Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 307: Huyết Linh Nữ.




Chương 307:
Hàn Vũ Thiên ngồi chống cằm tỏ vẻ nhàm chán lại đứng dậy, Hồ Niên đưa mắt nhìn tới nói:
"Cung chủ, ngươi định tự mình ra tay?"
Hàn Vũ Thiên đưa mắt nhìn tới Hồ Niên bàn tay vung ra một cái băng nhận xuyên qua không gian ghim thẳng vào bụng của Hồ Niên khảm hắn vào ghế, Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:
"Bản cung chủ làm gì còn tới lượt ngươi hỏi sao? Cẩn thận Hồ gia của ngươi, nếu tâm trạng bản cung chủ không vui sẽ lại đem ra diệt đi."
Hắn quay đầu thân ảnh biến mất, lần nữa xuất hiện đã ở ngoài vạn dặm Hải Hoàng Cung, hướng tới Thái Hòa Tông một đường bay đi.
Thái Hòa Tông sớm đã có người nghênh đón, Hàn Vũ Thiên mũi chân vừa chạm đất một cổ hàn khí không có sự khống chế của hắn phóng ra ngoài, lập tức đóng băng toàn bộ trên dưới Thái Hòa Tông, nhưng lại không ảnh hưởng tới sinh vật sống, đôi chân chạm xuống đất thì mọi thứ trở lại bình thường, Hàn Vũ Thiên nhìn sâu vào bên trong Thái Hòa Tông nói:
"Ngươi tìm bản cung chủ?"
Hắn đưa mắt nhìn vào phía sâu Thái Hòa Tông, một vò rượu to bằng tảng đá lớn đột nhiên bay vọt ra ngoài, Hàn Vũ Thiên đưa tay bắt lấy lại có một âm thanh truyền tới nói:
"Tiểu tử, mới vài năm ngươi đã thành Đạo Tổ rồi, ta cũng thật sự kinh sợ trước thiên phú của ngươi."
Bóng dáng trung niên to lớn áo hở ngực, nhìn từ ngực trải dài xuống thắt lưng là những vết sẹo lớn nhỏ.
"Khí tức của ngươi mạnh hơn trước, đột phá sao?"
Hàn Vũ Thiên dựa vào một tảng đá hơi nghiêng đầu hỏi, trung niên kia cười phá lên khí tức bạo phát tạo ra dị tượng sấm nổi ầm ầm như thị uy nói:
"Rất tinh tường, ta đã là Đạo Tổ thượng vị giả."
Khí tức thu lại cùng với ánh mắt tràn ngập đắc ý nhìn tới Hàn Vũ Thiên bên này, trung niên kia lại lấy ra vò rượu đặt xuống đất rồi cơ thể cao 6 mét của hắn từ từ ngồi xuống, không nhanh không chậm bắt lấy vò rượu lớn nâng lên uống ừng ực vài ngụm rồi dùng tay lau miệng.
"Haaaa, sảng khoái..."
Trung niên kia thở ra một hơi trọng khí nhìn Hàn Vũ Thiên nói:
"À, lúc trước ta còn chưa biết tên của ngươi, ta là Thạch Hiên Viên."
Hàn Vũ Thiên đặt vò rượu xuống đất thản nhiên nói:
"Ta là Hàn Vũ Thiên."
"Hàn Vũ Thiên, ta hôm nay đến thứ nhất là vì vò rượu ngon lúc trước của ngươi, lúc trước thu nhỏ thân hình làm cho ta không thõa mãn với vò rượu kia, đến để xin ngươi thêm một ít uống cho thống khoái."


Hàn Vũ Thiên híp mắt lại nói:
"Chuyện thứ hai là gì?"
Thạch Hiên Viên cười xua tay nói:
"Không vội, chúng ta uống trước."
Hàn Vũ Thiên cũng không cảnh giác nâng lấy vò rượu uống cùng với Thạch Hiên Viên, hắn đột nhiên trừng mắt ngừng uống rượu lại đưa mắt nhìn vào rượu ở bên trong.
"Ha ha ha, phát hiện ra rồi sao? Đây là Bạo Hồng Tinh Liên Tửu, thứ rượu này được làm từ máu của chủng loại Bạo Long, cùng với Tinh Liên Chi Hoa, một ngụm của nó có thể so với thôn phệ ức linh thạch một lúc, màu sắc hơi ngã hồng mới có tên Bạo Hồng Tinh Liên Tửu, dưới Thánh Tông viên mãn nếu uống một ngụm này ắt phải bạo thể mà chết."
