Ta Là Chí Tôn

Chương 347: Đãi tận cát, bắt đầu thấy vàng




- Làm sao bây giờ?
Đám người cảm thấy tê cả tay.
Gặp phải bốn vị công tử như thế, đám người thực sự câm nín đến cực điểm.
Thật lòng mà nói, đám cao thủ tứ đại gia tộc... Thực sự không quan tâm mấy tới an nguy của bốn người Đông Thiên Lãnh, chỉ cảm thấy mấy kẻ này tốt số, đầu thai đúng chỗ tốt, đám người bọn hắn kinh nghiệm lịch duyệt đều xa xa bao trùm phía trân, chỉ là thân phận không bì kịp mà thôi.
Nhất là thời gian rồi tiếp xúc thân cận, bọn hắn càng thêm củng cố nhận thức này, bốn người này chẳng qua tốt số, lại có cơ duyên quen biết tuyệt thế thiên tài như Vân Dương, nên mới có thể thu được nhiều chỗ tốt.
Căn bản mỗi người trong họ đều từng nghĩ, nếu cơ duyên này mà giao cho họ, bọn họ nhất định sẽ thu được càng nhiều chỗ tốt, chí ít phải hơn mấy tên hoàn khố kia nhiều, cơ duyên như vậy mà rơi vào trên người mấy tên hoàn khố, thực sự phung phí của trời!
Cũng có không ít người thầm oán, tên dâm tiện như Đông Thiên Lãnh, tại sao lại có thể thu được tuyệt thế trân phẩm như Linh Giao bảo kiếm? Nếu đem nó cho người xuất sắc hơn, tỉ như... Ta, mới là châu liên hợp bích, vật tận kỳ tài.
Mà con hàng Đông Thiên Lãnh này, cái miệng tiện của hắn, nói không chừng một ngày nào đó chọc phải nhân vật hung tàn, mạng nhỏ hủy diệt, rõ ràng đã có tiền lệ lôi động thiên, nhưng vẫn không biết cảnh giác, không rút kinh nghiệm, hôm nay lại thiếu chút chọc vào Kiếm Tôn Giả, quả là không chơi chết bản thân thì không muốn bỏ qua a!
Nhưng ngươi muốn chơi như vậy, tự ngươi chơi là được rồi, cần thần bái tiên, không nên tai họa đến chúng ta bị phạt a?!
Mà lúc này, Đông Thiên Lãnh nghĩa vô phản cố quay đầu, trở lại Thiên Đường thành, trở lại bên người Vân Dương, càng nói thẳng không cần bọn hắn đi theo, sắc mặt đám người đồng thời biến đổi!
Đằng sau lại có ba người Thu Vân Sơn tùy bộ tùy hành, càng làm đám người trợn tròn mắt, nhưng mà cho dù đám người bọn hắn không muốn, càng không coi trọng chuyến đi này của bốn người, nhưng không thể phủ nhận, mỗi người bọn hắn đều có thể cảm giác... Một cảm xúc khác thường đã nhanh chóng sinh sôi, lao nhanh trong lòng bọn hắn.
Đó là một loại nhiệt huyết đã lâu không xuất hiện.
Đó là khí phách thiếu niên lúc mới sơ nhập giang hồ.
Đó là mộng giang hồ.
Nghĩa khí!
- Cả đời lão phu xông xáo giang hồ, cũng từng nhiệt huyết như thế, cùng từng hết lòng vì huynh đệ như thế, không rời không bỏ, tình cảm thân thiết!
Một cao thủ Xuân gia than thở:
- Nhưng chìm nổi trên chốn giang hồ nhiều năm như vậy, sớm đã ma diệt phần nhiệt huyết này, vốn dĩ còn tưởng rằng, dưới vùng trời này chỉ có lợi ích mới là vĩnh hằng. Nhưng hôm nay, lão phu lại rất vui mừng, hóa ra trong cái giang hồ đã dần mẫn diệt đạo nghĩa cùng công lý, lần nữa gặp lại hai chữ công lý.
- Công tử nhà ta mặc dù hoàn khố, mặc dù không hiểu sự đời, mặc dù thường xuyên gây chuyện rắc rối, thậm chí là không đứng đắn...
Một lão giả Xuân gia nở nụ cười nhàn nhạt:
- Nhưng lão phu đột nhiên cảm thấy, đời này có thể đi theo một vị công tử như thế, cũng coi như đáng giá!
Hắn hít một hơi, nói:
- Nếu công tử đã quyết ý trở về chịu chết. Như vậy, lão hủ cũng quyết định cùng điên với hắn một phen, không màng thắng lợi, chỉ cầu một lần nhiệt huyết, khoái ý tận hứng một lần!
Hắn nói xong, liền chuyển bước chân, vừa đi vừa nói:
- Chuyện hôm nay, hoàn toàn là hành động cá nhân của ta, nếu có ai không muốn trở lại, đều là việc hợp tình hợp lý, lựa chọn sinh tử, há có thể miễn cưỡng!!
Lão nói một lời, nhất thời khiến đám người cùng nhau cúi đầu trầm tư.
