Ta Là Chí Tôn

Chương 349: Thất Tình chi uy




- Là ngươi giết Ngũ đệ của ta?
Kiếm Tôn Giả nhìn Lôi Động Thiên, sát khí sâm nhiên nói.
- Là các ngươi, bắt đi vị hôn thê của ta?
Lôi Động Thiên hít sâu một hơi, hét lớn một tiếng:
- Mau đem người giao ra đây! Còn có tên Phong Tôn mà các ngươi tạo ra nữa, mau giao cả ra đây!
Kiếm Tôn Giả chửi ầm lên:
- Phóng rắm vào mặt mẹ ngươi! Hôn thê cái quái gì? Ngươi giết Ngũ đệ ta, mau mau nộp mạng mới là đúng đắn!
Lời còn chưa dứt, ngân hà kiếm quang cuồn cuộn như rồng đã đánh tới, đúng là không nói hai lời, muốn công thì công!
Lửa giận của Lôi Động Thiên càng lúc càng thịnh, quả nhiên đối phương có tật giật mình, ngay cả thừa nhận cũng không dám nói!
- Quả nhiên Tứ Quý lâu toàn một lũ hèn hạ vô sỉ! Chuyện mình làm cũng không dám thừa nhân!
Lôi Động Thiên hét dài một tiếng:
- Vậy để ta đánh cho các ngươi thừa nhận!
Đã thấy tay phải Lôi Động Thiên giơ lên, tạo thành một thủ ấn kỳ quái, lập tức chỉ điểm, cất cao giọng nói:
- Thiên ý hữu thủ, thưởng quân chi vui!
Kiếm Tôn Giả cũng biết đối phương có thực lực kinh người, không dám bất cẩn, trực tiếp huy kiếm đón đỡ, toàn lực phòng ngự, lại phát hiện đối phương gióng chống khua chiêng, nhưng lại chẳng có chút lực nào truyền đến, không khỏi
khẽ giật mình, cả giận nói:
- Cố lộng huyền hư, làm trò xiếc quỷ!
Lập tức lại thả người bay lên, thế công càng thêm mãnh liệt.
Ngay lúc Kiếm Tôn Giả muốn lần nữa xuất kiếm xông lên, lại thầm cảm giác muốn cười một tiếng, tựa như trong chớp mắt này, toàn bộ trò cười trong thiên hạ, đều tập trung ở trước mắt hắn.
Đó là một cảm giác hết sức vui mừng, xúc động cực đoan không thể khống chế.
Sau đó...
- Ha ha ha ha ha...
Kiếm Tôn Giả cất tiếng cười to, kiếm quang lao thẳng cửu thiên, xoát xoát xoát, liên tiếp bảy trăm kiếm, một mạch mà thành, hoàn toàn không chút dị dạng, nhưng tiếng cười hắn, vẫn như sóng trường giang, tiếng sau nối tiếng trước, không ngừng nửa khắc!
Vừa cừơi vừa xuất kiếm
Nhưng cho dù kiếm thế của Kiếm Tôn Giả có tràn trề đến mấy, giờ phút này lại không chút hiệu quả, tu vi của Kiếm Tôn Giả vốn không bằng Lôi Động Thiên, lúc này lại vừa xuất kiếm vừa mất không chế cười lớn, cười đến thân thể đều run rẩy, càng không nói đến tập trung tinh thần, tính toán tinh chuẩn, chính xác, càng không nói đến chuyện uy hiếp đối thủ.
Lôi Động Thiên chỉ đơn thuần nghênh chiến, Kiếm Tôn Giả đã bị ép xuống hạ phong, toàn diện hạ phong.
Thế nhưng dù hắn có vướng trái vướng phải, chật vật không thôi, miệng vẫn mở lớn cười to, tựa như bản thân bị đánh tới không thở nổi cùng là một chuyện hết sức buồn cười.