Hàn Vũ Thiên đưa mắt nhìn Thạch Hiên Viên lại tò mò hỏi:
"Bạo Hồng Tinh Liên Tửu này hẳn là rất hiếm có nhỉ?"
Thạch Hiên Viên cười nói:
"Tuy hiếm, nhưng vị lại rất nhạt nhẽo, không giống như vò rượu lúc trước ngươi đưa ta, nào đem rượu ra uống cho sảng khoái rối hai ta nói tiếp."
Hàn Vũ Thiên vung tay lấy ra mấy vò rượu ném về phía Thạch Hiên Viên, hắn bắt lấy rồi uống lấy uống để trông như vừa được thỏa mãn thứ mình mong cầu.
"Ha ha ha ha, sảng khoái sảng khoái, thế gian này mấy ai có được rượu ngon bậc này chứ."
Thạch Hiên Viên cười một cách vô tư không để ý tới ánh mắt có một chút nghi ngờ của Hàn Vũ Thiên, hắn uống hết bình Bạo Hồng Tinh Liên Tửu trong tay lại thở ra một hơi trọng khí nói:
"Chuyện thứ hai là gì?"
Thạch Hiên Viên lúc này khuôn mặt đã đỏ bừng vì say đưa mắt nhìn xuống thân ảnh nhỏ bé bên dưới, tay chậm ra lấy ra một thanh chùy gai nâng cao lên đập thẳng xuống.
Hàn Vũ Thiên cũng là Cửu Hàn Kiếm ra khỏi vỏ cùng với cự chùy to hơn mình mấy chục lần đối kháng, pháp tắc bùng nổ bầu trời tối sầm lại hóa thành cuồng phong thổi quét tứ phía.
"Ngươi có muốn cùng ta làm một trận chiến?"
Âm thanh của Thạch Hiên Viên tràn đầy hứng khởi phát ra, Hàn Vũ Thiên tay trái hóa ra một đạo hỏa diễm lại cười nói:
"Thiên Hỏa."
Tay trái chưởng ra hỏa diễm phun trào đẩy lui Thạch Hiên Viên về sau hai bước, khói lửa tan đi lại thấy hắn ta không có một vết xước trên thân, chỉ là dính một chút bụi đen của lửa mà thôi.
"Trực diện một đòn Thiên Hỏa vẫn không bị gì, nhục thân có vẻ lợi hại."
Hàn Vũ Thiên tay trái nắm lại dập tắt ngọn lửa trong lòng bàn tay trong lòng thầm thán phục, Thạch Hiên Viên dậm mạnh chân xuống đất tạo thế quét ngang chùy, hắn một kích này rất dứt khoát.
Hàn Vũ Thiên không có chậm trễ kiếm trong lập tức phát ra băng hàn cùng với chùy lần nữa chạm nhau, lần này không còn là cuồng phong mà trực tiếp đóng băng khuôn viên trăm dặm, Thạch Hiên Viên cười nói:
"Ngươi đúng là rất thú vị."
Trở lại đấu trường ở Vạn Niên Cung, Hàn Xuyên và Hồ Lão Ma giao thủ đã là rất kịch liệt rồi, cả hai máu tươi bê bết vết thương chồng chất trông không khác gì hai cái xác sống di động, Hồ Lão Ma từ đầu tới cuối cũng không dùng ra một chút huyết khí này của Huyết Quỷ tộc, chỉ đơn giản là dùng bản thân lực lượng cùng với công pháp đặc trưng của Hồ gia lại làm cho Hàn Xuyên chật vật không thôi.
Ngược lại Hàn Xuyên cũng là từ đầu không dùng ra khí vực chi lực, một mực giữ nó làm ắt chủ bài của mình, so với Hồ Lão Ma đã dùng ra khí vực thì cả hai đều đang chờ thời cơ để tung ra sát chiêu của mình.
"Ngũ gia chủ Hàn gia quả là lợi hại, làm cho lão bà này phải chật vật đến vậy a, khụ khụ."
Hồ Lão Ma một tay để sau lưng tay còn lại che miệng ho vài tiếng trông có vẻ đã kiệt sức, Hàn Xuyên không có khinh xuất ngược lại còn tràn đầy cảnh giác cười nói:
"Hồ tiền bối, xem ra người bắt đầu nghiêm túc?"
