Ngu Dư chậm rãi cầm lấy cây kiếm, thân kiếm trong tay nàng lạnh như băng, như nhận thấy ý nghĩ muốn chết của chủ nhân, nó không ngừng vo ve trong tay nàng, giống như là đang khóc.
Mười năm ngắn ngủi, nó đã sinh ra linh hồn.
Tầm thường như một con chó nhận ra chủ nhân của nó.
Ngu Dư không thương tiếc ném thanh kiếm ra xa, nhìn hắn với vẻ mặt khó lường rồi đột nhiên đưa tay vuốt v3 khuôn mặt hắn.
Bàn tay trắng như ngọc chạm vào khuôn mặt mềm mại của hắn, di chuyển xuống cằm....sau đó dứt khoát giữ lấy cổ hắn.
Không khí đang rút đi từng chút một, lồ||g ngực đau nhức như bị một thứ gì đó đập mạnh vào, ý thức của hắn dần rời rạc. Trong cơn mê man, hắn cảm thấy môi mình như chạm phải thứ gì đó mềm mại, một luồng linh khí dồi dào được truyền vào.
Ngu Dư một tay siết cổ hắn, một tay đặt lên vai hắn, sau đó cúi xuống hôn hắn.
Mặc dù là đang làm hành động thân mật nhất, nhưng đôi mắt đỏ hoe của nàng vẫn tàn nhẫn mà lặng lẽ nhìn người nam nhân không chút phản kháng trước mắt.
Linh lực thuần túy của tiên gia ở trong thân thể nàng vừa rời đi một lúc đã hòa trộn với lượng ma khí. Vì vậy, ngay cả khi nàng trả lại nguyên vẹn linh lực cho hắn thì nhất thời hắn cũng thể trở lại cảnh giới ban đầu.
Màu đỏ máu trong không khí dần dần biến mất, lông mi của hắn run rẩ.
Hắn mở mắt, thấy Ngu Dư buông hắn ra, khuôn mặt nàng không chút thay đổi mà đứng dậy.
Hình Đan sững sờ quỳ tại chỗ, cái chạm môi vẫn còn mơ hồ, mềm mại đến mức khiến trái tim hắn xao động, tâm chí rung rẩy.
Vị ngọt hư ảo này khiến hắn cảm thấy như đang trong mộng, cả người trần ngập cảm giác không chân thực, nhưng hắb lại không dám chắc chắn.
Hắn sợ rằng một khi lên tiếng thì sẽ phá vỡ giấc mộng khó có được này.
Hắn không lên tiếng nhưng lại không khống chế được lời nói của Ngu Dư: “Quên tất cả những gì đã xảy ra ngày hôm nay đi.”
Giọng nói lạnh lùng của nàng cắt đứt suy nghĩ của hắn, Hình Đan ngước nhìn nàng đầy kinh ngạc.
Khuôn mặt của nàng vẫn lạnh lùng như mọi khi, không hề rung động trước sự động chạm thân mật vừa rồi.
Cái hôn này không phải vì tình cảm, đó chỉ là một cách bất đắc dĩ để nàng tự cứu mình.
Rõ ràng sớm biết không phải vì tình cảm, nhưng trong lòng hắn vẫn có một ý nghĩ mơ mộng hão huyền.
Hình Đan thất vọng cụp mắt, trong lòng trần đầy cảm giác chán ghét, nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp: “Vâng.”
“Lui xuống đi.” Ngu Dư dặn dò một tiếng rồi xoay người đi không chút do dự, bóng lưng mảnh mai thanh khiết dần biến mất sau cánh cửa nội điện.
Thân thể Hình Đan bất động, mãi cho đến khi hơi thở của nàng bị tầng kết giới mới ngăn cách, nàng không thể cảm nhận được nữa, sau đó, hắn mới ngơ ngẩn đứng dậy, đi đến nhặt thanh kiếm bị vứt trong góc.
Thu lại kết giới trước đó, hắn đi ra phía ngoài điện, càng đi càng xa. Xa đến mức nàng không thể nhìn thấy, cuối cùng, hắn không chịu được mà giống như một tên trộm, lén lút đưa tay sờ lên môi mình.