Tuyết Tôn Giả thấy thế không khỏi giật mình, nhanh chóng xông về phía trước.
Người còn chưa tới, Tuyết Hoa Nhận đã điên cuồng bay múa.
Tuyến lớn đầy trời, trong một khắc này, đồng thời biến thành lợi khí trong tay Tuyết Tôn Giả.
Tuyết Tôn Giả tự cho rằng bản thân đã hiểu chiến lực của Lôi Động Thiên, vừa rồi Kiếm Tôn Giả độc chiến Lôi Động Thiên, Tuyết Tôn Giả cũng không lập tức tham chiến, bởi trong phán đoán của hắn, chiến lực của Kiếm Tôn Giả cố nhiên không bằng Lôi Động Thiên, nhưng cũng không kém nhiều, chí ít duy trì một thời ba khắc cũng không phải chuyện đáng ngại.
Mặc dù bên hắn chiếm ưu thế tổng hợp chiến lực, nhưng Lôi Động Thiên cũng có lão bộc kia giúp đỡ, ban đầu để Kiếm Tôn Giả độc thân loạn chiến, tiêu hao sức lực đối phương, sau đó hai người, ba người Băng Sương bọn hắn liên thủ, hợp thi Tam Hàn trọng tấu đại chiêu, một kích tuyệt sát đối phương!
Tuyết Tôn Giả tính toán vô cùng tốt, thế như ngoài ý muốn của hắn, Kiếm Tôn Giả vừa đối chiến với Lôi Động Thiên, liền hoàn toàn bị ép xuống hạ phong, thậm chí tình cảnh tràn ngập nguy hiểm, lúc nào cũng có thể bại vong trong tay địch, lúc này Tuyết Tôn Giả sao còn nhớ được chiến thuật cũ? Mau tới viện thủ mới là đúng đắn, nếu chẳng may để Kiếm Tôn Giả bại vong, chiến lực song phương sẽ lập tức nghịch chuyển, bại thua cũng là chuyện hoàn toàn có thể!
- Lão đại, ngươi thế nào? Ngươi cười cái gì?
- Ta cười... Ha ha ha h... Cười cái gì... Ha ha ha... Ha ha ha ha... Mẹ nhà nó ta cũng không biết ha ha ha ha ha...
Kiếm Tôn Giả hoàn toàn thanh tỉnh, hiểu rõ bản thân đột nhiên cuồng tiếu tuyệt đối không bình thường, nhưng lại không thể ngăn lại cảm xúc muốn cười này, chỉ có thể duy trì trạng thái vừa đánh vừa cười, tình thế càng lúc càng xấu.
Ầm!
Lôi Động Thiên đạp một cước trúng bụng dưới Kiếm Tôn Giả, Kiếm Tôn Giả quát to một tiếng, điên cuồng phun một ngụm máu tươi, tiếp tục cuồng tiếu, cho dù thân thể đàng văn giá vũ bay ra sau, nhưng trong miệng vẫn cười lớn không ngớt:
- Ha ha ha ha...
Tuyết Tôn Giả càng thêm giật mình, vội vàng lớn tiếng nhắc nhở:
- Các huynh đệ cẩn thận, gia hỏa này biết yêu pháp!
Lôi Động Thiên hừ một tiếng, đột nhiên xoay tròn trên không trung, chuyển hướng vọt tới Tuyết Tôn Giả, tay phải giơ khỏi đỉnh đầu, lần nữa sử dụng thủ ấn kỳ quái, quát to:
- Thiên ý hữu thủ, thưởng quân chi lo.
Một chỉ điểm ra!
Tuyết Tôn Giả hừ lạnh một tiếng, lập tức ứng biến, đóng chặt toàn bộ lục thức, Tuyết Hoa Nhận nhanh chóng bay múa, hóa thành một mảnh bích tuyết, ra sức thủ vệ.
