Ta Là Chí Tôn

Chương 610: Vận thế của Vân Dương




- Vân Dương, bản thân ngươi có cảm thấy có gì bất thường không? Có chỗ nào không bình thường, không thoải mái, không tự nhiên hay không, cứ nói đi đừng ngại!
Lăng Tiêu Túy khá là khẩn trương.
Không phải do Lăng Tiêu Túy khẩn trưởng vô cớ, mà Niên tiên sinh là ai, bố cục mà hắn để lại há có thể coi như không quan trọng?
Chớ nói chi đó còn là Tứ Quý Luân Hồi Chưởng, nhất chưởng nhất luân hồi, Vân Dương bị đánh tới bốn trưởng, đáng lý nên trực tiếp hấp hối, không có cao thủ dùng tu vi hùng hậu giúp kéo dài tính mạng, e là tùy thời có thể ô hô mới đúng, không như vậy sao có thể suy yếu thực lực phe hắn!?
Đối với chuyện này, Vân Dương cũng cảm thấy dị thường buồn bực, Lăng Tiêu Túy có thể nghĩ tới đây, Trí Tôn như hắn sao có thể không nghĩ ra.
Nhưng sự thực hiện giờ, hắn đã tỉ mỉ vận công, liên tục kiểm tra thân thể mấy lần, hoàn toàn không có dị trạng.
Mà bản thân hắn là người trực tiếp trong cuộc, lúc bị đánh bốn chưởng, hắn cũng có cảm giác được, cảm nhận được một cỗ lực lượng thần bí lấy tư thái tràn trề không gì sánh nổi cưỡng ép xâm nhập vào thân thể hắn, vào thời khắc ấy, thậm chí Vân Dương hắn còn sinh ra cảm giác tuyệt vọng:
- Mạng ta xong rồi! Niên tiên sinh kia nhất định đã nhận ra thân phận của ta!
Nhưng mà sau nháy mắt tuyệt vọng đó, liền không còn cảm nhận bất cứ điều gì bất thường, tất cả lực lượng thần bí kia đều biến mất.
Rốt cục là có chuyện gì?
Vân Dương trăm mối mà vẫn không thể giải!
Cố Trà Lương ngẩng đầu lên, uống một bầu rượu”
- Thiên Đạo phù hộ thiện nhân, tránh qua một kiếp này! Xem ra mấy ca không cần cột ta đi đổi giải phương a... Trong ba ngày, Linh Phong sơn. Chậc chậc, thực dọa người a thực dọa người a.
Độc Cô Sầu:
- Xác định không sao hết? Có thể có ám thương nào khác không?
Lăng Tiêu Túy cùng Phượng Huyền Ca nhìn nhau, nửa ngày không nói, điều mà Độc Cô Sầu nói chính là chuyện mà bọn hắn không muốn nghe nhất.
Sau một lúc lâu, Phượng Huyền Ca không nhịn được mà gãi đầu:
- Cả đời lão phu, nay cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện này, quả thực không thể tưởng tượng nổi...
Hắn nhíu mày:
- Trạng thái trước mắt của Vân tiểu ca tự nhiên không có chuyện gì, dù không phải đỉnh phong, cũng là trạng thái rất tốt, các vị có chỗ chưa biết, lần này không phải lần đầu tiên ta nhìn thấy Tứ Quý Luân Hồi Chưởng, chiêu pháp này có thể xem như một trong những chiêu pháp độc ác nhất trên giang hồ. Năm đó lão phu đã tận mắt nhìn thấy người trúng chưởng. Căn cứ miêu tả của người đó, ngày đầu tiên hắn cảm thấy tinh thần vui sướng, sức dùng không hết. Nhưng mà từ ngày thứ hai trở đi, thân thể bắt đầu kịch liệt già yếu, lúc người này đến cầu ta đã là ngày thứ ba, lúc đó mặc cho lão phu dùng bao nhiêu thủ đoạn, vẫn không thể ngăn nổi tình trạng già yếu của hắn, cuối cùng, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn người trúng chiêu suy bại, vẫn lạc như một cây gỗ mục, tu vi người kia so với chúng ta hiện tại có chút khoảng cách, thế nhưng cũng là Đạo cảnh cao giai, tuyệt không phải hạng người tầm thường hời hợt.
- Trong quá trình thi cứu, ta từng nhiều lần kiểm tra tình trạng thân thể của người đó, tại vị trí trúng chưởng của người trúng chưởng, sẽ xuất hiện từng vòng niên luân như cây cối, ngày đều tiêu tương đương năm mươi năm! Hai ngày, chính là hai trăm năm, mà sau ba ngày, chính là triệt để khô bại.
- Thế nhưng, trên người Vân tiểu huynh đệ lại hoàn toàn không xuất hiện dấu hiệu này...
Phượng Huyền Ca cau mày, khổ sở suy nghĩ.
- Nói cách khác, như vậy là không có việc gì?
Lăng Tiêu Túy nói.
- Không thể quá lạc quan...
Phượng Huyền Ca nói:
- Coi như hiện tại không có việc gì, cũng chưa chắc đã thực sự là không có việc gì, người ngày đó đến cầu ta thi cứu, cũng không phải mới chỉ chúng ngày đầu đã tới tìm ta, tình trạng cụ thể ngày đầu thế nào, ta cũng khó mà kết luận, chỉ sợ... Qua rạng sáng, trên người Vân tiểu huynh đệ xuất hiện niên luân dị trạng, như vậy... Chính là trúng chiêu.
Một câu nói hết, lại theo bản năng nhìn qua Cố Trà Lương đang thản nhiên uống trà ở bên.
