Tên Yêu Quái Là Lương Thực Dự Trữ Lại Thành Chồng Tôi

Chương 48:




Gấu bông nhỏ quay đầu, con mắt đen của nó láy nhìn Cao Cầm Nam. Cao Cầm Nam bị nó nhìn chằm chằm chỉ thấy âm u đáng sợ, cô lùi về sau, trong ánh mắt tràn đầy vẻ cảnh giác.
“Chả có gì đáng nói hết.” Gấu bông nhỏ oai vệ mà ngẩng đầu lên: “Muốn giết thì giết đi.”
Tiêu Chước cười nói: “Mày cũng anh dũng quá nhỉ.”
Con gấu bông nhỏ này vốn đã yếu lắm rồi, cho dù bọn Tiêu Chước không xuất hiện thì nó cũng không chống đỡ được bao lâu nữa. Từ đó đến giờ không phải chưa có chuyện thú bông thành tinh, nhưng đều rất hiếm thấy. Nghe nói nếu như chủ nhân của thú bông đối xử thật chân thành, ngày ngày đều giao lưu với thú bông, đối đãi nó như bạn bè của mình, dần dà, thú bông có thể sinh ra linh thức.
Nhưng thú bông sinh ra linh thức đa phần đều được xem như yêu vật chứ không phải yêu quái, vì nó không tu luyện ra yêu đan được. Đương nhiên, thú bông cũng có thể đi cướp yêu đan của yêu quái khác. Nhưng Tiêu Chước thấy rõ, gấu bông nhỏ trước mắt quả thật không có yêu đan.
“Mang về trước rồi từ từ thẩm vấn.” Trịnh Kình nói.
Giờ cũng chỉ có thể làm như thế, ba người Tiêu Chước lập tức chào tạm biệt rời đi. Chứng kiến chuyện này, Cao Cầm Nam hoàn toàn không dám khinh thường ba người Tiêu Chước, ánh mắt nhìn bọn họ tràn đầy khâm phục, nhưng cô không liên hệ bọn họ với yêu quái, chỉ thấy bọn họ là những cao nhân gì đó.
Chờ bọn bọn đi xa rồi, Cao Cầm Nam mới ảo não nhớ ra, cô quên trả thù lao cho họ rồi. Cao nhân như bọn họ, tiền thù lao để ra tay khẳng định không thấp, huống hồ đêm nay cũng nhờ có bọn họ, bằng không mình đã gặp nguy rồi.
Nghĩ đến chuyện này, Cao Cầm Nam thầm nghĩ, vẫn nên tìm dịp gặp lại lần tới, trả thù lao cho bọn họ vậy. Dù sao cô cũng có tin nhắn và số điện thoại của Tiêu Chước rồi.
Biệt thự Cao Cầm Nam ở rất gần biệt thự nhà Trịnh Kình, Tuyên Dung ôm con gấu bông không còn thiết tha cuộc đời, thấy Trịnh Kình quay đầu chuẩn bị đi đến cục quản yêu, cô ta nói đầy đáng thương: “Chỗ đó gần nhà anh như vậy, hay ở lại chỗ anh một đêm đi, đừng quay về cục quản yêu nữa?”
Cô ta vừa nói vừa giả vờ đáng yêu, đá lông nheo mấy cái với Trịnh Kình, đáy mắt như đang ẩn giấu thâm ý mờ ám khó nói nào đó.
Gấu bông nhỏ ngẩng đầu nhìn mắt cô ta, phát ra tiếng nôn ọe.
Vẻ mặt Tuyên Dung cứng đờ, tát cái bốp lên đầu gấu bông nhỏ, rốt cuộc nó cũng câm miệng.
Trịnh Kình không nhìn Tuyên Dung, chỉ nhìn Tiêu Chước qua kính chiếu hậu. Thấy ánh mắt Tiêu Chước chỉ tập trung lên người Tuyên Dung, sắc mặt anh lập tức lạnh lùng.
Anh đạp mạnh lên thắng xe, xe còn chưa dừng hẳn, anh bước ra khỏi buồng lái mà mở cửa xe sau ra.
Tiêu Chước không đoán được Trịnh Kình sẽ thắng xe đột ngột, đầu hơi đập vào ghế ngồi. Cậu còn đang xoa xoa cái trán đỏ au, vừa chuẩn bị nói chuyện đã bị Trịnh Kình trực tiếp kéo xuống xe.
“Cậu đi về trước đi.” Trịnh Kình lạnh lùng nói: “Tôi đưa cô ta về cục quản yêu.”
Mặt Tiêu Chước đầy vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn con đường đằng sau, bọn họ đã đi xa lắm rồi. Cậu chỉ Tuyên Dung, rồi lại chỉ mình, không thể tin được mà nói: “Anh cứ thế mà vứt tôi vậy hả?”
