy cũng quá nguy hiểm.” Người phụ nữ nhìn thân hình thon gầy đơn bạc của Tiêu Chước: “Đứng ở đây lỡ như không cẩn thận té xuống thì sao? Không thể mang tính mạng ra nói giỡn được.”
Tiêu Chước cười gật đầu, nói: “Vậy sau này tôi không làm như vậy nữa.”
Người phụ nữ hài lòng nói: “Như vậy mới đúng, chuyện nguy hiểm đừng nên thử, dù sao anh cũng không biết sẽ xảy ra chuyện bất ngờ gì…”
Cô nói đến đây ngừng lại trong giây lát, dường như nhớ tới điều gì, lại không tự nhiên chuyển đề tài hỏi: “Anh cũng ở gần đây sao?”
Tiêu Chước nói nơi ở cho cô ta, người phụ nữ nghe xong kinh ngạc: “Biệt thự ở đó trước kia tôi cũng đã hỏi thăm qua, người bình thường có tiền cũng mua không được. Nhà tôi ở khu bên ngoài, cách nơi đó không quá xa.”
“Ừ. Nhưng đó là nhà của bạn tôi, ta chỉ ở nhờ.” Tiêu Chước có chút ngượng ngùng nói: “Tiền lương của tôi không cao, mua không nổi căn nhà này.”
Người phụ nữ nói: “Vậy thân phận của bạn anh chắc chắn không phải bình thường. Đúng rồi, quên không tự mình giới thiệu, tôi tên Cao Cầm Nam, chắc lớn tuổi hơn cậu, cậu có thể gọi tôi là Chị Cao.”
Tiêu Chước cũng không tranh cãi chuyện tuổi tác với Cao Cầm Nam, luận tuổi tác, cậu có thể làm lão tổ tông của đối phương. Cậu gọi một tiếng chị Cao, sau đó cũng tự mình giới thiệu.
Hai người tùy ý hàn huyên hai câu, Tiêu Chước phát hiện Cao Cầm Nam nhíu chặt mày, dường như có tâm sự.
Mà ban đầu cậu không phát hiện, lúc này đã tiếp xúc gần với Cao Cầm Nam, ngửi thấy yêu khí nhàn nhạt từ trên người đối phương. Luồng yêu khí này không phải tỏa ra từ trên người cô, mà không biết ở đâu dính vào.
Tiêu Chước thử hỏi, Cao Cầm Nam lại không muốn nhiều lời, cậu cũng không tiện hỏi thêm.
Đêm nay Cao Cầm Nam có lòng tốt muốn cứu cậu, cậu chủ động kết bạn wechat với cô, nói cô nếu như gặp phải những chuyện không thể tưởng tượng nổi, có thể đến tìm mình.
Cao Cầm Nam nghe vậy còn cười trêu ghẹo Tiêu Chước: “Cậu chắc cậu không phải là Thiên sư chứ? Có thể đuổi ma bắt quỷ? Đúng là tôi gặp chút chuyện xui xẻo, nhưng chỉ là vận may không được tốt lắm. Tôi kiên định với tư tưởng vô thần của mình, tin tưởng khoa học, phản đối mê tín, mà tôi cũng tin rằng trên đời này không có quỷ thần, quỷ thần đều ẩn giấu ở bên trong lòng người.”
Tiêu Chước mỉm cười, không thuyết phục cô. Trừ phi tận mắt nhìn thấy, nếu không e là Cao Cầm Nam sẽ không tin trên đời này có sự tồn tại của yêu ma quỷ quái.
Đang nói chuyện, di động của Cao Cầm Nam vang lên. Cô cầm điện thoại lên liếc nhìn màn hình, nở nụ cười nhận điện thoại.
Người gọi điện thoại là chồng của Cao Cầm Nam, hỏi cô đang ở đâu, nói mình cũng ở bờ hồ, nhưng không gặp cô. Cao Cầm Nam biết anh ta đang lo cho mình, lập tức mỉm cười nói cho anh ta địa chỉ cụ thể.
Không quá lâu, một người đàn ông mặc sơ mi quần tây, vẻ ngoài tuấn lãng chạy từ đầu cầu lại đây, ánh mắt anh ta nhìn Cao Cầm Nam tràn đầy lo lắng, nhỏ giọng hỏi cô sao lâu như vậy mà không trở lại, còn tưởng cô đã xảy ra chuyện gì.
