Tâm Ma - Đường Tí La Bắc

Chương 11:




Lúc Ngu Dư tỉnh lại đã là quá trưa, nàng đã lâu không có một giấc ngủ thật sự, trong lòng nàng mê man một hồi.
Nàng xao xoa giữa trán, muốn đứng dậy nhưng cảm thấy da đầu hơi đau, nên bất giác cau mày rồi nhìn xuống.
Không hiểu sao ngón tay của Hình Đan lại vướng vào tóc của nàng, Ngu Dư không có ý định gỡ ra, nàng trực tiếp biến ngón tay thành dao sắc để cắt đứt sợi tóc.
Hình Đan ngủ không sâu, ngay lập tức hắn đã bị đánh thức.
Hắn mơ màng mở mắt ra, thấy mái tóc dài của sư phụ xõa tung, chỉ mặc y phục mỏng manh ngồi bên cạnh hắn.
Những kí ức của đêm qua đang dần dần hiện về, hắn sững người không biết phải làm gì.
Ngoại trừ thụ sủng nhược kinh ra thì trong lòng hắn còn có cảm giác không nói thành lời, cảm giác mãn nguyện chiếm trọn lồ||g ngực.
Đôi mắt đẹp ấy sáng lên một cách lạ thường giống như bầu trời đầy sao. Tuy rằng vẫn không có gì cảm xúc gì trên mặt nhưng ai cũng có thể thấy hắn rõ ràng đang rất vui sướng.
Mặc dù mắng bản thân hết lần này đến lần khác rằng không được mơ tưởng hão huyền, nhưng trong đầu vẫn không khỏi có có một ý nghĩ nhỏ.
Sư phụ đã làm điều đó với hắn, có phải là….cũng có một chút ý với hắn.
Hắn mím môi, xấu hổ nhìn bóng lưng nàng rồi thì thầm: “Sư phụ.”
Vẻ mặt Ngu Dư lạnh lùng quay lại nhìn hắn, ánh mắt vẫn hờ hững như trước.
Nhưng từ trước tới nay, Hình Đan lại không biết đoán ý qua sắc mặt.
Hắn không cảm thấy có gì đó sai, nhiều năm cũng không tiếp xúc với người khác, nên nhất thời không tìm ra được từ nào thích hợp để nói. Một lúc sau, hắn mới nghĩ ra, rồi lắp bắp nói: “…Đồ nhi rất vui.”
“Vui cái gì?” Mặc dù là câu hỏi nhưng giọng nói của nàng lại không lên xuống nhiều.
“Sư phụ có thể chọn đồ nhi.”
Phương pháp tu luyện kép đã từng là bí mật độc nhất vô nhị của ma thuật thuộc ma phái. Sau khi ma phái bị tiêu diệt, phương pháp vô hại và thậm chí có lợi, nó đã dần dần phổ biến rộng rãi ở Vân Lộng giới, thu hút vô số đạo sĩ đến tu hành.
Đôi mắt Ngu Dư thâm sâu, khó dò, giống như hồ băng lạnh lẽo không sóng, nụ cười trên môi nàng như giễu cợt: “Chọn ngươi?”
Hình Đan hơi bất an, không rõ lời nói nào của hắn đã khiến nàng không vui, hắn đang muốn nhận lỗi, nhưng lại nghe thấy lời chế nhạo của nàng: “Phải chọn ngươi, tất nhiên là phải chọn ngươi.”
Một câu không đầu không đuôi, rất lỳ lạ, nhưng hắn không muốn hỏi lại.
Sư phụ muốn để hắn hiểu, hắn tự nhiên sẽ hiểu, không muốn hắn hiểu, hắn cũng không cần hiểu.
Hắn muốn sống bình yên, nhưng nàng lại muốn xé toạc mọi thứ.
“Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, xuống núi đi, từ nay về sau không có lệnh của ta thì không cần quay về.”
Sắc mặt Hình Đan tái nhợt, sững sờ, trong lòng hắn rất hoảng loạn, nhìn thấy nàng muốn đi, hắn không nhịn được mà đưa tay ra kéo lấy tay áo của nàng.
Ngu Dư kéo tay hắn ra, nàng vận khí khiến bàn tay hắn bị một sức mạnh đẩy ra không thương tiếc.
“Sư phụ!” Hình Đan hét lên, hắn lăn xuống từ trên giường, rồi quỳ sau lưng nàng, van xin: “Sư phụ, đừng đuổi đồ nhi xuống núi, muốn đồ nhi làm gì cũng được, đồ nhi đã làm sai chuyện gì, cầu xin sư phụ nói ra.”
Ngu Dư giống như không nhìn thấy, bước chân nàng không dừng lại mà vẫn tiếp tục đi ra ngoài.
Nhìn thấy bóng dáng nàng biến mất, Hình Đan lo lắng đến mức thổ huyết, còn chưa kịp lau vết máu trên miệng thì đã vội đứng dậy đuổi theo nàng: “Sư phụ!”
Bên tai truyền tới tiếng gọi hết sức đau thương.
Ngu Dư nhịn không được mà dừng lại, khẽ cau mày. Nhưng nàng vẫn không quay lại nhìn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.