Ở ghế phụ lái, Tuyên Dung ôm gấu bông nhỏ, cười khanh khách nhìn hai người ngoài cửa sổ, sự tủi thân mờ ám trong đáy mắt hoàn toàn biến mất, tuy đang cười, nhưng ý cười rất nhạt, bên dưới là tia lạnh thấu xương đầy băng giá.
Trịnh Kình không giải thích nhiều, ý tứ rất rõ ràng, nói xong anh xoay người lên xe, không thèm đếm xỉa đến Tiêu Chước đang tức tối bất mãn, trực tiếp lái xe đi.
Nghĩ đến Trịnh Kình diễn sâu như vậy, để thật hơn chút, Tiêu Chước cố ý đuổi theo mấy bước, chờ đến khi chiếc xe rời xa khỏi tầm nhìn của mình mới dừng lại.
Sau đó cậu lấy điện thoại ra, gửi cho Trịnh Kình hai cái emoji bật ngón cái.
Trong xe, Trịnh Kình nhận được tin nhắn, chỉ nghĩ Tiêu Chước bực bội anh đã ngăn cậu và Tuyên Dung ở cạnh nhau, anh nhíu mày, sắc mặt càng khó coi hơn.
Tuyên Dung quan sát Trịnh Kình, đột nhiên cô ta mỉm cười vươn tay, ngón tay trắng muốt mờ ám dừng trên vai Trịnh Kình, cô ta không chút cố kị mà trêu ghẹo đối phương.
Trịnh Kình lạnh lùng liếc Tuyên Dung, anh thấy Tiêu Chước hẳn là bị mù rồi. Ngay trước khi ngón tay Tuyên Dung chạm tới vùng da trên cổ, anh hất văng bàn tay của đối phương.
“Tự trọng.” Trịnh Kình trầm giọng nói.
Tuyên Dung cúi đầu cười, nhưng cũng không giận, ngón tay cô ta nhẹ nhàng xoa lên mái tóc đen dài, cả người tỏa ra vẻ sắc dục mê người. Cô ta hiểu Trịnh Kình, bên ngoài giả vờ lạnh lùng nghiêm chỉnh, trong lòng không chừng lại đang che giấu sự bẩn thỉu. Nếu không thì anh cần gì phải khăng khăng đuổi Tiêu Chước xuống xe, tìm cơ hội ở riêng cùng cô ta.
Xe phóng nhanh một đường, bằng tốc độ mau nhất đến Cục quản yêu.
Tuyên Dung ôm gấu bông nhỏ, cười tươi đầy chờ mong trong lòng, nói: “Tôi thích con gấu bông nhỏ này lắm, có thể cho tôi mang về được không? Chắc chắn tôi sẽ trông nó thật kỹ, không để nó chạy trốn đâu.”
Trịnh Kình liếc mắt nhìn gấu bông nhỏ kia, lúc này anh chỉ thầm muốn đuổi Tuyên Dung xuống xe, anh gật đầu đồng ý. Một con thú bông yêu vật, căn bản không đáng quan tâm.
Tuyên Dung lại tưởng Trịnh Kình không nỡ từ chối cô ta, tâm trạng rất vui vẻ. Sau khi xuống xe, cô ta lại ôm gấu bông cười nhìn Trịnh Kình qua cửa sổ, giọng điệu ngọt ngào: “Cảm ơn.”
Trịnh Kình im lặng quay đầu, chỉ muốn đi rửa mắt.
Gấu bông nhỏ bị bắt giữ chưa đến hai ngày, Tiêu Chước đã nhận được tiền công hậu hĩnh Cao Cầm Nam gửi cho. Tiêu Chước vốn muốn từ chối, nhưng không chịu nổi sự kiên trì phi thường của Cao Cầm Nam, cô còn nói số tiền này không là gì đối với cô, mong cậu nhận lấy.
Tiêu Chước không thể từ chối được nữa, chỉ có thể miễn cưỡng nhận lấy, quay đầu đã vội vã xem xem trong thẻ có bao nhiêu tiền, sau đó cậu bị sốc bởi dãy số được chuyển tới.
Cao Cầm Nam chuyển vào thẻ Tiêu Chước một trăm vạn. Đối với Cao Cầm Nam mà nói, khoản tiền này là số tiền thù lao đã cứu mạng cô, hoàn toàn xứng đáng. Dù sao thứ nhìn lén cô là yêu vật thật sự, người thường căn bản không thể làm gì yêu vật cả, sau chuyện đó cô đi nghe ngóng giá cả của thiên sư, còn lo lắng số tiền này có đủ không nữa.