Cao Cầm Nam nhỏ giọng nói với chồng chuyện vừa xảy ra. Người đàn ông nhìn Cao Cầm Nam rồi nắm chặt tay của cô ta, hai người thân mật ngọt ngào, có thể nhìn ra cảm tình của hai người vô cùng tốt.
Người đàn ông vươn tay ra với Tiêu Chước, nói: “Chào cậu, tôi là Lý Dương.”
Tiêu Chước bắt tay với anh ta, gật đầu nói: “Chào anh.”
Ba người nói thêm vài câu, Tiêu Chước chào tạm biệt đi trước, dù sao vợ chồng người ta ân ái ngọt ngào, cậu cũng không thể cứ đứng đây làm bóng đèn.
Cậu men theo bậc đá đi tới chỗ cao, lại liếc nhìn về phía sau, thấy Cao Cầm Nam và Lý Dương đang tay trong tay đi về hướng ngược lại, hai người một đường vừa nói vừa cười, sầu lo đọng ở giữa chân mày Cao Cầm Nam cũng biến mất không còn.
Tình yêu quả là phương thuốc có thể chữa được hết thảy bệnh tật, Tiêu Chước cảm khái.
Cậu bước nhanh về phía biệt thự, có lẽ Trịnh Kình đã về nhà rồi. Ai biết vừa đi không được hai bước, Tiêu Chước bỗng cảm nhận được một luồng yêu khí rất cường đại.
Yêu khí từ ven hồ bay tới, Tiêu Chước lập tức chuyển phương hướng hướng chạy nhanh tới nơi đó.
Còn không chờ Tiêu Chước tới gần, cậu cảm nhận được một luồng nước nóng ập tới trước mặt, khiến không khí xung quanh đang mát mẻ tăng lên hơn chục độ, luồng nước nóng nhanh chóng làm độ ẩm trong không khí và thực vật bốc hơi, khiến cho không gian trong khoảnh khắc trở nên khô ráo nóng bỏng.
Trong lòng Tiêu Chước có lờ mờ có suy đoán, sau khi đến gần nhìn, cậu thấy một con chim lớn có hai sừng, đôi cánh lớn màu xám đang đập mạnh, truy sát cô gái mặc đồ màu xanh bị trọng thương ở phía trước, cô gái kia vừa chạy trốn vừa phản kích lại.
Cô gái mặc áo xanh có vẻ ngoài xinh đẹp, màu da hơi tái nhợt, cánh môi cô ta đỏ thẫm, kiều diễm động người. Thoạt nhìn cô ta cũng không có gì dị thường, nhưng bước chân cô ta đạp vào nơi nào, mặt đất ở nơi đó nhanh chóng khô cạn nứt nẻ, dường như đã bị sấy khô.
Chim lớn như đại bàng ra đòn công kích ác liệt, không ngừng lao xuống từ giữa không trung, móng vuốt sắc nhọn tấn công về phía người phụ nữ.
Toàn thân cô ta có nhiều chỗ bị trọng thương, vô cùng chật vật chạy trốn, không chống đỡ nổi ngã xuống đất.
Con chim lớn nhân cơ hội bỗng nhiên đánh úp đến, người phụ nữ đan chéo để trước ngực hai bàn tay, trước mặt cô ta xuất hiện một bức tường màu đỏ như một tấm khiên. Con chim lớn dùng một móng vuốt vỗ mạnh vào tấm khiên, tấm khiên kịch liệt rung động. Sau đó nó lại cào một móng vuốt, tấm khiên bị nứt ra, trong nháy mắt vỡ thành từng đốm nhỏ.
Cô gái mặc áo xanh thấy thế, sắc mặt cực kì khó coi, thấy móng vuốt sắc bén như sắt thép tấn công tới trước mặt, cô ta lại không có khả năng đánh trả. Nếu trúng một đòn này của con chim kia, e rằng đầu của cô ta cũng bị vồ cho vỡ nát.
Nhưng cảnh đáng sợ như trong tưởng tượng không xảy ra, ở thời khắc mấu chốt, Tiêu Chước bỗng nhiên xuất hiện, cậu biến ra roi dài trói chặt móng vuốt của con chim kia, ngăn cản công kích của nó, sau đó cậu đáp xuống mặt đất dùng sức kéo, con chim kia bị lôi từ giữa không trung xuống đập ầm trên mặt đất.