Thân ảnh lão già dần dần xuyên qua màn tuyết, không thấy tung tích.
- Ha ha, việc này vốn là do thiếu chủ Đông gia ta dẫn đầu đề nghị, lại làm trước nhất, chẳng lẽ chỉ có Xuân gia các ngươi mới có nghĩa khí chịu chết? Nào có lý nào để Đông gia chúng ta rớt lại phía sau.
Một vị cao thủ Đông gia vượt qua đám người, cười lớn đuổi theo.
- Thu gia cũng có người không sợ chết!
Một người Thu gia cười thoải mái, cất bước đuổi theo.
- Hạ gia cũng tới.
Một người Hạ gia nhẹ giọng cười cười, bám sát theo sau.
Có người khẽ động, nhưng người còn lại biểu lộ xoắn xuýt.
Không ngừng có người tác khỏi đám người. Nhưng cũng có người từ đầu đến cuối không chút động đậy.
Cuối cùng.
Trước sau có tới mười bảy người bước ra, chạy về trong gió tuyết đuổi theo, người người hào hùng nhiệt huyết, nghĩa vô phản cố.
Nhưng, càng nhiều người lựa chọn mắt điếc tai ngơ, tựa như bùn tố một điêu, đứng tại nguyên địa, không chút nhúc nhích.
Sau nửa ngày, gió tuyết thổi ngàn dặm, không chút động tĩnh, đám người quyết ý chịu chết cũng đã đi xa.
Đám người ở lại cũng đã có động tác.
- Nếu không cùng trở về, lão phu cũng không còn mặt mũi về gia tộc.
Một lão giả cười khổ:
- Lão phu quyết định quy ẩn núi rừng, hưởng chút thanh nhàn. Ha ha... Vốn cho mình còn mấy phần nhiệt huyết, chỉ là tình thế bức bách, hoàn toàn bất đắc dĩ không thể hiện ra được. Nhưng không nghĩ tới, đứng trước thời khắc mấu chốt, cuối cùng cũng không thể khẳng khái chịu chết. Hổ thẹn một tiếng lão phu, từ nay cáo biệt, không biết bao giờ mới gặp lại.
Không ít người đều đỏ mặt, hành lễ thật sâu, sau đó tự mình tản vào trong tuyết lớn, mỗi người một hướng, biến mất không còn tăm tích.
Nhưng vẫn còn chừng ba mươi người đứng lại nguyên địa.
Mắt thấy đám người đã đi, trong những người còn lại có người chợt cười xùy một tiếng:
- Biết rõ là phải chịu chết, lại vẫn khẳng khái lựa chọn chịu chết, thực sự cho rằng cái gọi là tình nghĩa huynh đệ có thể mài ra ăn sao? Xuất thân thế gia, thế mà còn có đồ đần như vậy, buồn cười buồn cười.
- Chờ sau này bị cái gọi là huynh đệ phản bội, đến lúc đó hối hận không kịp.
- Còn nói sau này cái gì? Bọn hắn về đó còn có sau này nữa sao? Ngươi cho rằng bọn hắn có cơ hội đợi đến lúc huynh đệ phản bội à?
- Nói cũng đúng. Bọn hắn dám đối đầu với Tứ Quý lâu, há có lý nào sống được?! Thôi, không nhắc tới mấy tên ngu xuẩn này nữa! Có điều bây giờ chúng ta phải làm sao bây giờ?
- Làm sao bây giờ?!
Một người cười hắc hắc:
- Rất đơn giản a, tiểu Huyền thú của tam đại gia tộc đều trong tay chúng ta, chỉ cần đưa về gia tộc, chính là một đại công.
- Không sai. Có điều chúng ta không thể trở về ngay, dứt khoát tạo một cái sơn động, tạm thời ẩn thân trong đó một thời gian, chờ phong ba kết thúc, nhận được tin xác thực lại trở về. Nhiều nhất lại tự tạo chút vết thương, làm cho bản thân thê thảm một chút, đoán chừng trưởng gia ba nhà Xuân Hạ Thu cũng không nói gì.
- Diệu kế!
- Bên kia dốc núi cũng không tệ, chẳng những có cản gió, lại còn ấm áp, chúng ta qua đó an trí, đúng rồi, còn phải tìm một chút củi khô, thời tiết này mà chỉ dùng Huyền khí làm ấm, thực sự không trụ được lâu.
- Được, chúng ta tạm chờ ba ngày.
...
Môt bên khác, tu vi bạo tăng, tiến cảnh kinh người, Vân Dương cẩn thận cảm nhận lực lượng phun trào, cường đại chưa từng có!
Tuyết lớn tun bay,
Lão Mai chậm rãi bước tới, đứng ở sau lưng Vân Dương.
- Lão mai, tu vi hiện tại của ngươi thế nào, tinh tiến bao nhiêu?
Vân Dương hỏi.
- Tiến triển rất nhanh, trước mắt đã đạt đến mười thành đại viên mãn đỉnh phong.
Lão Mai đơn giản tóm tắt:
- Thậm chí có cảm giác, chỉ cần chút xíu thời cơ, liền có thể phá tan cửa ải này, đạt đến tầng thứ càng cao hơn.