Nhưng đối với Tiêu Chước mà nói, đây là một khoản tiền thật sự rất lớn, từ sau khi cậu tỉnh lại đến giờ còn chưa nhìn thấy số tiền nào lớn như thế. Tính kỹ thì cậu phải làm việc mấy năm mới có thể làm ra được số tiền này, mà điều kiện tiên quyết vẫn là không ăn không uống không tiêu xài nhiều.
Nhận tiền rồi, Tiêu Chước cũng phải làm xong chuyện, thế nên cậu rất tận chức tận trách, bảo Cao Cầm Nam rằng nếu như sau này có gặp phải chuyện gì thì đến tìm cậu, lần sau sẽ không lấy tiền.
Sau đó cậu lại hỏi Cao Cầm Nam, dạo gần có gặp phải nguy hiểm gì nữa không. Biết được mọi thứ đều bình thường, không gặp phải nguy hiểm gì khó tưởng tượng nổi, cậu cũng an tâm.
Chuyện duy nhất khó giải quyết là con gấu bông nhỏ kia nhất quyết không chịu nói ra tại sao nó lại theo dõi Cao Cầm Nam, và tại sao lại muốn hại cô. Cũng may là gấu bông được Tuyên Dung trông giữ nên không có cơ hội ra hại người nữa.
Gấu bông ở lại cục quản yêu, Trịnh Kình vẫn cảm thấy còn có điểm đáng nghi, anh đi đến phòng đặc chiến, bảo Chúc Dư điều tra gấu bông nhỏ kia.
Chúc Dư gật đầu đồng ý, nghĩ đến gấu bông nhỏ kia anh ta cũng lo lắng, con gấu bông rất hay xuất hiện bên cạnh con người, có muốn điều tra cũng khó.
Trịnh Kình bàn giao xong, rời khỏi phòng đặc chiến, anh chuẩn bị quay về văn phòng.
Còn chưa đi đến thang máy, anh đã nghe tiếng bàn luận của hai tiểu yêu từ kế bên.
“Ai mà ngờ Tư yêu đại nhân mà lại bị Tuyên Dung mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo chứ.”
“Chuyện này cũng bình thường thôi, dù sao Tuyên Dung đẹp như vậy, ai mà không bị cô ấy làm cho mê đắm chứ? Tôi thấy thang máy dừng ở kí túc xá, ông nói xem có lẽ nào bọn họ đã…”
Hai yêu quái vừa nói đến đây thì cười đầy ăn ý, đều ngầm hiểu, vẻ mặt rất đầy ý tứ sâu xa, hiển nhiên là cũng nghĩ đến một chuyện.
Đúng lúc ấy, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng của Trịnh Kình: “Có lẽ nào đã gì?”
Giọng Trịnh Kình lạnh lùng vô cùng, như khối băng đông cứng, không có chút độ ấm nào. Hai yêu quái quay đầu nhìn thấy anh, lập tức sợ đến mức hồn phi phách tán.
Trịnh Kình không thèm nhìn bọn họ, tiếp tục truy hỏi: “Tiêu Chước tới hồi nào? Tại sao lại ở cùng với Tuyên Dung? Bọn họ đi đâu?”
Tiểu yêu run bần bật, đáp: “Tư yêu đại nhân đến chưa lâu. Tôi nghe bọn hỏi nói, hình như là Tuyên Dung đại nhân mời cậu ấy đến. Tuyên Dung đại nhân còn xuống lầu để đón Tư yêu đại nhân, rồi bọn họ mới cùng đi lên… kí túc xá…”
Trịnh Kình không thể nghe tiếp được nữa, sát khí tỏa ra toàn thân mà đi thẳng đến thang máy. Vẻ mặt anh âm u đáng sợ, cả người càng tỏa ra sát khí nặng nề hơn, từ xa đã cảm nhận được luồng khí đáng sợ cùng cực kia.
Hai tiểu yêu bị dọa đến mức không dám động đậy, chờ đội trưởng Trịnh đi rồi mới khôi phục như thường. Bọn họ lập tức bốn mắt nhìn nhau, rất hoang mang mờ mịt.
Sau một lúc lâu, một tiểu yêu trong đó mới khó hiểu mà suy xét: “Lẽ nào, đội trưởng Trịnh cũng yêu mến Tuyên Dung đại nhân? Cho nên vừa nghe đến chuyện Tuyên Dung đại nhân ở cùng với Tư yêu đại nhân mới tức giận như thế. Vậy có khi nào bọn họ sẽ đánh nhau không?”
Nghĩ đến khả năng đó, hai tiểu yêu lập tức sợ xanh mặt. Nếu đội trưởng Trịnh và Tư yêu đại nhân đánh nhau, chỉ sợ cả cái cục quản yêu đều bị lật lên, thế thì thật sự quá đáng sợ.