“Cậu là ai? Dám phá hỏng chuyện tốt của tôi!” Con chim kia vỗ cánh phành phạch, chật vật bò đứng lên, trợn mắt hung dữ nhìn Tiêu Chước, tức giận gầm lên.
Tiêu Chước đánh giá nó, nói: “Cổ điêu.”
Cổ điêu, vẻ ngoài như chim, lại có sừng, giọng nói như trẻ sơ sinh, thích ăn thịt người.
Ánh mắt Cổ điêu lóe ra tia giảo hoạt nhìn Tiêu Chước: “Cậu nhận ra tôi?”
Tiêu Chước không trả lời anh ta, mà hỏi: “Vì sao anh muốn công kích cô ấy?”
Cổ điêu nói như lẽ thường tình: “Tôi vừa từ trên núi xuống, đói, cô ta vừa vặn xuất hiện trước mặt của tôi, ăn thì ăn, còn cần phải có lý do?”
Cổ điêu có tính tình gian xảo xấu xa, thuộc loại bắt nạt kẻ lương thiện, sợ kẻ ác, không chỉ ăn thịt người, anh ta cũng ăn thịt những yêu quái yếu hơn, chỉ là đụng tới kẻ mạnh hơn, ngay tức khắc trở nên hèn mọn.
Tiêu Chước nghĩ tới con Cổ điêu này vừa mới từ trên núi xuống, không hiểu quy định thời bây giờ, chuẩn bị cho anh ta một cơ hội ăn năn hối lỗi: “Bây giờ yêu quái không thể ăn yêu, cũng không có thể ăn thịt người, niệm tình anh lần đầu vi phạm, chỉ cần anh chịu phối hợp đi tới Cục quản yêu với tôi một chuyến, chuyện hôm nay có thể bỏ qua.”
Cổ điêu nghe vậy lớn lối nói: “Nực cười, Cục quản yêu là cái thứ chó má gì, còn muốn quản lý đến ông đây, không thể ăn yêu, còn không thể ăn thịt người, nằm mơ! Tôi muốn ăn, các người còn có thể làm gì được?”
Nói xong anh ta tấn công về phía Tiêu Chước, thể hình khổng lồ cộng thêm hai cánh lớn, trong nháy mắt hai người Tiêu Chước bị bao phủ dưới cái bóng của anh ta, khí thế vô cùng.
Cổ điêu nở một nụ cười âm u lạnh lẽo, thầm nghĩ thu hoạch đêm nay không tệ, còn có yêu quái chủ động dâng tới cửa.
Cô gái kia lảo đảo đứng lên, nhìn thấy bóng lưng Tiêu Chước, trong lòng cô ta sáng tỏ. Chỉ cần dựa vào đòn người này vừa mới xuất thủ, cùng với việc cô không thể nhìn thấy lai lịch, đủ để chứng tỏ yêu lực của anh ta cao hơn nhiều so với Cổ điêu.
Đáng tiếc Cổ điêu ngông cuồng tự đại, vẫn không phát hiện anh ta đã chọc phải người không nên chọc.
Tiêu Chước đứng tại chỗ không động, khiến cho Cổ điêu càng thêm lớn lối đắc ý, còn tưởng rằng cậu bị dọa cho đứng chết.
Nhưng một giây sau, khuôn mặt tràn đầy vẻ ngông cuồng ngạo mạn của anh ta biến thành hoảng hốt sợ hãi.
Khi Cổ điêu xông tới trước mặt Tiêu Chước, cậu bỗng vẫy tay kết thành một bức tường lửa. Tường lửa ngăn cách cậu và Cổ điêu. Cổ điêu cũng không sợ lửa, không đặt ngọn lửa kia vào trong mắt, nên anh ta mặc kệ không thèm để tâm mà muốn phá tan tường lửa bắt giết con mồi.
Nhưng khi cánh của anh ta tiến vào ngọn lửa, nháy mắt bị ngọn lửa kia đốt cháy, ngọn lửa cháy theo lông chim lên phía trên, ngọn lửa đi qua nơi nào, tất cả đều hóa thành hư vô.
