Vào đêm đó.
Đêm lạnh như nước, vạn vật yên tĩnh, xung quanh hàng chục dặm không có một ai.
Trong khoảnh khắc im lặng, một tiếng động nhỏ cũng được chú ý.
Một tiếng thở hổn hển bị kìm nén phát ra từ sảnh điện, nhưng tiếng thở ấy lại trở lên rất rõ ràng ở bên tai Ngu Dư.
Nàng ngồi trên chiếc sập, lặng lẽ mở mắt ra.
Xuyên qua cá bức tường, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt ướt át của người đồ đệ nhỏ, nằm trên giường không ngừng run rẩy.
Dường như là sợ làm phiền nàng, hắn dùng một tay bịt chặt môi, tay kia bóp chặt vào mạn giường đến nỗi các khớp ngón tay trở nên trắng bệch.
Ngu Dư khẽ mím môi, hàng nghìn ma khí trộn với tu vi khiến hắn thật sự khó chịu, nó sẽ khuếch đại tâm trí của con người hàng nghìn lần, cho đến khi phát điên mới thôi.
Nhìn thấy Hình Đan dần không chịu nổi nữa, đưa tay cầm lấy thanh kiếm bên cạnh, Ngu Dư khẽ cau mày, sau đó, bóng hình hắn dần dần biến mất.
Hình Đan cảm thấy mình sắp bốc hỏa, không chỉ thân thể suy nhược mà đầu cũng choáng váng, còn không biết xấu hổ mà phát ra âm thanh làm phiền giấc ngủ của sư phụ.
Không thể để cho sư phụ phát hiện ra dáng vẻ này của hắn.
Hắn miễn cưỡng giữ chút thần trí còn xót lại, chỉ muốn chiếm cho bản thân vài đao để tỉnh táo lại.
Gắng gượng dùng tất cả sưc lực chạm vào đuôi kiếm, những giọt mồ hôi thấm ra từ trán, phải dừng lại thở một lúc.
Ngay khi hắn chuẩn bị rút kiếm ra, một bàn tay đưa ra, giữ lấy lưỡi kiếm của hắn.
Hắn không ngẩng đầu cũng biết đó là sư phụ của mình.
Bàn tay cầm kiếm bỗng như cứng lại, tuyệt vọng mà lại thuận theo rút tay về.
Ngu Dư đứng bên giường với vẻ mặt vô cảm, đôi mắt lạnh nhạt nhìn người đồ đệ đau đớn vùng vẫy trong biển dục, hắn chỉ muốn lên bờ nhưng lại bị con sóng cuốn đi.
Khuôn mặt tuấn tú, hoàn hảo của hắn lấm tấm mồ hôi, bàn tay che miệng đã bị hắn cắn đến chảy máu, máu chảy xuống theo từng ngón tay.
Đôi mắt đẹp màu hổ phách lúc này đang nhắm chặt, hắn không dám nhìn vẻ mặt của Ngu Dư.
Hắn không muốn cũng không dám nhìn vẻ mặt hiện lên vẻ chán ghét của sư phụ.
Cuối cùng, Ngu Dư cũng nhìn thấy sự xấu hổ của hắn. Nàng đưa tay ra gỡ bàn tay bị hắn cắn ra, rồi xoay người bước lên giường.
Trên môi vẫn còn vết máu tươi chưa khô khiến đôi môi hắn càng thêm đỏ mọng, thu hút. Ngu Dư nhìn thấy được, mắt nàng tối sầm lại, rồi cúi người hôn hắn.
Khắp cơ thể Hình Đan vẫn run rẩy, khoảnh khắc đôi môi chạm vào nhau, hắn kinh ngạc mở mắt ra nhìn nàng.
Đôi mắt trong veo đầy nước, lại được rửa sạch càng sáng hơn.
Ngu Dư lười biếng nhìn hắn, lại như mặc kệ, môi nàng như nghiền xuống, thậm chí còn cắn lấy môi hắn.
Bỏ đi bàn tay ngăn cách, giọng nói nhỏ vụn của hắn bị nàng chặn trong cổ họng.
Người hắn yêu đang ở bên cạnh, cơ thể theo bản năng muốn thét lên một cách điên cuồng, nhưng hắn vẫn kiềm chế, đôi mắt đỏ hoe, để nàng muốn làm gì hắn thì làm.
Y phục mỏng manh bị cởi ra, cơ thể lạnh lẽo của nàng đè lên cơ thể nóng bỏng của hắn, lý trí gần như bị đứt đoạn, hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ chăm chú nhìn khuôn mặt của nàng gần ngay trước mắt.
Như muốn khắc sâu nàng vào xương tủy, vào linh hồn.
Hắn đã đi quá giới hạn, nhưng tình cảm không thể kìm được nữa. Hắn lặng lẽ đưa tay ra, nắm lấy cổ tay của nàng.