Ta Là Hàn Vũ Thiên

Chương 306: Hồ Lão Ma.




Chương 306:
Hàn Xuyên chỉ vừa thăm dò đối thủ liền có cảm ứng được kẻ này không đơn giản như vậy, Hồ Thẩm vung tay huyết khí ngập trời hóa thành lĩnh vực bao trùm ngàn dặm, hắn đưa đôi mắt sâu thẩm nhìn lấy Hàn Xuyên cười nói:
"Ngươi nhìn cũng rất ngon miệng, hãy cho ta nếm thử một chút máu xem mùi vị của nó thế nào."
Hồ Thẩm ném mũi xích sắc bén đâm tới, Hàn Xuyên dùng thương chắn ngang đã làm lệch hướng bay của sợi xích kia, Hàn Xuyên xoay thương quấn lấy sợi xích rồi dùng lực kéo mạnh, hai bên ngay lập tức rơi vào tình thế kéo cơ qua lại, lão già Hồ Thẩm nhìn thì khô khốc lại có thể lực kinh người, tuy không sánh bằng Hồ Kiến Lâm lúc trước, nhưng cũng có thể coi là đạt được bảy thành thể lực như vậy.
"Băng Liên Phi Tuyết."
Đóa hoa băng hàn nổi lềnh bềnh trên không trung phóng ra từng đạo cánh hoa sắc bén như phi tiêu lao về tứ phía, Hồ Thẩm mau chóng bỏ dây xích trong tay ra bắt chéo hai tay lại đón đỡ mấy đạo phi tiêu kia.
Cơ thể bị xuyên thủng của Hồ Thẩm ngay tức khắc không thể khôi phục lại bởi vì đã bị hàn khí dung nhập vào trong cơ thể làm chập sự lưu thông máu và đóng băng các tế bào khôi phục của hắn, nên trong một khoảng thời gian ngắn.
Hàn Xuyên so với Hàn Vận Lai thì càng thiên về pháp công, băng hàn lão thi triển có thể nói lô hỏa thuần thanh, Hàn Xuyên vung tay một đạo băng liên khác lại ngưng kết, lần này lại là một đóa sen khép mình chưa nở rộ.
"Băng Liên Phá."
Băng liên xoay tròn đâm thẳng tới không có chút chậm trễ nào, Hồ Thẩm nắm lấy dây xích liên tục tạo ra vòng xoay sau đó dùng lực siết chặt lại, thân xích lập tức quấn quanh búp sen kia, búp sen bị siết chặt tốc độ xoay càng lúc càng yếu tới lúc ngưng hẳn lại, Hồ Thẩm dùng thêm lực liền trấn vỡ băng liên kia.
Hồ Thẩm lúc này đã chủ động tấn công, chỉ thấy huyết khí ngập trời hóa thành cơn lốc phóng ra từng đạo huyết sắc như quỷ thủ liên tục đánh xuống, Hàn Xuyên cau mày cơ thể phát ra hàn khí hóa thành bão tuyết bao trùm lên màn trời ngăn cản quỷ thủ giáng hạ.
"Xích Huyết, Cửu Cửu Huyết Kích."
Chín chín đạo trường xích sắc nhọn đâm thủng bão tuyết mà xuống, Hàn Xuyên liên tục tránh né lại không thể nào phản công được, tới khi đòn tấn công kết thúc thì trên thân lão đã có rất nhiều vết máu, tuy chỉ là thương thế ngoài da, nhưng cũng đã thấy Hàn Xuyên là kẻ bị động.
"Chà, máu của ngươi lạnh thật, đúng là lần đầu ta được nếm thử."
Hồ Thẩm liếm vết máu dính ở thân xích như thưởng thức một loại mỹ thực tươi mới vậy, Hàn Xuyên cười nhạt dặm chân xuống đất, đại địa hóa thành băng từng cột băng trụ được dựng lên.
"Mấy cột băng để làm gì?"
Hàn Tuyên phe phẩy cây quạt trong mắt lại có một chút tò mò nhìn tới mấy cái trụ băng, Hàn Vũ Đạo cười nói:
"Xem ra đệ ấy đã bắt đầu nghiêm túc rồi."
Từng cột băng lao ra khỏi mặt đất đâm thẳng vào Hồ Thẩm ở giữa không trung, hắn không còn cách nào phải trực tiếp đón đỡ, phá hủy hết cột băng này tới cột băng khác thì Hồ Thẩm mới phát hiện thứ này càng lúc càng cứng rắn.


Hồ Thẩm bị một cột băng va thẳng vào người thì lập tức mấy cái cột băng khác vây quanh liên tục va vào cơ thể gầy gò ấy, hắn liên tục phun máu không thể phản kháng được.
"Băng Tiên Vạn Trụ."