Cổ điêu thấy thế, đáy mắt tràn đầy sợ hãi, vội vàng lăn lộn trên mặt đất muốn dập tắt ngọn lửa, nhưng ngọn lửa kia không bị chút ảnh hưởng nào cả. Cổ điêu lập tức nhảy vào trong hồ nước, nhưng cũng không có thể dập tắt được ngọn lửa.
Cuối cùng anh ta chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất cầu xin Tiêu Chước tha cho, nói anh ta không dám tiếp tục ăn yêu ăn thịt người nữa. Tiêu Chước thu hồi ngọn lửa, một nửa cánh của Cổ điêu cũng bị thiêu cháy trụi lủi, nhìn rất buồn cười.
Dù Cổ điêu giận nhưng không dám nói, sợ Tiêu Chước dưới cơn nóng giận đốt sạch lông trên người mình.
Chỉnh đốn Cổ điêu một trận xong, lúc này Tiêu Chước mới xoay người nhìn về phía cô gái mặc áo xanh, sau đó một lời nói toạc ra thân phận của cô ta: “Nữ Bạt.”
Nữ Bạt bị trọng thương, quần áo màu xanh bị máu tươi thấm ướt, cười khanh khách nhìn Tiêu Chước, ánh mắt nhuộm màu ma mị: “Cậu nhận ra tôi?”
Tiêu Chước nói: “Trong cuộc chiến Trác Lộc, từ xa có nhìn lướt qua.”
Cuộc chiến Trác Lộc xảy ra, Xi Vưu mời Thần mưa đối phó với Ứng Long, mưa gió cuồng phong, chiến cục giằng co, hoàng đế lệnh cho Nữ Bạt hạ phàm trợ chiến, Nữ Bạt là thần hạn hán, dễ dàng hóa giải khó khăn, giúp hoàng đế chiến thắng, nhưng bởi vì trọng thương, thần lực bị giảm xuống, nên không được trở về Thiên giới.
Nữ Bạt ở lại nhân gian, đi tới nơi nào nơi đó quanh năm không có một hạt mưa, sau đó bị hoàng đế đày tới vùng đất phía Bắc Xích Thủy, sống bao nhiêu năm ở đó.
Chỉ là không biết tại sao cô ta lại đi tới nơi này.
“Tôi không nhớ ra cậu.” Nữ Bạt đánh giá Tiêu Chước, nghi ngờ nói.
“Năm ấy nhiều thần thú tham gia trận chiến Trác lộc, cũng có vô số thiên thần, không nhớ ra cũng rất bình thường.” Tiêu Chước nói: “Không phải cô vẫn luôn sống ở Bắc Xích Thủy à, sao lại xuất hiện ở đây?”
Cuộc chiến Trác lộc này, khiến cho Nữ Bạt từ thần nữ tôn quý biến thành Hạn Bạt người người chán ghét, thậm chí ngay cả người cha hoàng đế cũng không chút lưu tình mà đày cô đến Xích Thủy, thật sự quá bi thảm.
Nhưng Canh thần cũng không chiếm được chỗ tốt, trận chiến này cũng khiến cho thần lực của anh ta giảm xuống rất nhiều, không thể trở về Thiên giới. Hoàng đế qua cầu rút ván, Tiêu Chước đã từng bất mãn cho Canh thần, nhưng Canh thần lại vui vẻ chịu đựng, không hề có chút oán niệm, dáng vẻ không thèm để ý, nói rằng ở lại nhân gian cũng không tệ.
“Việc này nói tới cũng thật dài.” Nữ Bạt nói: “Cậu biết chuyện gần đây có rất nhiều yêu quái bị giết hại không?”
Tiêu Chước gật đầu: “Cục quản yêu đang điều tra chuyện này.” Sau đó cậu lại miêu tả những đặc thù của tên yêu quái kia cho Nữ Bạt nghe, chỉ nói là một đám sương mù, đến vô ảnh rời đi không dấu vết.
Nữ Bạt lắc đầu nói: “Tôi cũng không thấy rõ nó như thế nào. Nó đột nhiên xuất hiện ở Bắc Xích Thủy, tôi phải dồn hết toàn lực mới may mắn chạy thoát, nhưng bị trọng thương. Trên đường đi tôi vừa trị thương vừa âm thầm lần theo dấu vết yêu quái kia, nào biết khi tới gần một ngọn núi nọ, thì đụng vào Cổ điêu này, bị tên này một đường đuổi sát, may mắn cậu kịp thời chạy tới cứu tôi một mạng, nếu không hôm nay tôi khó lòng thoát chết.”
