Ta Là Chí Tôn

Chương 608: Thiên Sầu Địa Thảm, Tứ Quý Luân Hồi chưởng!




Theo một chiêu Thương Tình Kiếm của Độc Cô Sầu chém ra, thế cục cũng đột nhiên đại biến.
Kiếm quang hoành thiên, càng thêm một phần bi thương ý vị, hơn nửa Thiên Đường thành đồng thời cảm nhận một cỗ chán nản từ tận đáy lòng.
Đó là một cảm giác thê lương khó tả.
Vân Dương ở gần xem chiến, tự nhiên đứng mũi chịu sào, mặc dù hắn còn trẻ, thế nhưng tình cảm bi phẫn ảm đạm trong lòng cũng không kém người nào, lúc này dưới bi thương kiếm ý của Độc Cô Sầu, chỉ thấy tâm linh dao động, khó mà tự kiềm chế, đột nhiên sinh cảm giác không muốn sống tiếp.
Nhất niệm sinh, tức vạn niệm theo, tâm ma quấy nhiễu khiến Vân Dương biến sắc không chừng, khí tức chập kịch liệt, mắt thấy lúc nào cũng có thể chịu tâm ma phản phệ, tẩu hỏa nhập ma.
- Hống!
Lăng Tiêu Túy thấy Vân Dương biến sắc dị thường, sao có thể không hiểu Vân Dương không thể thừa nhận, kịp thời phát ra tiếng ngâm, đánh thức Vân Dương.
Vân Dương được Lăng Tiêu Túy tương trợ, lập tức sợ hãi thoát khỏi tâm ma, lại ngưng thần chú mực nhìn trận chiến trên trời, lại chỉ thấy bầu trời một mảnh đen kịt, tràn đầy bi thương thê lương.
Trừ đó ra, không còn nửa điểm thanh âm.
- Chiến đấu kết thúc rồi?
Vân Dương có chút khó tin.
- Đây chính là Thiên Sầu Địa Thảm.
Lăng Tiêu Túy:
- Khí tràng này độc môn thuộc về Độc Cô Sầu, chiêu này phối hợp kiếm ý, đã vây lại Niên tiên sinh ở trong.
- Thì ra là thế, như vậy Độc Cô tiền bối thành công đảo ngược chiến cuộc rồi sao?
- Chiêu này là độc môn của Độc Cô Sầu, cũng là bất bại chi chiêu, cho dù Niên tiên sinh có tu vi cao hơn một chút, nhưng nếu không thể xông ra khỏi phạm trù Thiên Sầu Địa Thảm trong một hơi thở, vậy nhất định sẽ phải bỏ mạng tại đây.
Lăng Tiêu Túy lấp lánh nhìn trời, mục quang lăng lệ chưa từng có.
- Hẳn là hắn có thể thoát được.
Vân Dương lắc đầu:
- Niên tiên sinh tuyệt sẽ không cứ vậy mà chết.
Nếu hắn chết, ta biết tìm ai báo thù?!
Người này, cả đời này, chỉ có thể kết thúc trong tay ta!
- Không nghĩ tới ngươi cũng có ý nghĩ như vậy.
Lăng Tiêu Túy hơi kinh ngạc nhìn Vân Dương:
- Ta cũng cho rằng như vậy, mặc dù Niên tiên sinh bị nhốt, cũng tuyệt không chết ở đây, ghi chép bất bại của Độc Cô Sầu, chỉ sợ sẽ phải kết thúc hôm nay!
Khóe miệng Vân Dương khẽ giật một cái, thầm nghĩ: Chúng ta nghĩ hai chuyện khác nhau a.
Bỏ qua thù hận cá nhân, ý niệm tất sát, Vân Dương hắn không lúc nào không hy vọng Niên tiên sinh mau chóng xong đời, nghiền xương thành tro, chết không chỗ trôn!
