Ta Là Chí Tôn

Chương 348: Chết cũng muốn hỏi




So với Vân Dương cẩn thận từng li từng tí, phí bao tâm tư trù tính làm thế nào để bảo toàn sinh mệnh, Lôi Động Thiên lại vô cùng hăng hái, tràn đầy tự tin, lúc này hắn đang đứng bên cửa sổ, nhìn tuyết bay đầy trời, gương mặt thỏa thuê mãn nguyện, trên trán lộ rõ hào khó kiếm thử thiên hạ!
- Một người một kiếm, đơn đấu Tứ Quý lâu!
Lôi Động Thiên hào hùng nói:
- Hành động vĩ đại của bản công tử, đủ để sáng tạo một đoạn truyện thuyết lưu truyền trên Thiên Huyền đại lục!
Lão Mục đứng bên không tự chủ mà trợn mắt.
Ngươi một người một kiếm đơn đấu Tứ Quý lâu?
Vậy ta thì ở đâu?
Ta hỏi ngươi một cái... Ta ở đâu? Một người sống sờ sờ như ta mà lại biến thành người vô hình rồi hả?
- Đúng là một hành động vĩ đại oanh động Thiên Huyền đại lục!
Lão Mục nghĩ một đằng lại nói một nẻo, trái lương tâm mà tâng bốc.
Lúc lão nói câu này, cũng cảm thấy ghen tuông đầy bụng, hầu như khó mà kiềm chế nổi!
- Đáng tiếc, mảnh Vân phủ xinh đẹp này sẽ bị hủy diệt không còn!
Lôi Động Thiên nhìn một hàng ốc xá lộng lẫy, thở dìa:
- Thực sự là ta liên lụy Vân huynh đệ.
Lão Mục thở dài, có thể nói ra câu này, xem như đột phát thiên lương sao?!
Hoặc có thể là mèo khóc chuột, nước mắt cá sấu?!
Sao ngươi không nhớ tới chuyện mưu đồ nguyên dương của người ta?! Trước lừa gạt người, sau lại lừa gạt tâm, cuối cùng ngay cả thân thể cũng không buông tha, toàn bộ nuốt sống, một chút cũng không bỏ sót?!
Ngay lúc này, những bông tuyết vốn luật động bay xuống, đột nhiên trở nên lộn xộn, một số thì xoay tròn bay múa, một số thì nghịch hướng bay lên, còn có một số cứ đứng im giữa không trung, sừng sững bất động.
Cùng lúc đó, một cỗ sát khí phô thiên cái địa, tựa như thủy triều từ phương xa cuốn tới, thế tới tràn trề không gì đỡ nổi!
Đập vào mắt, tất cả bị bao trong một mảnh sương mù, ngay cả những bông tuyết mới rơi xuống đất cũng từ từ ngưng kết thành băng sương.
Còn có tiếng đàn du dương vang lên.
...
Tuyết Tôn Giả dần dần hiện thân, ngay trong tuyết lớn đầy trời, thình lình xuất hiện trên bầu tời Vân phủ, toàn thân áo trắng, tựa như U Linh trong tuyết, hòa làm một thể với bầu trời, không chút phân biệt!
Cùng với Tuyết Tôn Giả hiện thân, tuyết ý bốn phía càng lúc càng đậm, nhưng sương hàn chi ý cũng gia tăng mãnh liệt, mà dấu hiệu này không phải do một mình Tuyết Tôn Giả tạo nên, bởi vì Sương Tôn Giả cũng hiện lên sau đó, sóng vai với Tuyết Tôn Giả, ánh mắt u lãnh, ý vị sâm nhiên.
Bên cạnh, lại có thêm một thân ảnh lặng yên thoáng hiện.
Một bên kiếm khí ngút trời, giăng khắp thiên địa. Một bên cực hàn chi ý, nhanh chóng khuếch trương.
Nhưng tiếng đàn du dương vận luật kia vẫn bình yên vang động, hoàn toàn không bị không khí Tam trọng băng hàn cùng kiếm khí gào thét ảnh hưởng!
Tứ đại tôn giả thấy thế không khỏi cùng ngưng mắt.
Phía trước.
Trong sân nhỏ tĩnh mịch, trong khung cảnh tuyết lớn đầy trời, dưới một giàn hoa xanh biếc, đặt một cái bàn đen.
Trên mặt bàn, là một cây cổ huyền cầm. (huyền = đen)
Tiếng đàn du dương kia, chính là xuất phát từ bộ cổ cầm này!