Nếu không bị thương, Cổ điêu này căn bản không phải là đối thủ của Nữ Bạt, bởi vì Nữ Bạt bị “cuồng ma ăn yêu” làm cho bị thương, mới để cho Cổ điêu thừa cơ lợi dụng.
Tiêu Chước trầm ngâm nói: “Theo cô thấy, thực lực của yêu quái kia như thế nào?”
“Rất mạnh.” Nữ Bạt nhấn mạn nói: “Cũng vô cùng khổng lồ, mặc dù tôi không thấy rõ được hết diện mạo của nó, nhưng nhìn thấy được một bộ phận cơ thể của nó. Yêu quái kia có tướng mạo vô cùng… quỷ dị, tôi thấy nó có rất nhiều đầu, rất nhiều con mắt, rất nhiều cơ thể, như núi thịt di động, vừa nhìn đã thấy vô cùng không thoải mái, tôi chưa từng nhìn thấy yêu quái nào như thế này.”
Tiêu Chước yên lặng, chỉ nghe Nữ Bạt miêu tả, cả người cậu đều cảm thấy khó chịu.
Nữ Bạt biết “cuồng ma ăn yêu”, Cổ điêu cũng cần đưa đi Cục quản yêu, Tiêu Chước nhanh chóng gọi điện thoại cho Trịnh Kình.
Điện thoại có người bắt máy, Tiêu Chước còn chưa kịp nói chuyện, Trịnh Kình đã dồn dập hỏi trước: “Cậu đang ở đâu? Muộn như vậy sao còn chưa về nhà?”
Giọng nói dường như mang theo bất mãn, nhưng không che giấu được sự thân mật.
Tiêu Chước cũng không hề cảm thấy không phù hợp, nhanh chóng nói cho Trịnh Kình biết chuyện đã xảy ra.
Trịnh Kình nghe xong vẻ mặt anh nghiêm túc, nói Tiêu Chước dẫn Nữ Bạt và Cổ điêu đến bên đường đợi, anh sẽ ngay lập tức lái xe tới.
Nữ Bạt nghe cuộc nói chuyện giữa Tiêu Chước và Trịnh Kình, chợt cảm thấy có mùi vị kỳ lạ, hỏi: “Hai người là tình nhân à?”
Tiêu Chước lôi Cổ điêu đang chuẩn bị lên sườn núi, nghe nói cô nói vậy suýt chút nữa trượt chân lăn xuống núi, vội vàng giải thích: “Cô đừng nói lung tung, chúng tôi trong sạch. Anh ấy là nam yêu.”
Nữ Bạt thầm nói, bây giờ nam yêu với nam yêu có quan hệ mờ ám còn ít à: “Nhưng hai người ở cùng nhau.”
“Là ở nhờ. Bây giờ giá cả phòng ở của nhân loại quá cao, tôi không mua nổi, chỉ có thể ở nhờ nhà anh ấy.” Tiêu Chước nói xong lại cố ý dặn dò nói: “Lời này cô đừng nói trước mặt Trịnh Kình, anh ta mắc hội chứng sợ hãi đồng tính luyến ái, nếu như tức giận ra tay đánh người, tôi cũng không giúp được đâu đó.”
Tiêu Chước nhớ tới lần đầu tiên cậu và Trịnh Kình gặp mặt, Trịnh Kình rất ghét người khác đụng chạm vào anh, còn nói cậu toàn mùi gay. Vì thế cậu nhận định chắc chắn Trịnh Kình mắc phải hội chứng sợ hãi đồng tính luyến ái.
Nữ Bạt “À” một tiếng, gật đầu không nói thêm gì.
Một lát sau Trịnh Kình đã tới, anh hạ cửa xe xuống gật đầu chào Nữ Bạt, sau đó để bọn họ lên xe.
Tiêu Chước quen đường quen nẻo ngồi vào ghế phó lái, Nữ Bạt ngồi ở phía sau, còn Cổ điêu trực tiếp bị ném vào ghế sau, uất ức cuộn mình thành một cục, nhưng đối với chuyện này anh ta cũng không dám có chút ý kiến hay bất mãn.