Đột nhiên, trong màn đen truyền tới tiếng đập nện ầm ầm, tựa như giằng co một lát, đột nhiên một tiếng thét dài nghiêm nghị vang lên, đột phá tấm màn đen mênh mông, vọt thẳng lên không trung. Tấm màn đen theo đó nổ tung, từng đạo kiếm quang cuồn cuộn như núi lửa bộc phát, từ tấm màn đen vọt lên không dứt.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ trời đêm đều bị màn kiếm quang chiếu xạ sáng như ban ngày.
Một bóng người, tóc dài vung vẩy tung bay, mang theo một chùm máu tươi bay ra ngoài, trong nháy mắt vọt lên trăm trượng không trung, một tiếng quát chói tai:
- Thương Tình kiếm quả không tầm thường, Thiên Sầu Địa Thảm, đích xác đáng sợ! Độc Cô Sầu, ngươi quả danh bất hư truyền, một kiếm hôm nay, bản tọa nhất định hoàn trả!
Đại mạc nổ tung, thân hình Độc Cô Sầu thẳng tắp hiện giữa không trung, cười lạnh nói:
- Lần sau gặp lại, ngươi sẽ không còn may mắn như hôm nay!
Dựa theo tình huống bình thường, hoặc có thể nói là theo quy củ giang hồ, nếu Niên tiên sinh đã nói như thế, lại còn sẵn thế rời đi, nên cứ thế mà đi mới phải.
Không ngờ, ngay khi Độc Cô Sầu còn chưa dứt lời, đã nghe Niên tiên sinh đột nhiên hét dài một tiếng:
- Núi cao sông dài, sau này còn gặp lại!
Mặc dù trong miệng nói núi cao sông dài, sau này còn gặp lại, nhưng mà thân hình lại như hóa tiễn mang, phi thân xuống dưới.
Một tay mở ra, chụp vào Cố Trà Lương.
Cùng lúc đó, lại có một cỗ uy áp kinh khủng cùng giáng lâm.
Đó là bóng đen hiện thân lúc trước, đột nhiên xuất hiện, một bộ đồ đen, ngay cả mặt mũi cũng bị bao phủ trong hắc bào rộng thùng thình kia, tựa như thoi đưa, quang ảnh màu đen đã lập tức tiếp cận!
Khí thế tràn trề, tựa như giữa không trung đột nhiên rớt xuống một toàn núi lớn!
Hành động của Niên tiên sinh có thể nói là đã đột ngột tới cực điểm, thế nhưng hành động của bóng đen này lại càng khiến người kinh hãi, đã thấy quang ảnh màu đen nhanh chóng tới gần, một tay khẽ lắc ống tay áo, một đại thủ khổng lồ hình thành giữa không trung, lấy khí thế tràn trề không gì sánh nổi chụp vào Cố Trà Lương.
Một người từ trên trời giáng xuống, mọt người lướt ngang mà đến, trên dưới hai đường, tốc độ di chuyển đều nhanh tới cực điểm, quyết tâm phải bắt đã lộ rõ ràng.
Lúc này Lăng Tiêu Túy đứng gần nhất, cũng có tu vi cao nhất nhanh chóng ứng biến, hét to một tiếng, huyết kiếm trảm quang không chút dấu hiệu chém ra, đồng thời thân thể vốn vững như đại sơn cũng hóa hư thành hơn mười đạo thân ảnh, mỗi một thân ảnh, đều lấp lóe kiếm quang!
Độc Cô Sầu trên không trung cũng không chậm chễ, tùy theo xuất thủ, trong lúc nhất thời, hai đại kiếm khách toàn lực ứng đối, mục tiêu trực chỉ Niên tiên sinh cùng một đạo thân ảnh khác.
- Đã sớm chờ ngươi tới!
Thanh âm Lăng Tiêu Túy vang lên trong trẻo lạnh lùng, kiếm mang rộng lớn vô biên, tràn trề không gì sánh nổi, cường thế chặn đường thân ảnh màu đen.