Hàn Xuyên bóp chặt lòng bàn tay có ba cột băng cuối cùng rời khỏi mặt đất lao đến, Hồ Thẩm cơ thể bê bết máu bị hàn khí thẩm thấu vào nhục thân khiến cho thương thế không thể khôi phục thần tốc, hắn vung tay huyết quỷ hư ảnh xuất hiện, sau lưng huyết quỷ mọc ra ba đầu cự xà to lớn lao đến cùng với ba đạo băng trụ va chạm.
"Băng Hoàng."
Phượng minh vang vọng một đầu băng hoàng thổi tan khói bụi lao đến, vuốt sắc trực tiếp đập xuống đánh bay Hồ Thẩm va thẳng xuống mặt đất.
Từ đám khói dưới mặt đất lao từng sợi huyết xích xuyên thủng băng hoàng thành mảnh vụt, có một đạo huyết xích không biết từ đâu quét ngang đánh trúng hông của Hàn Xuyên làm lão phun máu thụ thương.
Đám người của Hàn gia hai tay nắm chặt vô cùng căng thẳng nhìn lấy trận đấu, Hàn Xuyên ôm bụng với miệng vết thương khá rộng, lão dùng hàn băng để đông máu và bịt lại miệng vết thương, Hàn Vũ Thiên không quan sát trận đấu mà nhìn về phía xa, hắn như chạm phải ánh mắt của một ai đó liền nhẹ gật đầu.
Hàn Xuyên trên chiến trường lảo đảo đứng dậy lên bàn tay vung ra một đạo băng liên, Hồ Thẩm hừ lạnh nói:
"Lại là chiêu đó."
Hắn đã thành thế thủ dùng trường xích bao phủ xung quanh như tấm chắn, nhưng làm Hồ Thẩm không ngờ tới là băng liên kia chỉ lơ lửng ở đó, không có thêm dấu hiệu nào cho rằng nó sẽ tấn công.
Băng liên xoay tròn sau đó nổ tung hóa thành bụi xanh lấp lánh rơi trên không trung làm ai cũng ngơ ngác, Hồ Thẩm hừ lạnh buông bỏ thế thủ vung trường xích lao đến, Hàn Tuyên cười nhạt ngón tay giơ lên điểm về phía trước, bụi xanh lấp lánh lập tức nổ vang một lần nữa, từng đợt băng phong ầm ầm nổ tung tới khi mọi thứ dừng lại thì Hồ Thẩm đã hóa thành tượng băng.
Hàn Tuyên ngưng tụ khí vực phạm vi đã là mười trượng, hắn ngưng kết ra những cánh sen ném về phía Hồ Thẩm, tượng băng hóa thành màu đỏ thẩm rồi vỡ nát, một đầu quỷ dữ tợn cứ vậy mà xuất hiện.
Cơ thể huyết hồng đầu có bốn sừng, cơ thể trơ xương lại được trường xích hỏa diễm quấn thân, Hồ Thẩm đã dùng ra trạng thái quỷ tộc của mình, Hồ Thẩm cười ma mị nói:
"Để ta xem băng hàn của ngươi có thể cùng với u hỏa của ta so sánh không."
Hàn Vũ Thiên cười nhạt nói:
"U Hỏa? Một tiểu quỷ lại có thể tự tin cho rằng bản thân sử dụng được dị hỏa đó sao? Đến Quỷ Hỏa của quỷ tộc thuần chủng ngươi còn chưa đạt được, lại vọng tưởng U Hỏa?"
Một cái trừng mắt ngay lập tức làm cho hỏa diễm có chút sắc đen của Hồ Thẩm dập tắt, hắn thì lui về sau vẻ mặt tràn đầy sợ hãi, Hồ Niên đột nhiên thấp giọng nói:
"Cung chủ, ngươi đừng dọa người khác như vậy, còn Hồ Thẩm ngươi cứ bình tĩnh mà chiến đấu đi."
Hồ Thẩm giữ bình tĩnh cũng không còn vẻ ngạo mạn khoác lác như trước, nhưng chiến ý lại càng thêm bộc phát nhìn chằm chằm vào Hàn Tuyên ở đối diện, sự tức giận này của hắn nhất định sẽ trút giận lên đối thủ.
"Cửu Tâm Băng Liên."
Hàn Tuyên khí tức tản ra ngưng tụ một đóa băng sen, tâm của sen chính là chín hạt đại diện cho cửu tâm, Hàn Tuyên bước tới hư ảnh băng phượng xuất hiện bay vòng Cửu Tâm Băng Liên.
"Quỷ Vực U Hỏa, Huyết Sát Hỏa Ngục."
Hồ Thẩm bạo phát hỏa diễm âm u bao trùm cả một vùng trời phía sau, hỏa diễm ngút trời như muốn chốn vùi thiên địa hóa thành địa ngục vô tận.