Lúc ôtô chạy ra khu dân cư, cảnh đêm phồn hoa tráng lệ của thành thị hiện lên trước mắt. Xung quanh đều là những tòa nhà cao tầng, ánh đèn nê ông đỏ toát lên vẻ xa hoa lãng phí, giống như tiên cảnh nhân gian.
Nữ Bạt áp sát tới bên cửa sổ nhìn không chớp mắt, Cổ điêu cũng đập đầu thình thịch vào cửa sổ, vô cùng thán phục khi nhìn thấy cảnh tượng này. Anh ta vừa xuống núi đã vội vàng đuổi theo Nữ Bạt, sau đó lại bị Tiêu Chước bắt được, bởi vậy vẫn chưa có cơ hội mở mang tầm mắt.
Cổ điêu nhìn đến nhập thần, vô tình đụng phải Nữ Bạt. Nữ Bạt quay về phía sau liếc anh ta một cái, nghĩ tới cảnh tượng lúc trước bị Cổ điêu đuổi giết chật vật không thể tả, nhất thời cơn giận bốc lên đỉnh đầu, vô cùng tàn nhẫn mà túm đầu đánh cho Cổ điêu một trận.
Tiêu Chước liếc mắt nhìn thấy hành động của Nữ Bạt, nhưng không ngăn cản, cậu thuận miệng hỏi: “Cô chưa đi vào thành phố?”
“Đã đi vào, nhưng rất ít, cũng không đẹp bằng nơi này.” Nữ Bạt nói lại hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Tiêu Chước nói: “Cục quản yêu.”
Nữ Bạt gật gật đầu. Cô an vị ở phía sau Tiêu Chước, sau đó đột nhiên dịch chuyển về phía trước, đỡ lấy ghế dựa hỏi Tiêu Chước: “Vậy tôi ở nơi nào? Tôi bị thương rất nặng, trước tiên cần phải dưỡng thương một đoạn thời gian mới được.”
Giọng nói của cô ta rất mềm mại, còn mang theo chút oan ức, khi những ngón tay trắng nõn tinh tế đỡ lấy ghế dựa, gần như khoác lên bả vai Tiêu Chước.
Ban đầu Trịnh Kình cũng không quá để ý tới Nữ Bạt, lúc này tầm mắt anh đều bị cái tay kia chiếm cứ, anh quay đầu qua nhìn chằm chằm cánh tay kia vài giây, ánh mắt lạnh lẽo mang theo sát khí.
Tiêu Chước không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ, trả lời: “Cục quản yêu có ký túc xá, cô có thể ở đó dưỡng thương.”
“À.” Nữ Bạt gật gật đầu, một lát sau lại rất thất vọng hỏi: “Không thể tá túc ở nhà hai người vài ngày sao? Cục quản yêu nhiều yêu phức tạp, không tốt cho việc dưỡng thương. Huống hồ nếu tên yêu quái kia lại đuổi theo, có mọi người, tôi cũng yên tâm rất nhiều, mọi người còn có thể thuận tiện bắt lấy tên yêu quái kia.”
Cô ta nói “mọi người”, nhưng rất rõ ràng là đang nói với Tiêu Chước, ý trên mặt chữ vô cùng thâm ý, so với sợ hãi “cuồng ma ăn yêu”, càng giống như muốn ở chung một chỗ với Tiêu Chước.
Tiêu Chước lại không nghe ra thâm ý của cô, cậu liếc nhìn Trịnh Kình, ý nói việc này cậu không thể tự làm chủ, nên trầm mặc không nói chuyện.
Nữ Bạt sáng tỏ, chuyển ánh mắt sang nhìn Trịnh Kình: “Đội trưởng Trịnh, nhà anh có rất nhiều phòng trống, tôi tới ở cũng không phải là chuyện lớn…”
Nhưng cô ta còn chưa nói xong, đã bị Trịnh Kình không chút lưu tình mà ngắt lời: “Không được.”
Nữ Bạt không cam lòng, còn muốn tranh thủ.
Đã thấy Trịnh Kình đột nhiên quay đầu qua nhìn cô ta một cái, ánh mắt tràn đầy vẻ cảnh cáo lạnh lẽo.
