Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 220: Tất cả đều ở đây




Thời điểm đám người của Ly Hận Thiên đuổi tới, ở hoàng cung, đã lâm vào trong một mảng nước sôi lửa bỏng.
Đèn đuốc vẫn sáng trưng, tráng lệ như cũ. Nhưng âm thanh va chạm giữa các binh khí, âm thanh da thịt bị cắt xé, lại đánh vỡ tan bầu không không khí túc mục cùng uy nghiêm mà hoàng cung nên có. Tối nay không mưa, nhưng mặt đất ở dưới chân lại dị thường ẩm ướt dính dấp. Ly Hận Thiên không dám cúi đầu xuống nhìn, y sợ bị cảnh tượng ở dưới chân kích thích.
Ly Hận Thiên sợ quỷ, cũng sợ cả xác chết, nhưng dưới chân đều là tgi thể, lại khiến y sợ đến mức không thể chịu nổi, một cỗ cảm xúc bi tráng thê lương liền được sinh du nhiên tản mác. Bọn họ đã vội vã chạy tới rồi, lại trong lúc sau khi đi vào hoàng cung sau, bước chân chậm đi rất nhiều.
Mỗi một bước đi tới về phía trước.
Ý nghĩa của chiến tranh luôn gắn liền với sự tử vong. Từ nãy đến tận bây giờ, Ly Hận Thiên còn chưa bao giờ nguyện ý để tin được rằng, Đế Đô thành xinh đẹp phồn vinh ngày trước, nay đã biến thành nhân gian luyện ngục…
Binh lính canh giữ ở trên đường đi đến Kim Loan điện, đều đang anh dũng giết địch, một tốp vừa chết đi liền có tốp khác đứng lên ứng chiến. Thi thể dưới chân càng ngày càng nhiều, không có ai đầu hàng. Bọn họ dùng sinh mạng để bảo vệ nhà của mình, thủ hộ một tấc đất cuối cùng của nước mình…
Ba người họ, xuất hiện ở trong nơi chiến trường tràn ngập khói thuốc súng, có vẻ không hợp nhau. Có Phong Vô ở đây, đám yêu quỷ này cũng không dám công kích bọn họ. Binh lính Nam Triều cũng giống như thế, đang chìm trong điên cuồng giết chóc. Ba người họ thần kỳ bình yên vô sự.
Từ giữa đi ngang qua, thẳng đến trước Kim Loan điện.
Ly Hận Thiên nghĩ rằng, hiện tại ở trong hẳn là đang giằng co không ngừng, cũng không nghĩ ra, đã bắt đầu một cuộc chiến so với cuộc chiến vừa rồi ở trên đường nhìn thấy, càng thêm kịch liệt.
Cửa điện vẫn đóng kín, hai tử sĩ cầm binh khí trong tay, vẻ mặt ngưng trọng đối diện với cuộc chiến ở phía trước mặt.
Nói vậy, Hoàng Thượng của Nam Triều, liền ở sau cửa điện này, mà trong Kim Loan điện, lúc này hẳn là đã bao phủ ở khắp nơi bởi tinh kị binh, cùng với các nhân sĩ có năng lực trác tuyệt. Bọn họ, đã thề sống chết phải bảo vệ được an nguy của Hoàng Thượng.
Dùng mệnh để đánh đổi.
Chỗ dừng chân của ba người họ là một cái góc, giữa hai chiếc đèn lồng, là góc chết của ánh sáng, nếu không có cố ý tìm kiếm mà nhìn kĩ, liền không thể phát hiện được.
Ly Hận Thiên cũng không vội vã xông ra ngoài. Mà là sau khi đứng yên rồi, trước tiên tìm kiếm bóng dáng của Mộc Nhai. Bất quá, y đã tìm một vòng cũng không phát hiện ra được. Trái lại là, ở chính giữa đám người vẫn đang đánh nhau kịch liệt, y thấy được bóng dáng quen thuộc.
Mấy gia hỏa này đều ở đây, bao gồm một số người y quen biết, thậm chí còn có thuộc hạ của Thiết Lặc.
Nhưng Thiết Lặc lại không ở đây.
Sau khi phá thành, thuộc hạ của Thiết Lặc trước tiên là hộ tống Thiết Lặc rời khỏi thành. Thiết Lặc là cố ý giúp Nam Triều, đến viện quân cũng đều đã chuẩn bị tốt, chỉ là không nghĩ ra, Vô Huyên sẽ dùng phương thức này khai chiến, nên quân đội mà gã đã chuẩn bị trước, căn bản không phát huy được công dụng.
Không liên hệ được với ngoại giới, gã cũng đã bị vây ở trong Đế Đô thành. Bất đắc dĩ, chỉ có thể ngay lúc cuối cùng rời khỏi nơi này, gã đều để lại phần lớn binh lính cùng thuộc hạ đã mang theo đến đây, hy vọng có thể giúp đỡ được một chút. Về phần gã, vốn là Quốc Quân Bắc Chiêu, thân phận của gã, không thể để cho gã tùy tiện hồ nháo cùng xúc động.
