Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Chương 235:




Ngày 1 tháng 12 năm 1986, cả ngày trời âm u, mây đen kéo tới càng lúc càng nhiều, tới lúc chạng vạng thì tuyết rơi. Tuyết rơi rất lớn, chỉ chốc lát trang viên Voldemort đã trắng xóa. Nagini bỏ qua thú vui xem TV, cùng Harry ngồi trước cửa sổ ngắm tuyết rơi, tưởng tượng ngày mai sáng sẽ ra vườn đắp người tuyết.
[Đắp hình Voldy, cho hắn mang kính mắt, thêm râu, à, để hói đầu!] Nagini thích thú đề nghị,[ Lúc hắn thấy nó, vẻ mặt nhất định rất kích động!]
Harry tưởng tượng bộ dáng người tuyết này trong đầu, lại nghĩ đến vẻ mặt của Voldemort khi thấy nó, nhịn không được cười ra tiếng, vì thế quyết định làm theo đề nghị của Nagini, chờ tối mai Voldemort về đến nhà, thấy người tuyết chắc chắn sẽ đen mặt.
Rạng sáng, Harry bị một loại cảm giác kì lạ làm bừng tỉnh, giống như phần khuyết thiếu đang dần đến bên cạnh mình, cảm giác như tìm được một nửa thất lạc, nhân sinh trọn vẹn. Cậu ngồi dậy, nghĩ nghĩ, bỗng dưng, cậu có chút hiểu rõ, mặc thêm quần áo vọt tới bên cửa sổ. Trang viên Voldemort sáng trưng, Voldemort bước xuống từ xe ngựa, đứng ở bậc thang, trong lòng ôm một thứ được bọc kín, động tác của hắn có vẻ vụng về và cứng ngắc.
Harry nuốt nước miếng, trực giác nhận định Voldemort ôm một đứa trẻ con, Daniel Potter!
Cậu nhanh chóng mặc áo choàng, chạy xuống lầu, rốt cục gặp Voldemort tại cầu thang.
“Harry thân yêu, cho phép ta trịnh trọng giới thiệu, vị này chính là cậu Daniel Potter tiếng tăm lừng lẫy. À, nhưng ngày mai… Không… Từ sáng hôm nay, nó chính là Daniel Voldemort. Em thích tên này chứ?” Voldemort mỉm cười, hai tay nâng đứa trẻ cho Harry xem, vẻ mặt Harry lúc này thật sự rất hợp tâm ý của hắn.
Tiểu Daniel được phủ kín áo choàng, nó bị bao trong tã lót trắng, cái tay và chân nho nhỏ bất vươn ra. Nó ngọt ngào ngủ, nhìn không thấy đôi mắt màu xanh lá cực kỳ giống Lily, nhưng đã có thể thấy mái tóc đen rối bời như tổ chim kế thừa từ người cha. Nó ngủ vô cùng yên ổn, hoàn toàn không biết nó đã rời xa ôm ấp của cha mẹ, đến một nơi xa lạ.
“Lần đầu tiên ta thấy nó, nó chưa ngủ, mắt màu xanh lá giống em như đúc, to to, sáng chói mắt.” Voldemort quá mức vui vẻ, lời nói mang theo kích động.
Harry không biết nên nói cái gì, trong lòng dâng trào mãnh liệt khiến vài lần cậu muốn nói nhưng không thể nói được một từ. Cậu lần đầu tiên thấy chính mình, xúc động vươn tay chạm vào đứa nhỏ, cảm giác như tìm được sự ràng buộc chặt chẽ nhất của cuộc đời khiến cậu không thể dùng ngôn ngữ hình dung. Nhìn đứa trẻ nho nhỏ yếu ớt, lại cúi đầu nhìn chính mình, thật sự là quá mức kỳ diệu. Cậu thật cẩn thận ôm lấy Daniel, người chưa từng ôm qua trẻ con như cậu so với Voldemort đã ôm một đường, động tác có phần cứng ngắc hơn, thâm chí có chút sợ hãi, thân thể trẻ con quá mức mềm mại non nớt khiến cậu không biết nên làm như thế nào mới đúng, cậu hối hận nhìn tay của mình. Nhưng, nhìn thấy tiểu Daniel đáng yêu ngủ say, thỉnh thoảng động chân tay nhỏ bé, cảm giác khó có thể hình dung lan tràn trong lòng. Có chút ngọt, có chút chua xót.
Voldemort không đành lòng nhìn người yêu vất vả ôm đứa nhỏ, vì thế ôm lại đứa trẻ, vui vẻ giao cho nhóm gia tinh. “Gia tinh sẽ chăm sóc nó, em hoàn toàn có thể yên tâm.”
Harry không thèm nghe, cậu nhìn không chuyển mắt vào nhóm gia tinh đang ôm đứa nhỏ lên phòng trẻ con trên lầu mà cậu và Voldemort đã chuẩn bị thật lâu, cho đến khi không nhìn thấy nữa, cậu mới quyến luyến thu hồi tầm mắt, rảnh rỗi mà quan tâm Voldemort, “Lần này hành động thế nào? Ngươi không bị thương chứ?”
Voldemort bỗng nhiên có loại hối hận mãnh liệt, hắn đem Daniel về, không phải là việc làm ngu ngốc chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.