Ta Là Chí Tôn

Chương 609: Chẳng lẽ là sợ bóng sợ gió?!




Giữa không trung rõ ràng đã không có một ai, lại vẫn văng vẳng một tiếng cười dài, càng có một đoàn máu tươi chậm tãi rơi xuống đất.
Rất rõ ràng, đây là huyết dịch mà người áo đen phun ra trong quá trình chạy.
Máu tươi phun từ miệng, so với máu tươi phun ra do đao kiếm tổn thương, tồn tại khác biệt về bản chất.
Rõ ràng, dù người áo đen có uy năng thông thiên triệt địa, nhưng cũng không thể địch nổi tứ đại cao thủ cùng cấp công kích, cuối cùng vẫn bị thương!
Nhưng kết quả này, tuyệt đối không phải là đối phương rơi xuống hạ phong!
Trên thực tế đối phương chỉ có hai người, phe hắn lại có tứ đại cao thủ trong truyền thuyết như Lăng Tiêu Túy, Phượng Huyền Ca, Độc Cô Sầu, Cố Trà Lương, thế mà đối phương lại ngang nhiên xuất thủ, cuối cùng vẫn có thể toàn thân trở ra!
Thậm chí trước lúc rời đi, còn đánh thương Vân Dương!
Không những tu vi kinh thiên động địa, chiến tích này càng khiến người cảm thấy đáng sợ!
Cũng giờ phút này, mây đen trên bầu trời bỗng tán ra bốn phía, lộ ra phương viên trăm dặm, lộ ra bầu trời đêm, minh nguyệt chiếu rọi!
Đó là dư ba chiến đấu của lục đại cao thủ, giờ phút này xông phá không trung, đem mây đen trên trời phá thành mảnh nhỏ!
Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu đồng thời hạ xuống, sắc mặt nghiêm túc chưa từng có.
- Vì sao không đuổi nữa?
Phượng Huyền Ca có chút bất mãn.
- Đuổi không kịp.
Hai người đồng thời lắc đầu, sắc mặt nặng nề.
Khẽ nhìn nhau một chút, tất cả đều thấy được vẻ kinh hãi thất sắc trong mắt đối phương, thầm càng thêm kinh ngạc.
Không nghĩ tới, ngoài Niên tiên sinh ra, Tứ Quý lâu lại còn có cao thủ tuyệt đỉnh bậc này! Tu vi bóng đen này hoàn toàn không dưới hai người Lăng Tiêu Túy bọn hắn!
Nếu như Tứ Quý lâu dốc toàn lực lượng, chỉnh thể chiến lực của bọn họ lại sẽ đại tới cỡ nào?!
- Tứ Quý lâu!
Chiến ý trong mắt Độc Cô Sầu hừng hực lên:
- Lần này trở lại giang hồ, quả thực không cần lo tịch mịch!
Lăng Tiêu Túy hạ xuống trước mặt Vân Dương:
- Tiểu huynh đệ, ngươi thế nào rồi?
Vân Dương vẫn có chút mê võng nhìn lại trước ngực mình, vận công cảm thụ một chút, lẩm bẩm nói:
- Cái này... Hình như không có cảm giác nào hết a? Tứ Quý Luân Hồi Chương là sao?
Bàn tay của bóng đen kia, rõ ràng đã đánh hắn bốn chưởng, lực sát thương của Tứ Quý Luân Hồi Chưởng càng cao đến dọa người, nhưng hắn vừa nhận mấy chưởn, lại chẳng cảm nhận được gì.
Vân Dương thầm kinh ngạc không thôi.
Cao thủ tuyệt thế như thế, tuyệt không chỉ vì chào hỏi mà vỗ mấy cái? Nhất là sau đó còn đe dọa như vậy, chẳng nhẽ hắn bị chứng hoang tưởng sao?!
Nhưng, vừa rồi ngay cả một chút chấn động hắn cũng không càm nhận được. Càng không có bất cứ cái gì gọi là cảm giác thống khổ, đau đớn?!
Điều này thực sự kỳ quái.
Lăng Tiêu Túy nghe vậy lập tức khẽ động tâm niệm, sắc mặt tức thì đại biến, bắt lấy tay Vân Dương, một đạo lực lượng tinh thuần truyền vào trong, cẩn thận kiểm tra toàn thân kinh lạc, các nơi bí ẩn trên cơ thể cũng không bỏ qua.
Nhưng một hồi lâu sau, sắc mặt càng lúc càng cổ quái.
Độc Cô Sầu cũng tới bên người Vân Dương, trầm giọng hỏi:
- Tứ Quý Luân Hồi Chương trong truyền thuyết quả thực ác độc không gì sánh nổi, người trúng chưởng vô luận có tu vi cỡ nào, đều chỉ còn sống được bốn ngày duy nhất, tiểu huynh đệ, tình huống hiện tại của ngươi thế nào?