Nữ Bạt thấy thế nhất thời mờ mịt, cô ta và Trịnh Kình vừa gặp mặt không bao lâu, vì sao đối phương lại dùng loại ánh mắt này nhìn cô ta? Cô ta nhất thời nghĩ mãi mà không ra, lại nhìn Trịnh Kình, phát hiện ra trong mắt Trịnh Kình không có bất kỳ cảm xúc gì, chỉ có thể thầm nghĩ có khi chính mình bị hoa mắt.
Rất nhanh đã đến Cục quản yêu, lúc này tất cả mọi người đã nghỉ làm rồi, bên trong Cục quản yêu trống rỗng, một mảnh tối đen, thoạt nhìn rất quạnh quẽ.
Tiêu Chước và Trịnh Kình cũng không muốn kinh động tới những người khác, dứt khoát tống Cổ điêu vào nhà giam.
Sau đó dẫn Nữ Bạt đi ký túc xá của nhân viên.
Để thuận tiện cho Nữ Bạt dưỡng thương, họ sắp xếp cho cô ta một căn phòng rộng rãi hai phòng ngủ một phòng khách.
Nữ Bạt vào điều kiện bên trong, cũng rất hài lòng. Đương nhiên so với ký túc xá của nhân viên, cô ta càng muốn ở trong biệt thự của Trịnh Kình, chỉ là hiển nhiên không thể thực hiện được.
“Hôm nay đã quá muộn rồi, cô cứ ở lại đây trước.” Trịnh Kình không hề cảm xúc nói: “Về chuyện của “cuồng ma ăn yêu”, ngày mai chúng ta nói chuyện chi tiết sau.”
Nữ Bạt là yêu quái duy nhất biết được hành tung của “cuồng ma ăn yêu”, Trịnh Kình còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi cô ta.
“Ồ” Nữ Bạt đáp lại một tiếng.
Cô ta đứng ở cửa phòng, cả người chằng chịt vết thương, thoạt nhìn có chút đáng thương.
Trịnh Kình nói xong xoay người rời khỏi, Tiêu Chước theo sát phía sau, vừa đi ra hai bước đã bị Nữ Bạt kéo lấy góc áo.
Tiêu Chước dừng lại, cúi đầu nhìn dọc theo những đốt ngón tay tinh tế đang kéo lấy góc áo cậu, đối diện với ánh mắt tràn đầy mê hoặc của Nữ Bạt.
“Tôi có chút sợ, đêm nay cậu có thể ở lại với tôi không?” Đôi mắt ướt át nhuộm màu ma mị, giọng nói cô ta ái muội: “Nếu như đêm nay “cuồng ma ăn yêu” lại đến tìm tôi thì phải làm sao? Chỉ có cậu mới có thể bảo vệ được tôi.”
Tiêu Chước cười tựa như cười mà nhìn Nữ Bạt, ánh mắt cậu tràn đầy thâm ý, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ.
Một lát sau, Tiêu Chước cười hỏi: “Vậy cô nói xem tôi ở bên cạnh cô như thế nào?”
Cậu cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc Nữ Bạt muốn giở trò quỷ gì. Còn việc bị Nữ Bạt hấp dẫn… căn bản không thể, ngay cả sức hấp dẫn của Trịnh Kình cậu còn có thể chống lại, ai còn có thể mê hoặc được cậu chứ.
Lúc Nữ Bạt nói chuyện, Trịnh Kình lập tức quay người lại. Bây giờ nghe thấy lời này của Tiêu Chước, anh tức muốn nổ phổi.
Tiêu Chước thực sự muốn ở cùng Nữ Bạt? Không phải cậu ấy thích mình sao? Hay là căn bản không vượt qua nổi cám dỗ, dễ dàng thay lòng đổi dạ như vậy?
Trịnh Kình càng nghĩ càng tức giận, lại nhìn thấy Nữ Bạt mỉm cười quyến rũ nắm lấy tay Tiêu Chước, nháy mắt anh bước lên phía trước kéo Tiêu Chước qua.
Sau đó không thèm để ý tới Nữ Bạt đang ngây người, trầm mặt kéo lấy Tiêu Chước rời đi, thái độ bá đạo, cũng không cho Tiêu Chước bất kỳ cơ hội từ chối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.