Nếu như lo lắng của hắn thành sự thực, cục diện ác liệt sau đó vẫn sẽ xảy ra, liệu có bắt Cố Trà Lương đến đổi giải phương hay không, thực sự đúng là một nan đề!
- Nếu cần cân nhắc cái này, chẳng...
Độc Cô Sầu thản nhiên nói:
- Để Cố Trà Lương trực tiếp đo vận thế của Vân tiểu huynh đệ, coi như không thể nói rõ, nhưng vẫn có thể xác định xem có nguy cơ sinh tử hay không.
Lăng Tiêu Túy cùng Phượng Huyền Ca nghe vậy lập tức chấn động, hai mắt tỏa sáng.
Chỉ có hai người bọn hắn, mới chính thức hiểu được thuật tính toán của Cố Trà Lương kinh người tới mức nào.
Thủ đoạn này tuyệt đối có thể dòm tận thiên cơ.
Chỉ là, trong truyền thuyết, cả đời Thiên Vấn chưa từng tính mệnh, đo vận thế cho cá nhân người nào!
Thiên cơ không thể lường được.
Tính mạng, vận thế vốn là thuộc thiên cơ khống chết, ngông cuồng nhìn trộm đã phải nhận thiên khiển, cho dù có thủ đoạn tính thiên cơ... Cũng sẽ bị chế ước, nếu không chưa hẳn sẽ không chịu phản phệ!
Cố Trà Lương hừ một tiếng, chậm rãi ung dung bước tới, cau mày nói:
- Không có chuyện gì là không có chuyện gì, cần phải tốn sức đo cái gì? Vẽ vời cho thêm chuyện sao?
Lăng Tiêu Túy thản nhiên nói:
- Tốt nhất là ngươi cứ vẻ vời cho thêm chuyện một chút. Nếu không... Ta liền trói ngươi lại mà đem đi đổi, trong chuyện này, ta không muốn mạo hiểm!
Cố Trà Lương nhe răng nhếch mép.
Người khác nói câu này, hắn có thể không đặt trong lòng, nhưng lời này xuất hiện từ miệng Lăng Tiêu Túy, lại không thể không chú ý!
Đối phương thực sự có thể trói hắn lại.
Lăng Tiêu Túy có đại nhân quả với tên tiểu quỷ kia, vô luận về tình hay lý cũng sẽ không muốn mạo hiểm.
Cố Trà Lương thở dài, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Vân Dương.
Kỳ thực hắn rất muốn nói: Mệnh của tiểu tử này hoàn toàn không cần ta nhìn! Tuyệt đối sẽ không có chuyện gì! Đây là định số! Định số đó biết không?!
Nhưng nếu hắn nói như vậy, phỏng chừng ăn chắc một trận đòn: Ngươi con mẹ nó còn không có nhìn, cứ nói vậy không phải gọi đòn thì muốn gì? Định số, sao ngươi có thể qua loa như thế, cẩu thả như thế? Có phải trong lòng có ý đồ khác, tiếc mạng không tiếc xấu hổ đúng không?
- Mệnh của vị Vân công tử này... Rất vững chắc, quá vững chắc...
Cố Trà Lương nhìn tướng mạo Vân Dương, hít một hơi:
- Tựa như... Cả đời xử nam, cứ vậy mà chết! Cái này... Gặp mạnh càng mạnh, gặp hung hóa cát, mà tai ách tất chết cũng sẽ không chết. Cả đời trải qua vô số hiểm trở, lại luôn có thể biến nguy thành an, gặp nạn thành tường... Càng có thể thu được vô số trợ lực... Mệnh số như vậy, trừ phi có đại năng vượt qua cực hạn tinh không, ngoài ra không ai có thể rung chuyển!?
- Một câu đơn giản, tương lai của hắn nhất định là một đường phẳng long đong, không cần để ý chút gập ghềnh trước mắt! Về phần vận thế gần dây, chỉ là một chút trắc trở khốn long, đợi lúc phong vân tế hội, tứ phương trợ lực, hoàn toàn không có cản trở... Chỉ cần mọi việc cẩn thận, hết thảy đều không cần lo lắng!
Lăng Tiêu Túy cả giận nói:
- Ta thấy ngươi muốn bị trói phải không? Mấy lời xã giao lừa quỷ này, định hù ai đây? Vừa rồi mới nói cực hạn tinh không, hiện tại lại còn vượt qua cực hạn tinh không, sao ngươi không nói mấy tồn tại càng thêm trâu bò nữa đi? Thực sự cho rằng ta không dám trói ngươi lại sao?
- Hơn nữa, cái gì mà đường phẳng long đong? Nói nhảm cũng phải có căn cứ một chút chứ?
Cố Trà Lương giận dữ nói:
- Ta không nói nhảm, càng không xã giao... Gương mặt của hắn... Ngươi ngươi, ngươi con mẹ nó thì biết cái đếch gì!
Hơi chút nóng mặt, Cố Trà Lương trực tiếp bạo tục, so với bộ dạng độ lượng rỗng rãi lúc này gần như hai người khác biệt.
Tâm lý của Cố Trà Lương lúc này thực sự bị đè nén, số phận của Vân Dương thế nào, há lại có thể tùy tiện nói?
Con mẹ nó ta mà dám nói, đoán chừng chưa kịp mở miệng, thiên lôi đã đánh ta thành cặn, ngươi chịu trách nhiệm được sao?
Ta nói mấy lời đấy, hoàn toàn là sự thực, số phận của tiểu tử Vân Dương này, chí ít cũng phải đại năng cấp tinh không mới có thể đụng tới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.