- Yếu nghĩa của Tứ Quý Luân Hồi chưởng, chính là đem sinh mệnh người trúng chưởng quy thành bốn giai đoạn, tựa như áp súc bốn mùa trong bốn ngày. Ngày đầu tiên là mùa xuân, tương đương với thành niên kỳ của một người, khí mạch Thanh Dương phong phú, ngày thứ hai mùa hạ, sinh mệnh đạt đến tráng niên kỳ, mạch đập kéo dài, trầm ổn không gì sánh nổi. Nhưng mà đến ngày thứ ba, chính là mùa thu, trời chiều hoàng hôn cô tịch, cho đến ngày thứ tư, dần dần già đi, sinh mệnh đến bước cuối, cuối cùng hết thảy quy về hư vô, trời đông giá rét, vốn là tượng trưng cho tử vong!
Phượng Huyền Ca cũng xông tới, hắn xưng Tà Y Tửu Thần, đối với Y đạo đương nhiên cũng có kiến giải độc đáo, cẩn thận xem xét sắc mặt Vân Dương.
Chỉ có Cố Trà Lương vẫn bất động thanh sắc, tuyệt không cảm nhận được một chút nóng nảy vội vàng, thản nhiên nói:
- Đáng tiếc một bàn rượu ngon, đời này khó được duyên thưởng thức lại a. Aiz!
Thở dài, tìm kiếm bình rượu nào còn chưa bị đổ.
Lúc này sắc mặt Độc Cô Sầu đã triệt để trở nên cổ quái.
Bởi dưới sự kiểm tra của hắn, lại không hề phát hiện bất cứ khí tượng trúng chiêu này trên người Vân Dương,
Ba người, Vân Dương, Độc Cô Sầu, Lăng Tiêu Túy, đều mê hoặc nhìn Phượng Huyền Ca.
Dù sao, trong đám người ở đây, chỉ có Phượng Huyền Ca mới được tính là chuyên gia mặt này.
Đối với thương thế, đối với Tứ Quý Luân Hồi Chưởng, đám người bọn hắn còn kém Phượng Huyền Ca nhiều lắm.
Phượng Huyền Ca nắm lấy tay Vân Dương, bắt trái bắt phải, lại buộc Vân Dương kéo áo, trên mặt lập tức lộ ra thần sắc tương tự bọn Lăng Tiêu Túy, hai mắt trợn tròn lên, lẩm bẩm nói:
- Cái... Cái này, rốt cục là có chuyện gì xảy ra? Thực chẳng lẽ là tên kia mạnh miệng? Thực sự đủ hiếm thấy nha?!
Ba đại cao thủ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, rõ ràng lúc đó, bóng đen kia liều mạng thụ thương, cũng muốn cưỡng ép đột phá, công kích Vân Dương, sau đó còn để lại ngoan ngôn đe dọa, tuyệt không khoa trương giả bộ!
Tác dụng của bốn chưởng này không nói cũng biết, tất sẽ ác độc tới cực điểm, khó mà giải nổi.
Mà mục đích đối phương làm vậy, dùng đầu gối cũng có thể nghĩ...
Vân Dương chính là tiểu huynh đệ mà Lăng Tiêu Túy công nhận, đối phương thậm chí còn nhận thấy Lăng Tiêu Túy vô cùng quan tâm tiểu huynh đệ này, rất có khả năng còn là do một số nhân duyên mà nợ đại nhân tình, cho nên mới dùng độc môn đại chiêu để tấn công Vân Dương, dùng cái này bức hiếp Lăng Tiêu Túy cầm Cố Trà Lương đi giao dịch pháp giải.
Cứ như vậy, bất kể là Lăng Tiêu Túy có đổi hay không, đều nhất định sẽ khó chịu tới cực điểm.
Chí ít trong lúc vô hình, gieo xuống một khúc mắt giữa Lăng Tiêu Túy cùng Cố Trà Lương.
Liên minh cường đại này, không chừng cứ vậy mà rạn nứt.
Mục đích này, mọi người đều có thể nghĩ được, mà chính bởi nghĩ được, cho nên mới không thể nào hiểu nổi tình huống trên người Vân Dương!
Bởi vì ba người luân phiên xem xét, cuối cùng đạt được một kết luận chung: Vân Dương... Căn bản không chịu bất cứ thương thế nào!
Thậm chí, cái kết luận này, bản thân Vân Dương cũng công nhận!
Kết quả là, năm người cứ mờ mờ mịt mịt chẳng hiểu ra sao.
Cái này, có vẻ như không hợp lý lắm a!
Gióng trống khua chiêng liều mạng như thế, không tiếc tiếp nhận nộ kích của tam đại cao thủ, thân chịu thương tích mới thu được cơ hội, cuối cùng còn tự nhận nắm chắc càn khôn mới rời đi, kết quả là, cố gắng liều mạng của bóng đen lại chẳng để lại chút gì trên người Vân Dương!
Cái này chẳng lẽ còn không phải chuyện lạ ngược đời?!
- Chẳng lẽ là do tầm nhìn của chúng ta còn quá mức hạn chế... Không thể nhìn ra được hiệu năng nguy hại sát thương của Tứ Quý Luân Hồi chưởng kia?
Phượng Huyền Ca cũng mờ mịt khó hiểu, khẽ lay râu bạc, lẩm bẩm thất thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.