Trên bàn ngoại trừ cây cổ cẩm, còn có một chén trà thơm, nhẹ nhàng bốc lên hơi ấm, bên cạnh còn có một lưu hương tinh xảo, đàn hương lượn lờ bay lên.
Sau cái bàn, một thiếu niên tử bào, bình yên ngồi lặng, ngón tay trắng nõn như ngọc, không ngừng khuấy động dây đàn, tiếng đàn êm tai tranh tranh không ngừng, kéo dài không ngớt.
Thiếu niên tử bào, khuôn mặt như tranh, an nhàn tiêu sái, khí độ ung dung, rõ ràng bị cường địch vây quanh, nhưng lại như không hề phát giác, một lòng diễn tấu khúc nhạc, tự ta tiêu dao.
Trong kiếm khí gào thét, Kiếm Tôn Giả nhướng mày, trầm giọng nói:
- Người trước là công tử Thiên Ngoại Vân phủ? Vân Dương?
Vân Dương vẫn không ngừng khúc đàn, tử bào phiêu động trong gió, thản nhiên nói:
- Còn mong chư vị an tấm chớ vội, giai khách lâm môn, để ta gảy một khúc đàn, làm tròn đạo đãi khách, hoan nghênh chư vị.
Thanh âm thanh nhã nói:
- Ta nói cho chư vị biết, tên của khúc cầm này, gọi là Hỉ Doanh Môn.
Tuyết Tôn Giả lạnh lùng nói:
- Khách hôm nay đều là ác khách, sao có thể nói đến chữ hỉ? Phải gọi là Đại Họa Lâm Đầu mới đúng. Vân công tử, nếu ngươi vẫn có nhã hứng như vậy, vậy liền gảy một bản Đại Họa Lâm Môn đi!
Vân Dương mỉm cười:
- Xin thứ cho Vân mỗ cô lậu quả văn, không biết trên đời này, lại có một từ khúc có tục danh như vậy?!
Một bên khác, một âm thanh lạnh tấu xương truyền qua:
- Trước đó có thủ khúc Đại Họa Lâm Môn hay không không quan trọng, chỉ cần qua ngày hôm nay, khúc này nhất định sẽ có. Đáng tiếc một điều, vị Vân công tử phong thái tuấn nhã này, lại nhất định không nghe được, thực sự là chuyện đáng tiếc!
Vân Dương gảy nhẹ ngón tay, tiếng đàn tống tống:
- Chư vị mang theo sát khí mà đến, miệng xuất ác ngôn, lập trường khác biệt, nhưng vẫn thứ cho tại hạ mạo muội hỏi một câu, các vị cường giả hôm nay tới đây, là người trong Tứ Quý lâu danh chấn thiên hạ sao?!
Băng Tôn Giả lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi đã biết rõ tình thế nghiêm trọng, tại sao còn muốn ở đây giả vờ giả vịt, cố lộng huyền hư, chẳng lẽ còn muốn tận lực chịu chết?
Vân Dương nhẹ giọng nói:
- Nói đến lần tranh chấp này vốn không liên lụy tới bản công tử cùng Vân phủ, vốn dĩ không nên tham dự vào. Điểm này, ta đã sớm hiểu rõ.
Sương Tôn Giả nói:
- Tự biết bản thân còn muốn nhảy vào, thực sự ngu không ai bằng, tự tìm đường chết.
Tứ đại Tôn giả, mỗi người đều là hạng người vô pháp vô thiên, tính khí nóng nảy, một lời không hợp là có thể tàn sát giang hồ.
Người hạ lệnh Tứ Quý lâu bố võ thiên hạ, huyết tẩy giang hồ là Niên tiên sinh, nhưng người thi hành trực tiếp lại chính là mấy người bọn hắn!
Mà lúc này, mỗi người đều tỏ thái độ lạnh nhạt, sát khí ngút trời, nhưng lại có vẻ như kiên nhẫn hơn một chút, chí ít là kiên nhẫn hơn khi gặp phái đoàn của Đông Thiên Lãnh lúc trước, thái độ thực sự tốt hơn rất nhiều.
Nguyên nhân rất đơn giản, từ lúc bắt đầu, họ đã bị phong độ tuyệt thế của Vân Dương chấn nhiếp.
Thử nghĩ một chút xem, trong cái mảnh băng thiên tuyết địa, sát khí đầy trời này, tử bào cổ cầm, công tử như ngọc, không nóng không vội, thản nhiên tiêu sái. Đối mặt sinh tử không chút biến sắc.