Tuyết Tôn Giả tự tin, hắn toàn lực xuất thủ như vậy, coi như chiến lực đối phương có cao hơn nữa, cũng tuyệt không thể dễ dàng phá chiêu công tới!
Nhưng cũng không hiểu tại sao, lại bỗng sinh ra cảm giác lo lắng: liệu hôm nay có thể thắng không a? Người này thực quá cường đại, thủ ngự của ta liệu có thể phòng ngự được hay không... Yêu pháp của kẻ này vô cùng sắc bén, liệu có thể sẽ khắc chế hết chúng ta hay không? Liệu chúng ta có chết cả ở đây hay không? Chuyện này đến cùng nên đối phó thế nào a?
Sầu lo nồng đậm bao phủ tâm khảm hắn, nhất thời lại không muốn ra tay chống cực, chỉ muốn suy nghĩ, làm thế nào để “phá cục”.
Mà đến lúc này, công kích của Lôi Động Thiên đã đến, sát cơ lâm môn.
Tuyết Tôn Giả lại càng thêm cảm khái:
- Bí pháp của hắn quá mạnh mẽ, đánh thế nào cũng không đánh lại, vô luận thế nào cũng không ngăn nổi, cố gắng chèo chống thì có ích gì? Chi bằng mượn lực đối phương, trực tiếp lên đường cho thống khoái!
Nhất niệm vừa hiện, Tuyết Tôn Giả cứ vậy mà đứng bất động trên không trung!
- Tên ngốc kia, đứng đó làm gì?!
Hai người Băng Sương lòng nóng như lửa, vội vàng vọt lên, từ xa xuất thủ, viễn trình gấp rút tiếp viện.
Phanh phanh hai tiếng, cho dù có hai người Băng Sương lao đến tiếp viện, Tuyết Tôn Giả vẫn phải trúng hai chưởng, đây còn là vì Lôi Động Thiên phải thi triển Thất Tình Đại Pháp, trong tay không nắm giữ binh khí. Nếu không hai chiêu vừa rồi, đã đủ lấy mệnh Tuyết Tôn Giả!
Lôi Động Thiên thừa thắng xông lên, hai người Băng Sương đã ngăn cản hắn, Băng Đao Kiếm Sương cùng nhau chém tới.
- Thiên ý hữu thủ! Thưởng quân chi vui!
- Thiên ý hữu thủ, thưởng quân chi lo!
Lôi Động Thiên lại liên tiếp quát lớn.
- Ha ha ha...
Sương Tôn Giả lập tức điên cuồng ha ha như Kiếm Tôn Giả.
Mà Băng Tôn Giả thì mặt mày lo lắng, cau mày, trên mặt chứa một mảnh sầu lo, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ai, phải làm sao bây giờ?
Tứ đại Tôn giả, hai kẻ cười to, hai kẻ lo lắng đến không còn ham chiến. Lão Mục phi thân như thiểm điện, ngăn cản Băng Tôn Giả cùng Kiếm Tôn Giả đã bị thương.
Mà Lôi Động Thiên thì đè ép Sương Tôn Giả cùng Tuyết Tôn Giả đuổi đánh tới cùng!
Hai đối bốn, thế mà hai người lại chiếm cứ tuyệt đối thượng phong!
Lôi Động Thiên càng đánh càng hăng, thuận tay đến cực điểm.
Chớ nói chi trên người hắn còn mặc cực phẩm bảo y, binh khí của hai người Tuyết Sương căn bản không thể tạo thành tổn thương với hắn.
Quyền đấm cước đá, vô cùng hăng hái!
Thất Tình Đại Pháp ứng dụng vào trong thực chiến, quả nhiên cường đại đến cực điểm, không gì địch nổi!
Nếu ta có thể tu Thất Tình Đại Pháp đến đỉnh phong, như vậy, chỉ cần một cái đối mặt, ta có thể khiến đối thủ của ta cười đến chết, còn kẻ khác lại lo đến không thể khuyên nhủ, cuối cùng hoành đao tự vẫn!