- Ừm.
Vân Dương nhìn những bống tuyết trước mắt, nói khẽ:
- Lão mai, mệnh là quan trọng nhất, trước mắt nó là thứ ưu tiên tối thượng, không nên vọng động.
Lão Mai nhẹ nhàng nở nụ cười, trên mặt hắn lại là một mảnh lạnh nhạt:
- Công tử, ta biết.
Thanh âm của Phương Mặc Phi truyền đến:
- Ngươi biết cái gì?
Nhanh chóng bước tới.
- Lão Phương, ngươi đã đột phá đến mức nào rồi?
Lão Mai hỏi.
- Đã là Nhất trọng thiên đỉnh phong, cao hơn ngươi chứ?!
Phương Mặc Phi rất thỏa mãn cười hỏi lại.
Hai người này cạnh tranh từng chút một, nhưng chưa bao giờ Lão Mai thắng qua!
Bạch Y Tuyết đột nhiên phiêu nhiên lướt ra.
- Ta đã đạt đến Lục trọng thiên trung giai, nếu lại gặp được tên đao tôn giả kia, ta có lòng tin trong trăm chiêu có thể diệt sát kẻ này!
Bạch Y Tuyết hít một hơi dàu:
- Ta thậm chí còn cảm giác, tu vi của ta đã đạt tới đỉnh phong Thiên Huyền đại lục, coi như đối mặt Lăng Tiêu Túy, cũng có thể chiến một trận!
Vân Dương khẽ cười:
- Đỉnh phong đỉnh phong... Còn sớm đây.
- Cảm giác của ngươi chẳng qua là do tăng trưởng quá nhiều mà sinh ra ảo giác mà thôi, nếu thực đối đầu Lăng Tiêu Túy, hắn chỉ cần một chiêu đã có thể nghiền ngươi thành bụi!
Vân Dương thản nhiên nói:
- Chỉ có càng thêm cường đại, ngươi mới có thể chân chính nhìn thấy... Anh hùng chân chính!
Bạch Y Tuyết khiêm tốn gật đầu, hắn cũng là đại hành gia trong giới tu hành, đương nhiên hiểu rõ đạo lý này.
- Giống như một người có mấy trăm lượng bạc, có thể làm mưa làm gió trong một thôn nhỏ, cho rằng bản thân là thiên hạ đệ nhất, trâu bò không tả, cảm giác ưu việt mười phần, lúc này thôn dân sẽ nhìn lên hắn, tán thành hắn là đệ nhất nhân.
Vân Dương chậm rãi nói:
- Mà người có mấy ngàn lạng bạc, lại có thể cảm thấy ưu việt trên một thị trấn. Nhưng cao hơn một tầng, cần phải có mấy chục vạn lượng bạc mới có thể có lực lượng trong thành thị, đối mặt với đa số người mới có cảm giác ưu việt.
- Nhưng, coi như ngươi có mấy ngàn vạn, đến một vài thành phố lớn, ví như Thiên Đường thành này. Cũng chỉ cảm thấy thực chất bản thân không có bao nhiêu tiền. Biết càng nhiều, sẽ càng cảm thấy bản thân nhỏ bé, tung hoành không có ý nghĩa, cuối cùng không phải chân chính đạt đến đỉnh phong.
Vân Dương nở nụ cười mỉa mai, loại mỉa mai này, là dành cho toàn bộ người trong thiên hạ.
- Chờ đến khi các ngươi chính thức phú khả địch quốc, phú giáp nhất phương, toàn bộ Thiên Đường thành không có ai có thể sánh với ngươi về mặt tài phú. Ngươi sẽ phát hiện, kỳ thực ngươi còn thiếu lực lượng, thiếu quyền lực.
- Cho đến lúc đó, truy cầu của ngươi sẽ hoàn toàn khác trước.
- Mà chỉ có đi đến cuối con đường quyền lực cùng lực lượng, ngươi mới có tư cách biết, trên đời này còn có trường sinh bất lão.
- Tầm mắt, từng bước từng bước mở rộng.
- Bạch Y Tuyết. Lực lượng hiện tại của ngươi, chỉ mới đạt đến đẳng cấp nhà giàu mới nổi trong tiểu thành thị mà thôi.
Vân Dương mỉm cười:
- Chờ đến khi ngươi ý thức được kỳ thực ngươi vẫn rất nhỏ yến... Chỉ có đến lúc đó, ngươi mới có thể xem như tiến thêm một bước.
Bạch Y Tuyết cười khan một tiếng.
Nhà giàu mới nổi...
Công tử ngài ví von thật thanh diệu kỳ mỹ, ý vị sâu xa a!
- Lần này, chờ ta cảm giác thời cơ đến, sẽ truyền ra mệnh lệnh, các ngươi chia nhau rút đi.
Vân Dương nghiêm túc nói:
- Phải nhớ kỹ, trọng điểm của chiến dịch này, chính là bảo vệ tính mạng bản thân, đây là ưu tiến số một!
- Vâng!
Vân Dương nhìn về phía Tuyết Long xoay tròn, nói khẽ:
- Đến rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.