Một bức tranh tuyệt đẹp như vậy đập vào mắt, thực sự là một loại trùng kích thị giác!
Khiến cho người ta không kìm lòng được mà muốn biết, hắn còn nói cái gì.
Vân Dương tự mình nói:
- Chuyện của Lôi huynh, theo lý mà nói, ta vốn không nên liên lụy vào. Dù sao Tứ Quý lâu là người chấp chưởng giang hồ, cực kỳ nguy hiểm.
- Nhưng cuối cùng ta vẫn muốn vào cuộc.
Vân Dương thản nhiên nói:
- Mặc dù ta biết muốn vào cuộc thì phải đem sinh tử ra đặt cược, nhưng Vân Dương ta lại vẫn không nhịn được mà muốn hỏi một câu.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt trầm tĩnh nhìn Tuyết Tôn Giả cùng Sương Tôn Giả trước mắt, thản nhiên nói:
- Môt câu hỏi của kẻ hấp hối sắp chết như ta, không biết chư vị đại năng của Tứ Quý lâu, có thể giúp ta giải chút nghi ngờ? Để cho ta làm quỷ được minh bạch!
Mặc dù hai bên ở vị thế đối địch, nhưng Tuyết Tôn Giả vẫn không kìm lòng mà tán thưởng.
Vị Vân công tử này, quả là có khí độ, có phong thái, khiến người ta cảm thấy đáng tiếc không thôi!
Nhàn nhạt hỏi:
- Không biết Vân công tử có gì nghi hoặc, trực tiếp hỏi là được, phàm là chuyện mà bản tôn biết, tất sẽ nói hết không giấu diếm.
Vân Dương gật gật đầu, ngón tay vạch nhẹ dây đàn, một chuỗi âm phù từ thấp đến cao, vèo cái bay ra.
Lập tức, hắn cung vươn người đứng dậy, chắp tay sau lưng, từng bước rời khỏi giàn hoa.
Phía trước hắn là một mảnh tuyết trắng mênh mang, phía sau lại là xanh lục bát ngát, sinh cơ dào dạt.
Vân Dương nhàn nhạt hỏi:
- Tứ Quý lâu chấp chưởng giang hồ, úy chấn thiên hạ, mấy trăm năm qua không người có thể tranh phong, cho dù đối mặt thiên hạ đệ nhất Lăng Tiêu Túy cũng chưa từng rơi xuống hạ phong, điều này tuyệt không sai sót, không thể nghi ngờ. Nhưng Tứ Quý lâu chưa từng nhúng tới chính trị triều đình, càng chưa từng tham dự quần hùng tranh bá, quốc gia hưng suy, đây cũng là sự thật!
Khẩu khí thanh đạm, sắc mặt bình tĩnh thong dong, Vân Dương nói:
- Song khi trước, Tứ Quý lâu không chút dấu hiệu đột nhiên ra tay với Ngọc Đường ta, hủy căn cơ Ngọc Đường, đụng đến nền tảng lập quốc, tổn thương anh hùng Ngọc Đường, tàn sát tráng sĩ Ngọc Đường! Không biết... Là cớ làm sao?
Con ngươi Tuyết Tôn Giả co rút lại:
- Vân công tử bỏ qua sinh tử, chỉ để cầu một vấn đề, bản tôn giả khâm phục không thôi, có điều... Vấn đề này, Vân công tử ngươi nhất định hỏi không được.
Vân Dương gật gật đầu:
- Tôn giả nói chuyện thẳng thắn sảng khoái, ta cũng không cưỡng cầu, lại để ta hỏi một vấn đề khác. Xin hỏi tôn giá, Ngọc Đường ta thân ở trung ương đại lục, tứ phía đều là địch. Vốn dĩ đã liên tục khó khăn. May nhờ Cửu Tôn đại nhân tương trợ, lúc này mới chuyển nguy thành an, nhưng mà toàn bộ Cửu Tôn đại nhân đều chết thảm dưới tay Tứ Quý lâu, xin hỏi chuyện này cớ là làm sao? Vấn đền này, tôn giá có thể trả lời cho tại hạ?
Sắc mặt Tuyết Tôn Giả càng khó coi:
- Chuyện Vân công tử muốn biết, không khỏi hơi quá nhiều.