Trong kí túc xá nhân viên, Tiêu Chước tương kế tựu kế đi theo Tuyên Dung vào phòng. Không lâu sau đó, Tuyên Dung liền bảo mình đổ mồ hôi không thoải mái, muốn tắm một chút, bảo Tiêu Chước chờ cô ta.
Tiêu Chước cười bảo “Được”, đợi Tuyên Dung vào phòng tắm rồi, nháy mắt thu nụ cười lại, cô ta trở nên lạnh lùng vô cùng.
Gấu bông nhỏ không trốn khỏi kí túc xá được, sau khi Tiêu Chước đến, nó sợ hãi rúc vào một góc, không dám xuất hiện. Đêm đó Tiêu Chước không tốn chút sức nào đã bắt được nó, cũng khiến nó thấy rất cậu đáng sợ.
Tiêu Chước ngồi trên sô pha chơi điện thoại, vừa suy nghĩ xem Tuyên Dung sẽ giở thủ đoạn gì.
Từ phòng tắm vọng ra tiếng nước rào rào, khiến người ta mơ tưởng. Qua thật lâu, tiếng nước dừng lại, giọng Tuyên Dung vang ra từ phòng tắm: “Tiêu Chước, tôi quên lấy khăn tắm rồi, ở trên sô pha ấy, cậu mang vào giúp tôi được không?”
Cùng với giọng nói, cửa phòng tắm cũng hé mở một khe nhỏ, một cánh tay đọng nước tinh xảo thò ra.
Nếu như đổi thành người khác, nhìn thấy hình ảnh diễm lệ này, chắc chắn sẽ bị hấp dẫn đến mức không rời mắt. Giống như mỹ mữ ôm đàn tỳ bà che nửa mặt vậy, có lộ thì chỉ lộ một góc, càng khiến người ta ảo tưởng, mê hoặc thần hồn.
Nhưng Tiêu Chước thì không. Cậu lạnh nhạt đưa khăn tắm cho Tuyên Dung, còn đụng tay cô ta một chút nữa.
Sau khi Tuyên Dung mang khăn tắm vào, cậu còn chủ động đóng cửa giúp cô ta.
Vốn dĩ Tuyên Dung còn chuẩn bị nói gì đó: “…”
Lúc cô ta đi ra từ phòng tắm, chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm kia, lộ ra vai trần, đôi chân thon thả thẳng tắp cũng không che đậy, tóc đen dài tuôn chảy như suối, tôn lên dung nhan đẹp đẽ, khiến người ta khó kiềm chế.
Tuyên Dung rất tự tin về mị lực của mình, bàn chân trần chầm chậm đi về phía Tiêu Chước, nụ cười che giấu chút khao khát dục vọng.
Tiêu Chước đứng nguyên đó không cử động, ngoài mặt nở nụ cười, nhưng trong lòng đã không nhịn được nữa, cậu chuẩn bị rời khỏi bất kì lúc nào, thứ lỗi không theo hầu được.
Tuyên Dung đi nhanh đến trước mặt Tiêu Chước, tình ý nồng đậm mà nhìn cậu, còn kiễng chân muốn hôn cậu.
Tiêu Chước không nhịn nổi nữa rồi, cảm thấy rõ là Tuyên Dung có bệnh thần kinh, thầm nghĩ mặc kệ Tuyên Dung có mục đích gì, cậu đều không thích phối hợp nữa. Chuyện chỉ cần đánh một trận là có thể giải quyết rồi, làm gì phải gây nhiều phiền phức thế này chứ.
Ngay khoảnh khắc Tiêu Chước nắm chặt nắm đấm chuẩn bị đánh người, cửa phòng kí túc xá bỗng nhiên bị một cú đá mạnh mẽ đá văng. Trịnh Kình mang theo sát khí đầy người đứng ngoài cửa, lửa giận của anh cháy tới trời xanh, đến khi nhìn thấy rõ tư thế lúc này của Tiêu Chước và Tuyên Dung, lửa giận trong đáy mắt phúc chốc lại bùng lên, lý trí lập tức bị đốt cháy.
“Hai người đang làm gì?” Trịnh Kình giận dữ nói.
Cùng lúc đó, anh xuất hiện bên cạnh Tiêu Chước, đầu tiên là cầm áo khoác ở trên sô pha lên trùm lên Tuyên Dung, sau đó một tay túm lấy Tiêu Chước ra ngoài.
Tiêu Chước lảo đảo bị anh kéo đi, cả một câu hoàn chỉnh cũng chưa kịp nói ra.
Cửa phòng bị đá sập “Rầm” một tiếng đóng lại, ngăn tầm nhìn ra ngoài của Tuyên Dung.
Tiêu Chước bị Trịnh Kình siết chặt cổ tay, giận dữ tra hỏi: “Anh đến đây làm gì?”