Hồ Lão Ma hai tay chấp sau lưng một cổ hoàng uy thao thiên sộc thẳng lên tầng mây, màu hoàng kim tràn đầy trang nghiêm và tôn quý từ người lão bà này bạo phát ra, khiến tu sĩ không phải Thánh Tông đều phải kinh hãi muốn quỳ rạp xuống.
"Ngươi cuối cùng đã chịu cùng với ta hợp tác, bà già đáng chết."
Một thanh âm ma mị truyền ra làm cho mọi người dựng cả gai óc, một cột huyết khí song song với hoàng uy cũng theo đó vọt lên cửu thiên, hai cổ khí tức ầm ầm va chạm tạo thành từng đợt sóng xung kích truyền ra bát phương.
Một đầu Huyết Quỷ hình hài tuyệt thế mỹ nữ mang một chút tà ác xuất hiện, nàng ta nở ra một nụ cười tràn đầy sát cơ đứng song song với lão bà.
Hồ Lão Ma thở dài bàn tay giơ ra nói:
"Bất đắc dĩ lắm bà già này mới hợp tác với ngươi, đây sẽ là lần cuối cùng."
Huyết Quỷ nữ kia cười lại càng thêm đắc ý cũng giơ bàn tay nắm lấy tay Hồ Lão Ma nói:
"Bà già, ngươi nói lần cuối cùng, hẳn là kẻ trước mắt đã có thể chạm đến ngưỡng cửa sánh ngang với Bách Sát rồi ha."
Hồ Lão Ma lắc đầu nói:
"Không tới mức đó, nhưng linh cảm của lão đây chưa từng sai."
Hoàng uy và huyết khí từ xung đột bắt đầu ôn hòa cùng với nhau từ từ hợp nhất thành một, huyết quỷ nữ cười nói:
"Tới bây giờ mà vẫn còn tin vào linh cảm, sống chung với ngươi mấy ngàn năm thật là không bỏ được tật này."
"Lên nào."
"Dung Hợp, Huyết Linh Nữ."
Cả hai đồng thanh hô lên cơ thể hóa thành hào quang dung hợp lại với nhau làm cho trời đất chấn động, người của Hồ gia thì lập tức kinh hô.
"Huyết Linh Nữ lần nữa xuất hiện rồi."
"Gần 500 năm mới thấy Huyết Linh Nữ xuất hiện, e là cuộc chiến này đã tới hồi kết thúc."
"500 năm trước ngài ấy chỉ mới Thánh Nhân, hiện tại đem tu vi Thánh Tông xuất hiện, thực lực triển lộ ra vượt xa quá khứ ngàn vạn lần."
Hàn Xuyên cũng không có trơ mắt nhìn đối thủ thi triển ắt chủ bài, khí vực phóng xuất mở rộng khuôn viên hai ngàn dặm vượt xa cả những Thánh Tông viên mãn thông thường, nhưng nó lại nhanh chóng thu hẹp ở trong khuôn viên trăm trượng.
Hào quang dung hợp kia tiêu tán cũng là lúc một thân ảnh thon dài xuất hiện, cung trang hoàng gia khí chất uy nghiêm tới đáng sợ cùng với sự tà ác của huyết khí làm cho ai nhìn thấy cũng phải dè chừng.
"Huyết Linh Nữ."
Hồ Niên híp mắt lại cũng không ngờ tới đã 500 năm kể từ lần cuối gặp nàng ấy, Huyết Linh Nữ quay đầu nhìn về phía sau lại nở ra một nụ cười lại nhìn về phía Hàn Xuyên nói:
"Ngươi là một trong số ít kẻ có thể ép Hồ Lão Ma và Huyết Vận hóa thành ta, đúng là có lời khen cho ngươi, nhưng đáng tiếc là một khi ta xuất hiện thì dù bất luận là ai cũng không thể sống sót được."
Hàn Xuyên phe phẩy cây quạt lại cười nói:
"Nếu như ban nãy là hai người hợp kích thì ta đương nhiên sẽ có một chút e dè, nhưng hòa vào làm một rồi thì bản công tử đây không có gì phải sợ, cho ta xem thử kẻ mà bọn chúng hết lời ca ngợi có thực lực mạnh đến đâu."
Hàn Xuyên vốn không có phô trương khí tức nhưng lúc này lại đột nhiên bạo khởi, từng luồng băng hàn phát tán dữ dội làm cho người của Hàn gia có chút bất ngờ.
"Ngũ đệ đang muốn làm gì?"
Hàn Vận Lai vác cơ thể đầy thương tích đến kháng đài tràn đầy lo lắng nhìn lấy đệ đệ của mình.
Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.