- Hôn thê của ta đâu?
Lôi Động Thiên vừa nắm chắc tiết tấu, vừa nói:
- Mau nói ra, ta tha cho các ngươi khỏi chết!
- Ha ha ha ha...
Sương Tôn Giả cuồng tiếu:
- Vị hôn thê của ngươi ha ha ha ha... Chuyện gì xảy ra ha ha ha ha... Ta làm sao ha ha ha ha... Ha ha ha ha...
Mà Tuyết Tôn Giả lại đang sầu lo:
- Vị hôn thê? Đó là cường giả cỡ nào? Đồng thời đối mặt với nhiều cường giả như vậy, chẳng phải chúng ta chỉ còn con đường chết thôi sao? Vô luận thế nào cũng không đánh thắng được a... Hắn có mấy vị hôn thê? Một hay là hai? Hoặc là mười, một trăm, một ngàn? Nếu có một vạn vị hôn thê đều lợi hại như vậy... Hỏng hỏng hỏng... Hắn lại có một vạn vị hôn thê lợi hại như vậy...
Tứ đại Tôn giả hùng hổ mà đến, kết quả vừa mới xông lên, đã bị đánh xuống hạ phong!
Mắt thấy vô lực lật bàn, thậm chí trong bọn hắn còn có người có nguy cơ vẫn lạc!
Kết quả này không khỏi khiến đám Vân Dương bên dưới quan chiến cũng phải trợn mắt hốc mồm.
Có... Có chuyện gì xảy ra vậy?
Chuyện này cuối cùng là thế nào?!
Vân Dương biết chút nội tình, càng thêm nghiêm nghị: Thất Tình Đại Pháp! Nhất định là Thất Tình Đại Pháp! Không nghĩ tới Thất Tình Đại Pháp này lại có thể bá đạo, cường thế như vậy!
Đám người Tuyết Tôn Giả đem theo cừu hận mà đến, thế mà trong bất chi bất giác hoàn toàn quên mất vấn đề này.
Thậm chí ngay cả Vân Dương luôn chú mục lưu ý Thất Tình Đại Pháp cũng không phát hiện, Lôi Động Thiên đến cùng làm thế nào để phát chiêu, tứ đại Tôn giả thế nào lại vô thanh vô tức trúng chiêu!
- Ha ha ha ha... Ha ha ha ha...
Hai vị Tôn giả tiếp tục cuồng tiếu, tình thế không chút cải thiện, cũng không bởi thời gian mà mất bớt tác dụng.
- Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?
Hai vị Tôn giả khác lạ sầu lo muốn chết đi sống lại.
Phanh phanh phanh...
Lão Mục cùng Lôi Động Thiên ra tay vô cùng tàn nhẫn, không ngừng tăng lực, lực ép tứ Tôn.
- Người đâu? Người đâu? Người đâu?
Hai người vừa đánh vừa hỏi, hiển nhiên trọng điểm của bọn hắn là hạ lạc của hai người Kế Linh Tê.
Nhưng hai tên Tôn giả điên cuồng cuồng tiếu, nào có cơ hội trả lời?
Còn hai người còn lại chỉ biết sầu lo, càng hỏi sẽ càng thêm lo lắng: người đâu? Đúng a người đâu? Bao nhiêu người? Có một trăm triệu hay không? Có một tỷ hay không? Có mười tỷ hay không? Nếu hắn có mười tỷ vị hôn thê... Xuýtttt! Dù mỗi người đều đến tháng cũng có thể đem Tứ Quý lâu chúng ta đùa chết vô số lần a.
Thật là đáng sợ!
Phải làm sao bây giờ...
Trời ạ!
Bọn hắn đương nhiên không ngốc như vậy, nhưng bây giờ trúng chiêu, không tự chủ mà nghĩ đến chuyện xấu nhất.
Căn bản không cần cân nhắc vấn đề có hợp lý hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.