Tiêu Chước thấy Trịnh Kình diễn sâu như thế, cũng phối hợp theo anh diễn cho Tuyên Dung xem, gây hấn mà hỏi ngược lại Trịnh Kình: “Sao? Anh đến được thì chẳng lẽ tôi không được đến à? Lẽ nào anh cũng thích Tuyên Dung?”
“Tiêu Chước!” Giọng Trịnh Kình ác liệt.
Anh nhìn chằm chằm Tiêu Chước, hơi thở dồn dập, như đang cố kiềm chế cái gì đó. Một lúc sau, kiềm chế thất bại, tình cảm sục sôi cuộc trào đầy ắp tuôn ra, anh mạnh mẽ áp Tiêu Chước lên tường, hai tay chắn hai bên vai đối phương, giam giữ cậu lại.
Bốn mắt nhìn nhau. Lưng Tiêu Chước áp sát tường, phía trước là Trịnh Kình, không có đường để trốn. Không biết sao, tim cậu như loạn nhịp mà đập liên hoàng. Ánh mắt Trịnh Kình điên cuồng thiêu đốt, Tiêu Chước nhìn hai mắt anh, quay đầu đi không dám nhìn lâu nữa.
Dưới đáy lòng sâu nhất, có một ngọn lửa bừng cháy, cháy đến mức lồng ngực tỏa nhiệt nóng hổi, sức nóng ấy lan đến cổ họng, má, trong khoảnh khắc Tiêu Chước cũng không biết làm sao.
Cậu chưa từng có cảm giác kì lạ như vậy, giống như cả bộ não đều trống rỗng, suy nghĩ đều bay đi hết, chính mình cũng không thể kiểm soát được mình nữa.
Trịnh Kình nhìn chăm chú đôi môi đỏ hồng mềm mại của Tiêu Chước, lại khó đè nén tình cảm, chầm chậm cúi đầu.
Tiêu Chước còn chưa chú ý tới hành động của Trịnh Kình. Cậu có cảm giác như tình mình sắp nhảy ra ngoài mất rồi, vội vàng đẩy Trịnh Kình ra, thấp giọng nói: “Đủ rồi, đủ rồi, đừng diễn nữa. Chúng ta rời khỏi đây trước đã.”
Câu này cậu nói cực nhỏ, ngoại trừ Trịnh Kình gần trong gang tấc thì không ai có thể nghe thấy. Sau khi Trịnh Kình bị đẩy ra nghe câu đó, vẻ mặt anh khó giấu sự mờ mịt, còn chưa hiểu gì đã bị Tiêu Chước lôi đi.
Trong phòng, Tuyên Dung nghe cuộc đối thoại của hai người, không khỏi kiêu ngạo cong môi cười. Nghĩ Tiêu Chước và Trịnh Kình lại đánh nhau chỉ vì cô ta, trong lòng Tuyên Dung đắc ý vạn phần. Mị lực của cô ta quả nhiên chưa giảm sút tí nào.
Tiêu Chước kéo Trịnh Kình thẳng một đường đến văn phòng, đóng cửa xong, lúc này mới cậu quay người khâm phục tán thưởng: “Anh diễn siêu quá, diễn một cái là như thật ngay, còn đá văng cửa nữa chứ, nói thật, lúc nãy tôi bị anh dọa giật mình luôn. So với anh thì tôi thấy mặc cảm lắm. Lúc nãy Tuyên Dung lại gần, nếu anh không đến kịp thời thì tôi đã chuẩn bị bụp cô ta luôn rồi.”
Nhắc tới Tuyên Dung, giọng Tiêu Chước toàn là sự ghét bỏ, Trịnh Kình nhất thời bị cậu làm ngu luôn: “Diễn kịch?”
“Đúng vậy, Tuyên Dung ẹo qua ẹo lại, đầu tiên là quyến rũ tôi, rồi còn đi quyến rũ anh, chắc chắn không có tâm địa tốt lành gì. Tôi muốn tương kế tựu kế phối hợp với màn diễn của cô ta, xem xem rốt cuộc cô ta muốn làm gì.” Tiêu Chước nói đến đây liền khựng lại, thấy vẻ mặt của Trịnh Kình không được phù hợp, thế nên thử hỏi anh: “Lẽ nào anh nghĩ không giống tôi à?”
Nếu Trịnh Kình không diễn kịch, vậy thì tại sao anh lại nổi giận đùng đùng như thế? Nếu bảo anh thật sự thích Tuyên Dung thì một lời Tiêu Chước cũng không tin.