Vân Dương cười lạnh lùng:
- Vấn đề này tôn giá vẫn không muốn trả lời? Vậy ta lại đổi một vấn đề khác, tin rằng vấn đề này tôn giá nhất định sẽ biết, nhất định có thể trả lời, xin hỏi Tuyết Tôn Giả, Tứ Quý lâu bồi dưỡng người cải trang Phong Tôn đại nhân của chúng ta, hiện tại ở nơi nào? Tin rằng hắn nhất định không muốn bỏ qua trận chiến này a?!
Tuyết Tôn Giả nghe vậy nhất thời sững sờ, vấn đề này tại sao hắn nhất định phải biết? Hắn hoàn toàn không biết vấn đề này đến cùng từ đâu mà đến, sao có thể nói được chứ?!
Mà đây là vấn đề gì? Vị Vân công tử này bị ngốc hả? Sao lại có thể hỏi một vấn đề não tàn vậy chứ?!
- Tôn giá còn không chịu đáp ứng ta? Cái gọi là biết gì nói đấy, thực sự là chuyện tiếu lâm! Ai, mọi người vốn dĩ là địch, không muốn để lộ tin tức cũng là chuyện đương nhiên, tôn giá không đáp ứng ta cũng là chuyện có đạo lý! Thế nhưng... Các ngươi đã tàn sát anh hùng Ngọc Đường ta, lại còn giả mạo anh hùng Ngọc Đường ta, thực sự khiến người giận sôi. Ta nghĩ mãi mà không rõ, làm như thế, Tứ Quý lâu có thể thu được chố tốt gì?
Vân Dương bi phẫn ép hỏi.
- Ăn nói bừa bãi!
Tuyết Tôn Giả nhíu mày:
- Vấn đề của Vân công tử, bản tôn giả không thể trả lời!
Vân Dương nói:
- Chẳng lẽ đây cũng là bí mật không thể nói của Tứ Quý lâu các ngươi?
Hắn cười khẽ một tiếng:
- Hóa ta, bí mật của Tứ Quý lâu lại nhiều như thế?!
Câu nói này, hương vị chê cười thực quá nồng đậm!
Tuyết Tôn Giả nhất thời giận tím mặt.
Kiếm Tôn Giả cuồng nộ thét dài:
- Nói nhiều với hắn như vậy làm gì? Ai là Lôi Động Thiên? Mau mau cút ra chịu chết cho ta! Sau tối hôm nay, thiên hạ không còn cái gọi là Thiên Ngoại Vân phủ!
Một thanh âm lạnh lùng cất lên:
- Ngươi chính là tên Kiếm Tôn Giả kỉa? Lại dám kêu gào để bổn thiếu chủ cút ra chịu chết?! Bằng ngươi còn chưa đủ tư cách, có điều, nếu ngươi có thể lăn xuống ngược lại sẽ càng tăng thêm sức mạnh!
Cùng với tiếng nói chuyện vang lên, thân ảnh Lôi Động Thiên bỗng xuất hiện trên bầu trời, chắp tay sau lưng, phong phạm tuyệt đỉnh cao thủ lộ rõ.
Phía dưới, thanh âm của Vân Dương tiếp tục vang lên:
- Hoặc có thể nói, phương châm làm việc của Tứ Quý lâu xưa nay vốn là vậy, chuyện mình làm ra, lại không dám thừa nhận!
Chỉ là lúc này, sự tập trung của tứ đại Tôn giả đã hoàn toàn đặt lên người Lôi Động Thiên.
So với con kiến như Vân Dương, Lôi Động Thiên mới là trọng điểm một trận này, bọn hắn có thể cảm giác được, khí thế của Lôi Động Thiên trước mắt cường đại dị thường, tuyệt đối là một trong những kình địch mạnh nhất mà bọn hắn gặp được!
Một người đều hết sức chăm chú, Huyền khí nhanh chóng chuyển khắp toàn thân, đối với lời nói của Vân Dương, trực tiếp bỏ bên ngoài, không thèm trả lời lại.
Nhất là Tuyết Tôn Giả đã từng gia thủ với Lôi Động Thiên, hắn rất rõ ràng thực lực của Lôi Động Thiên, lúc này nào dám buông lỏng một chút? Đương nhiên sẽ càng không dám để tâm chuyện khác.
Nhưng bọn hắn lại không biết, tất cả những lời tra hỏi của Vân Dương, cũng chỉ vì phục vụ câu nói sau cùng.
Tứ Quý lâu xưa nay vốn là vậy, chuyện mình làm ra, lại không dám thừa nhận?!
Xưa nay vốn vậy, không dám thừa nhận?!
Lôi Động Thiên nghe vào trong tai, lập tức càng thêm tức giận, không thể nào ức chế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.