Cơ hồ cùng lúc đó, Phượng Huyền Ca cũng động, khẽ vung tay lên, một vò rượu theo tay mà bạo tạc, tửu dịch bắn đầy trời, hóa thành từng đạo phi nhận óng ánh, tung hoành bay lượn, tựa như quang vũ khuynh thế, tận vẩy đầy trời.
Cố Trà Lương cười lớn một tiếng:
- Lúc này mà ngươi còn không chịu từ bỏ? Ta nên cảm thấy vinh hạnh hay bất đắc dĩ đây?!
Một mảnh tử sắc theo tiếng nói vang động mà bay lên, tử tiêu ngọc khí trong tay Cố Trà Lương đột nhiên lay động.
Tất cả nhưng thứ này, nói ra thì dài, nhưng thực tế lại chỉ đồng thời phát sinh trong một cái chớp mắt!
Đúng vậy, trong một cái chớp mắt ngẳn ngủi, lục đại cao thủ đỉnh phong đương thời, đồng thời toàn lực xuất thủ!
Kết quả mà học gây ra, quả thực vô cùng cực đoan, theo một tiếng ầm vang bạo tạc, một đạo hắc ảnh lộn mèo bay ra ngoài, quay tròn bay lên không trung, sau đó lập tức biến mất.
Về phần bóng đen quét ngang mà tới kia, cũng bởi ba người Lăng Tiêu Túy phản công mà kéo dài khoảng cách, càng hoàn toàn không chống lại mà bay ra, chỉ có điều, một cánh tay ôn nhuận như ngọc đã duỗi thẳng ra ngoài!
Tay của một người, dù có thêm một cánh tay thì lại có thể duỗi thêm bao nhiêu?
Lấy nhận biết bình thường, có vẻ như cũng chẳng được bao nhiêu, thế nhưng cánh tay chợt hiện này, lập tức đạp đổ nhận biết bình thường, trong quá trình duỗi, cánh tay kia như có thể kéo dài vô hạn, bộp một tiếng, không chút khoa trương giả bộ đánh thẳng vào ngực Vân Dương!
Dù Vân Dương hắn tu vi kém nhất, xa xa không thể đánh đồng với đám người còn lại, thế nhưng trực giác đối với nguy cơ của hắn lại không kém người nào, trong nháy mắt cánh tay duỗi ra, hắn đã có chỗ dự cảm, tức thời ứng biến, sau một tiếng quát to, một cây đao hung hăng chém xuống. Chỉ tiếc là bàn tay kia hoàn toàn không thèm để ý đao của Vân Dương, từ trong ánh đao xuyên qua, đập mạnh vào ngực hắn!
Phanh phanh phanh...
Bốn tiếng trầm đục vang lên, người áo đen phóng lên tận trời:
- Lăng Tiêu Túy, nếu ngươi còn muốn tính mệnh tiểu huynh đệ này, liền mang theo Cố Trà Lương, trong ba ngày đến Linh Phong sơn mà trao đổi với bản tọa!
Bốn người Lăng Tiêu Túy thấy thế càng giận nộ, đồng thời ra sức xuất thủ, thanh thế càng mạnh hơn mấy phần.
Không ngờ thân ảnh áo đen kia đột nhiên bạo nổ, một đoàn khói mù nồng nặc, trong nháy mắt cha phủ cả mảnh trời.
Trong sương mù dày đặc, thanh âm phanh phanh phanh vang lên không dưới mấy trăm cái, một tiếng cười dài khàn khàn vang lên, bóng đen đã sớm bỏ bay trốn lên trời, cho dù Độc Cô Sầu cùng Lăng Tiêu Túy huy động kiếm quang bám đuôi truy kích, cũng khó có thể đuổi kịp bóng trên không trung, bởi vì đối phương đã biến mất một cách quỷ dị.
- Tứ Quý Luân Hồi chưởng, thiên hạ không ai có thể giải! Ha ha ha ha...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.