Trịnh Kình khó giấu sự kinh ngạc, suýt nữa anh đã không khống chế được vẻ mặt, ngay từ đầu anh cứ tưởng tình cảm của Tiêu Chước đã thay đổi, cũng không tự hỏi lại xem trong đó có bao nhiêu logic, bây giờ nghĩ lại, chuyện này rõ ràng toàn lỗ hổng. Nhớ tới chuyện xảy ra gần đây nhất, Trịnh Kình lập tức thấy mất hết cả mặt rồi.
Anh vội vàng che đậy mà nói: “Đương nhiên là vậy. Tôi cũng cảm thấy Tuyên Dung có vấn đề, cho nên đang âm thầm phối hợp với cậu.”
Trực giác của Tiêu Chước thấy có gì đó sai sai, nhưng không thể nghĩ đến được lời giải thích nào khác, cậu không nghĩ nhiều mà nói: “Nãy anh mới xúc động đá cửa, hiệu quả không tệ. Giờ có lẽ Tuyên Dung đang tưởng chúng ta đều bị cô ta mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo rồi, chắc chắn sẽ nhanh chóng lòi đuôi chuột thôi. Mà nói tới, anh thật sự không định theo nghiệp diễn à? Anh diễn tốt như thế, đúng là đáng tiếc.”
Trịnh Kình hoàn toàn không muốn nói về chuyện diễn xuất với Tiêu Chước nữa, anh chuyển đề tài, hỏi: “Tuyên Dung vừa xinh đẹp vừa quyến rũ, lúc nãy đứng trước mặt cậu, cậu không động lòng chút nào sao?”
Tiêu Chước nói chắc chắn: “Tôi động lòng làm gì, dù sao cô ta cũng không phải tuýp người tôi thích.”
Trịnh Kình gật đầu, không truy hỏi nữa, biết Tiêu Chước không thay đổi tình cảm là được.
Mấy ngày nay anh mất ngủ vì chuyện này, giờ đã biết chỉ là hiểu lầm, tâm trạng nháy mắt lại tốt hẳn lên.
Tuy hiểu lầm giữa Trịnh Kình và Tiêu Chước đã được xua tan, tin đồn bọn họ vì tranh giành Tuyên Dung mà trở mặt thành thù, động tay động chân với nhau lại được Cục quản yêu truyền đi như thể tận mắt nhìn thấy, còn có cánh cửa phòng chưa sửa xong kia của Tuyên Dung là bằng chứng sống còn gì.
Chúng yêu cũng vì thế mà rất lo lắng, sợ Tiêu Chước và Trịnh Kình thật sự trở thành kẻ thù, nếu hai bọn họ choảng nhau thì ai mà ngăn lại được?
Bởi vì việc này nên trong khoảng thời gian này, chúng yêu ở phòng đặc chiến cũng chịu rất nhiều sự chú ý, đi đến đâu cũng bị giữ lại dò hỏi chân tướng rồi tiến triển, còn có nhiều yêu quái bảo bọn họ khuyên nhủ đội trưởng Trịnh và Tư yêu đại nhân, đừng vì một gốc đại thụ mà bỏ qua cả cánh rừng rậm, còn đầy nữ yêu dễ thương ngoài kia mà.
Trước chuyện này, phòng đặc chiến đặc biệt mở cuộc họp nội bộ, muốn cử một người đại diện đi tra rõ sự tình, thuận tiện khuyên nhủ đội trưởng Trịnh với anh Tiêu luôn. Sau đó, bởi vì không ai dám đi, bọn họ quyết định rút thăm để quyết định, thành ra Chúc Dư là kẻ xui xẻo.
Tiếc là khi anh ta gom hết ruột gan mở cửa phòng đội trưởng Trịnh, một câu còn chưa kịp nói đã bị đội trưởng Trịnh đuổi ra ngoài.
Trong khoảng thời gian này, lời đồn bọn họ trở mặt thành thù, đoạn tuyệt ân nghĩa truyền một phát cả yêu giới đều biết, mà bài viết lời đồn này vẫn treo trên trang đầu của diễn đoàn yêu quái một thời gian dài, hot thật lâu.
Tin đồn này đối với Tiêu Chước và Trịnh Kình mà nói thì chẳng có ảnh hưởng gì cả, hơn nữa nghĩ bằng đầu gối cũng biết, tin đồn truyền đi nhanh chóng như thế, nhất định không thể thiếu phần Tuyên Dung chủ động thêm thắt.
Hôm nay Tiêu Chước và Trịnh Kình đều được nghỉ, dạo này tâm trạng của Trịnh Kình rất tốt, chủ động đề nghị nấu cơm, sau đó bọn họ cùng đi siêu thị.
Đến siêu thị, mua đồ ăn về xong, Tiêu Chước như thường lệ bị đuổi ra khỏi phòng bếp, chỉ ngồi đó đợi ăn là được.
Lúc mùi thức ăn bay ra, Tiêu Chước xem tivi không nổi nữa, cậu quay đầu, mắt chăm chú nhìn phòng bếp, nuốt nước miếng liên tục.