Hàn Vũ Thiên ngồi ở chủ vị đôi mắt hơi híp lại chuẩn bị động thủ cứu Hàn Tuyên, hắn cảm nhận được Hồ Thẩm có che giấu sát chiêu sau cùng.
Hàn Xuyên vốn phe phẩy cây quạt rất tiêu sái nghe thấy lời này lập tức ngưng trọng, thân hình chớp động khí vực nén lại tới cực hạn, quạt trong tay vung ra một đầu băng hoàng.
Nhưng tốc độ phản ứng này đã không kịp, hai đòn kia va chạm lập tức đánh bay Hàn Tuyên nhận lấy tổn thương nghiêm trọng, pháp lực hao hết chỉ còn chờ chết, cũng may trong phút Hồ Thẩm định động thủ băng hoàng va xuống đất đẩy lui hắn.
"Cung chủ, chuyện này là sao?"
Hồ Niên đứng bật dậy cuộn trào sát khí, Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:
"Cứ theo luật mà làm."
Hắn không chút do dự vung tay đánh cơ thể Hàn Tuyên lên giữa không trung, một ngón điểm ra trực tiếp phá hủy nhục thể của Hàn Tuyên, Trương Tuân Vinh bên kia vươn tay bắt lấy đạo linh hồn của Hàn Tuyên, lại cho vào miệng ngay lập tức nuốt lấy.
"Trận thứ hai Hồ gia thắng."
Âm thanh của Hàn Phi Vân vang lên làm cho toàn bộ hội trường yên lặng không thôi, Hàn Vũ Thiên lại nhìn Hồ Niên nói:
"Trận thứ ba, Hồ Xuyên sẽ là người xuất trận."
Hồ Niên hừ lạnh vung tay liền có một lão thái bà bước ra với vẻ ngoài trang nghiêm, lão bà này tản ra hạo nhiên chính khí tràn ngập quang minh chi sắc của một chính đạo.
"Ngươi lui về đi tiểu tử."
Lão bà lưng còng vỗ vai Hồ Thẩm cười rất ôn nhu, Hồ Thẩm trong trạng thái huyết quỷ tỏ ra chán ghét nói:
"Hồ Lão Ma, con mụ già đáng chết, ngươi động vào ta."
Hồ Lão Ma vẫn cười đôi mắt híp lại bàn tay đặt trên vai của Hồ Thẩm dùng lực liền khiến hắn quỳ xuống.
"Tiểu tử, đợi lão bà này đánh xong trận sẽ về dạy dỗ lại ngươi."
Hồ Lão Mà nắm chặt vai Hồ Thẩm ném ra sau lưng rồi đưa đôi mắt hiền lành nhìn Hàn Tuyên nói:
"Ngũ gia chủ Hàn gia, Hàn Tuyên công tử, nghe nói đã từng giao thủ với long tộc tiên giới và đại thắng trở về, thật ngưỡng mộ nha."
Hàn Tuyên phe phẩy quạt cũng cười ôm quyền đáp lễ nói:
"Hồ Lão Ma tiền bối nghe danh đã lâu nay mới có dịp gặp mặt, tiền bối cũng từng xông vào xào huyệt của một đại yêu chém sạch hết yêu thú để cứu một vị công chúa vang danh tứ phương."
Trong lúc đó ở Điệp Hoa Cung, Vũ Lâm Nhàn cầm lấy viên ngọc lấp lánh ánh tím trong tay đang phát ra tiếng nói:
"Thánh nữ, nếu để trang chủ biết chuyện thì ngài sẽ gặp rắc rối đó, xin ngài hãy nghĩ kĩ lại một chút, việc đưa một kẻ từ phế địa về Thiên là điều tối kị, mong Thánh Nữ lần nữa suy xét."
Vũ Lâm Nhàn nắm chặt lòng bàn tay nói:
"Đại trưởng lão, Nhàn Nhàn hiện tại chỉ có thể nhờ cậy người, nếu ngay cả đại trưởng lão cũng không giúp được, hắn về sau cũng sẽ là một lá bài rất lớn để chúng ta tìm được bí mất của nhân tộc, xin đại trưởng lão hãy tin ta lần này."
Giọng nói già nua bên kia đột nhiên thở dài suy nghĩ một lúc lâu mới nói:
"Thánh nữ nếu cứ khăng khăng vậy thì theo ý của ngài đi, đại trưởng lão ta đây sẽ sắp xếp người tới đó trong vài năm, ta mong là trực giác của Thánh Nữ đúng."
Viên ngọc trong tay của Vũ Lâm Nhàn tắt đi ánh sáng cũng là lúc đôi tay đang nắm chặt kia rỉ máu, nàng nhìn lên trời tràn đầy hận ý băng lãnh nói:
"Thù này ta phải báo, cứ chờ đấy."

main cực kỳ bá đạo, phong cách cơ bắp dùng lực phục người, tay xé hằng tinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.