Tay Của Ta Xuyên Qua Tóc Đen Của Ngươi

Chương 234:




Snape nhìn những đường cong nhu hòa trên gương mặt Remus, do dự vài giây, lại nghĩ tới những lời của Harry, hắn quyết tâm: “Ngày Tử thần thực tử giành được thắng lợi, ngươi đồng ý sống chung với ta chứ?”
Đến lúc đó, Remus không có lý tưởng, không có sự nghiệp, nhưng hắn còn có bạn bè, còn có người yêu hắn, chỉ cần hắn đồng ý, hắn có thể tìm lại vui vẻ.
Lời đề nghị của Snape quả thật rất giống lời cầu hôn, đánh sâu vào trái tim khát khao tình yêu của Remus, hắn theo bản năng định gật đầu, nhưng nhanh chóng dừng lại. Hắn lo lắng, Tử thần thực tử thắng lợi, tình cảnh của hắn càng thêm thê thảm, nếu ở cạnh Snape sẽ khiến Snape khó xử và mệt mỏi. Từ nhỏ hắn bị phù thủy xung quanh kì thị, hắn rất rõ ràng cảm giác bị người khác xa lánh, hắn biết bị người chỉ trỏ đau khổ như thế nào, hắn không muốn Snape bị bạn bèn xa cách, không muốn Snape bước lên con đường đầy chông gai hắn đã đi, những gia tộc giàu có, tự xưng là phù thủy quý tộc máu trong, e rằng, bọn họ không thể chấp nhận có một vị phù thủy làm ra chuyện nhục mạ bọn họ, Snape sẽ bị bọn họ sỉ nhục.
“Thật xin lỗi, ta không thể đáp ứng ngươi.”
Vài giây đầu, Snape kinh ngạc và hoảng sợ, sau đó là lo lắng và nghi ngờ, cuối cùng chỉ còn lại mơ hồ, “Vì sao, Remus? Ngươi nói ngươi yêu ta! Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ tình cảm của ta với ngươi? Ta sẵn sàng dùng mọi cách chứng minh, để ngươi tin tưởng ta.” Hắn tin rằng Remus sẽ không đưa ra thử thách khó khăn.
“Không, không phải, ta không nghi ngờ tình cảm của ngươi.” Remus cuống quít phủ nhận. Hắn rất tin tưởng tình cảm của Snape đối với hắn, vì thế hắn mới mâu thuẫn và do dự.
“Vậy thì vì sao?” Snape sờ sờ đũa phép, nếu Remus cố chấp không chịu nói, hắn sẽ không để ý mà dùng thủ đoạn.
Remus dừng một lát, cuối cùng nói hết. Hắn không học bế quan bí thuật, nhưng hắn khẳng định Snape nắm giữ chiết tâm trí thuật.
Nghe xong lời của Remus, Snape dở khóc dở cười. Hắn còn tưởng rằng có nguyên nhân nào khác, hóa ra chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy. “Remus, ngươi không hiểu Slytherin.” Snape cười lạnh, “Slytherin để ý thân phận, địa vị và bản lĩnh. Lúc chủ nhân dành được thắng lợi, ta chắc chắn là người nắm vững địa vị cao. Bọn họ có địa vị thấp hơn ta, ta không cần để ý bọn họ; người có địa vị ngang bằng với ta, lại càng không nói lời khó nghe khiến ta mất hứng, đây là do địa vị và bản lĩnh của ta quyết định, ta là một trong những người chủ nhân tin tưởng nhất, là bạn thân nhất của Harry, hơn nữa ta có bản lĩnh; người có địa vị cao hơn ta chỉ có chủ nhân, chủ nhân luôn nghe theo Harry, Harry là bạn tốt nhất của ta, từ đầu đến cuối Harry luôn ủng hộ chúng ta, lang dược là do Harry phát minh, cậu ấy thấy ta lo lắng vì những ngày trăng tròn của ngươi nên đưa cho ta điều chế, cậu ấy luôn ủng hộ chúng ta, cho nên, chủ nhân Voldemort sẽ không có ý kiến gì. Thậm chí, ngài ấy còn từng làm chủ hôn cho Rose Colson và Richard Colson, khi đó Muggle còn chưa có địa vị cao trong nhóm Tử thần thực tử như bây giờ, ngài ấy làm như vậy, bởi vì Rose là cấp dưới mà Harry yêu quý.”
Remus rất khó khăn khi nghe Snape nói, cố gắng hiểu, càng nghe càng cảm thấy mình quả thật không hiểu cách xử sự của quý tộc. Giống như là Muggle thời Trung cổ, người có bản lĩnh có địa vị là người đứng trên, cho dù làm chuyện không hợp với lẽ thường cũng không ai dám nói, điều này khiến người luôn được giáo dục bình đẳng như hắn rất khó hiểu. Nhưng hắn nghe hiểu được một chuyện, “Sna …Se…… Severus,” Hắn ngừng lại, vì chuyện mình gọi tên Snape mà cảm thấy có chút ngượng ngùng, đặc biệt là bắt gặp ánh mắt Snape sáng lên, hắn càng ngượng ngùng hơn, “Ngươi nói, ngươi nói, Harry Potter phát minh lang dược?”
“Đúng, cậu ấy nói là người khác phát minh, nhưng cậu ấy không nói rõ. Cậu ấy luôn nói dối khiêm tốn như thế.” Snape nhớ tới bộ dáng giấu diếm của Harry, liền rất muốn cười. “Cậu ấy không kì thị người sói, cậu ấy nói rất nhiều người sói hiền lành, ví dụ như ngươi. Cậu ấy luôn cho rằng ngươi là người tốt.” Snape thâm tình nhìn Remus, “Cho nên, lo lắng của ngươi là dư thừa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.