Cơm trưa ngon lành phong phú, đủ màu sắc hương vị, Tiêu Chước ăn no căng, cậu xoa xoa cái bụng căng tròn, hỏi đùa Trịnh Kình: “Thấy giống bụng bầu không?”
Trịnh Kình nghe thế sững người, nhìn cái bụng phình lên của Tiêu Chước, ánh mắt anh hơi sâu xa phức tạp.
Tiêu Chước không để ý, đang chuẩn bị dọn bắt đũa trở về phòng, đột nhiên nhận được cuộc gọi tới từ Tuyên Dung.
Với tâm thế lại nhận cuộc gọi quấy nhiễu nữa, Tiêu Chước kết nối điện thoại, giọng nói nghe có vẻ bình tĩnh, thật ra rất không kiên nhẫn.
Ai ngờ lại nghe Tuyên Dung nói: “Gấu nhỏ thừa dịp tôi không có ở đây, phá kết giới chạy trốn rồi, có thể xảy ra chuyện gì hay không?”
Tiêu Chước khó hiểu: “Nó còn phá được kết giới của cô à?”
Tuyên Dung oan ức: “Tôi chỉ thuận tay tạo kết giới thôi, mỗi ngày nó ở yên một chỗ, tôi cũng không để ý. Hay là tôi đến tìm cậu, chúng ta cùng nhau bắt nó về đi.”
Tiêu Chước hơi cạn lời, bảo cô ta nghỉ ngơi đi, để cậu đi tìm là được.
Sau khi cúp điện thoại, tiếp đó Tiêu Chước lại gọi điện cho Cao Cầm Nam. Lúc trước gấu bông nhỏ luôn theo dấu Cao Cầm Nam, bây giờ trăm cay vạn đắng bỏ trốn, vừa nghĩ cái là biết tìm ai ngay.
Tiêu Chước sợ Cao Cầm Nam gặp nguy hiểm, muốn gọi một cuộc nhắc nhở cô, thuận tiện hỏi xem cô ở đâu, bây giờ cậu chạy qua không chừng lại kịp.
Điện thoại reo một hồi, Cao Cầm Nam mới bắt máy, giọng có hơi hổn hển, thở gấp mà nói: “A lô, Tiêu Chước, có chuyện gì sao?”
Tiêu Chước liền hỏi: “Cô không sao chứ?”
Cao Cầm Nam nghe thế, khó hiểu: “Không sao, làm sao tôi có chuyện gì được. Hôm nay rảnh rỗi, tôi đi leo núi với chồng, đường núi không dễ đi, cho nên thở gấp quá trời.”
“Hai người ở núi nào?”
“Núi Tê Vân. Sao thế?”
Tiêu Chước nói: “Hai người phải cẩn thận, bây giờ tốt nhất nên tìm chỗ để trốn đi, con gấu bông nhỏ đó… A lô?”
Còn chưa nói xong, cuộc gọi lại đột nhiên kết thúc, chỉ còn tiếng máy bận từ bên đầu dây.
Tiêu Chước nhìn về phía Trịnh Kình: “Có thể chị Cao gặp nguy hiểm, tôi phải đến núi Tê Vân trước.”
“Tôi đi với cậu.” Trịnh Kình nói.
Nói xong bọn họ không chậm trễ, cứu người quan trọng, chạy đến núi Tê Vân với tốc độ cực nhanh.
Trên đường đi, Trịnh Kình nhận được điện thoại từ Chúc Dư, bảo thật sự không tra rõ nguồn gốc của con gấu bông nhỏ kia được, nhưng trong quá trình điều tra, anh ta lại phát hiện ra một chuyện khác có rất nhiều điểm đáng ngờ.
“Thực ra khó mà tra được gì về gấu bông, nên tôi bắt đầu Cao Cầm Nam. Nhà Cao Cầm Nam rất giàu, sau khi cha mất, cô ấy kế thừa công ty của dòng họ, quản lý rất ổn thỏa gọn ghẽ. Lý Dương, chồng cô ấy trước kia là nhân viên công ty, sau đó theo đuổi Cao Cầm Nam, sau khi ở rể nhà họ Cao, mới có được quyền thế địa vị như ngày nay. Nhưng bình thường ở công ty, người nắm quyền quyết định vẫn là Cao Cầm Nam…”
Trịnh Kình không nhịn được mà cắt ngang: “Nói vào trọng điểm.”
Chúc Dư nói: “Trọng điểm là, cái người Lý Dương này có vấn đề, vấn đề rất lớn là đằng khác. Người ngoài nhìn vào, anh ta là một ông chồng tốt, thương yêu chăm sóc Cao Cầm Nam, lúc nào cũng ân cần, cẩn thận. Nhưng khi tôi theo dõi anh ta, lại chụp được cảnh anh ta có cử chỉ mờ ám với một cô gái trẻ, mà cô gái đó còn có thai nữa. Ngoài ra, tôi còn điều tra được, lúc trước Cao Cầm Nam gặp phải những sự cố ngoài ý muốn, Lý Dương căn bản không hề kêu người đi điều tra, anh ta nói dối, những chuyện này vốn không phải ngoài ý muốn, mà đã được lên kế hoạch hết rồi.”
Trịnh Kình vừa nhận được điện thoại là mở loa ngoài ngay, nên Tiêu Chước cũng nghe thấy chuyện này, bấy giờ mới hỏi: “Những chuyện ngoài ý muốn đó có liên quan tới Lý Dương?”
“Đúng, hơn nữa còn là do Lý Dương bày ra, mục đích mà muốn ngụy tạo tai nạn giết Cao Cầm Nam.” Chúc Dư nói xong mới phát hiện ra là giọng của Tiêu Chước, kinh ngạc hỏi: “Anh Tiêu, anh ở cùng đội trưởng Trịnh à? Chẳng phải anh đã dọn ra ngoài rồi sao?”
Tình tiết này cũng truyền ra từ diễn đàn, bảo Tiêu Chước tức giận quá nên dọn ra khỏi nhà Trịnh Kình, ân đoạn nghĩa tuyệt với Trịnh Kình, nước sông không phạm nước giếng.
Tiêu Chước và Trịnh Kình đều không muốn giải quyết chuyện này, sau khi hỏi rõ mọi chuyện lập tức cúp điện thoại, để lại Chúc Dư đầy hoang mang khó hiểu.
“Tôi nói sai rồi.” Sắc mặt Tiêu Chước khó coi, nói: “Người cô ấy cần cẩn thận không phải là gấu bông, mà là Lý Dương mới đúng.”
Bọn họ vốn tưởng gấu bông nhỏ muốn hại người, ai ngờ sự thật lại trái ngược hoàn toàn.
*
Núi Tê Vân.
Cao Cầm Nam thấy cuộc gọi đột nhiên bị ngắt, cầm điện thoại lên xem, ai ngờ hết pin nên tự động tắt nguồn rồi.
“Chồng, anh không sạc pin giúp em hả?” Cô hỏi Lý Dương đang ở một bên chụp ảnh.
Bấy giờ Lý Dương mới nhớ ra, vỗ vỗ đầu, xin lỗi: “Xin lỗi em nhé, sáng anh bận quá nên quên. Ai gọi em à? Hay dùng điện thoại anh gọi lại đi.”
“Tín hiệu không rõ nên không nghe rõ. Em không nhớ rõ số điện thoại, chắc là không có chuyện gì đâu, đợi xuống núi rồi gọi lại vậy.”
Lý Dương gật đầu nói được, thấy Cao Cầm Nam đồ nhiều mồ hôi, anh ta lấy khăn mặt thân mật lau cho cô, lau xong lại mở nắp chai đưa nước suối cho cô: “Đi lâu thế rồi, chắc em mệt lắm nhỉ? Uống miếng nước trước đi, trên đó có đình nghỉ chân, bọn mình lên đó nghỉ chân tí.”
Cao Cầm Nam cầm lấy, uống một ngụm, thấy Lý Dương lại đứng cạnh quạt cho cô, có hơi ngượng ngùng, nói nhỏ: “Người ta nhìn bây giờ.”
Lý Dương quay đầu, nhìn mấy người trẻ tuổi đi tới từ phía sau, nắm tay Cao Cầm Nam đầy tự nhiên mà cười nói: “Em là vợ anh, hai ta đăng ký kết hôn rồi, sợ gì.”
Mấy người trẻ kia thấy thế cũng cười trêu.
“Không sao, hai người cứ thoải mái, cứ xem như bọn tôi không tồn tại là được.”
“Đúng đúng đúng, bọn tôi là không khí.”
“…”
Cao Cầm Nam bị trêu ghẹo, lập tức xấu hổ hơn, cô lắc đầu, có chút trách móc nhìn Lý Dương, nắm tay áo anh ta: “Bọn mình cũng đi thôi.”
“Được.” Lý Dương thân mật dắt tay Cao Cầm Nam, hai người đi theo sau nhóm người trẻ kia, cùng nhau đi về phía ngôi đình trên kia.
Phong cảnh núi Tê Vân rất đẹp, lại có dốc đứng cheo leo nổi tiếng. Từ chỗ bọn họ đang đứng nhìn xuống, phía dưới mây mù quấn quanh, khiến người ta vừa nhìn đã sợ. Nếu vô ý ngã xuống, có lẽ sẽ tan xương nát thịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.