Thiết Lặc sẽ mau chóng phái binh lại đây, nếu thời gian còn kịp hay không thôi.
Dù vậy đi nữa, thì bằng không, gã cũng sẽ không để cho Vô Huyên ngồi được an ổn ở trên ngôi vị hoàng đế này. Không chỉ có mỗi mình gã, mà còn có cả Đông Vạn cùng Tây Thiện cũng đều đã làm tốt sự chuẩn bị phát động binh lính…
Không phải là vì lợi dụng lúc người ta đang gặp khó khăn, mà là bắt đầu liên thủ, để chiến đấu trận cuối cùng với Vô Huyên mà thôi.
Môi hở răng lạnh, thân là một quốc gia đứng đầu, bọn họ đều hiểu rất rõ ràng tính nghiêm trọ của sự xâm lược.
– Cha, ngươi đứng yên ở chỗ này, ta đi lại đó nhìn xem.
Cừu nhân gặp mặt, hết sức đỏ mắt, theo tầm mắt nhìn thấy Vô Huyên, ánh mắt của Khâm Mặc cũng sẽ không từ trên người hắn dời đi. Phong Vô tựa hồ như không dịnh tham gia vào trong đó, vừa vặn hắn lại có thể bảo vệ sự an toàn cho Ly Hận Thiên, Khâm Mặc cũng có thể yên tâm rời đi, gia nhập vào chiến đấu.
Có lẽ Khâm Mặc không phải là đối thủ của Vô Huyên. Nhưng mà Khâm Mặc đã lập ra lời thề,  mới hận này không báo thì không làm quân tử. Tuy rằng, hắn cũng không phải là cái quân tử gì, nhưng hiện tại không ra tay, lại còn phải chờ đến khi nào…
Hắn chỉ cần phải dùng mọi khả năng mà mình có được, để báo thù.
Ly Hận Thiên tận mắt thấy, huynh đệ bọn hắn tương tàn.
M
ột màn hình ảnh này, Ly Hận Thiên vô luận dù ra sao đi nữa, cũng không muốn nó trở thành hiện thực, nhưng mà, y đã vô lực ngăn cản…
Y kéo tay Khâm Mặc lại một phen, nhưng y chỉ bắt được tay áo của Khâm Mặc, lớp vải trơn nhẵn từ trong lòng bàn tay của y trượt ra ngoài. Nam nhân cái gì cũng chưa kịp bắt được, giây lát sau, Khâm Mặc liền đứng ở  trên chiến trường.
Sự xuất hiện của Khâm Mặc, khiến cho mọi người ngoài ý muốn. Sắc mặt của hắn vốn không phải tốt lắm, xem ra như là vừa mới trải qua một hồi bệnh nặng. Bất quá dáng người của hắn vẫn luôn cao ngất, không vì một chút bị thương bệnh làm ảnh hưởng đến.
Nhìn thấy Khâm Mặc, đương nhiên sẽ nhớ tới Ly Hận Thiên, theo phương hướng Khâm Mặc xuất hiện, bọn họ thấy được khuôn mặt nam nhân đang lo lắng, đứng ở trong bóng tối…
Biểu tình giống nhau, lại khiến vài người sinh ra cảm xúc tình cảm khác nhau.
Một cái liếc mắt nhìn thấy nhau này, dường như đã qua mấy đời…
Sự xuất hiện của y, khiến cho tâm tình đã bị chiến tranh ảnh hưởng, vốn đang ở trạng thái băng lãnh, có một chút độ ấm…
Muốn thắng, bởi vì nhất định phải bảo vệ được người này.
Muốn thấy được nụ cười của y, không muốn để y phải chết đi…
Không phải là vì bảo vệ quốc gia này, cũng càng không phải vì Hoàng Thượng ở phía sau, mà là vì Ly Hận Thiên…
Ngay khi ở trong nháy mắt vừa nhìn thấy y, ý nghĩ này, bỗng tự nhiên mà được sinh ra ở trong lòng người….
Khi khai chiến, bọn hắn chưa từng nghĩ qua, sau khi bị phá thành, chiến đấu cũng chỉ là muốn làm dao để giành được chiến thắng, nhưng mà hiện tại, lại chỉ còn có một tâm niệm muốn bảo hộ cho một người mà thôi…
Một cái liếc mắt nhìn nhau này, ngắn ngủi như một cái chớp mắt, lại dẫn phát sinh ra vô số loại ý nghĩ cùng tình cảm. Bọn hắn rất nhanh liền quay đầu đi chỗ khác, một lần nữa mặt nghênh chiến với đối thủ…
Lập tức, niềm tin tràn đầy.
Không thể không thắng.
Vô Huyên đồng dạng cũng đã nhìn thấy được Ly Hận Thiên. Hắn cùng Ly Hận Thiên mà nói, vẫn còn chuyện chưa kịp nói xong, vốn định chờ sau khi chuyện này kết thúc lại tiếp tục nói rõ, dù sao nam nhân này cũng đi không ra khỏi quỷ phủ được…
Ánh mắt dưới lớp mặt nạ, chuyển hướng nhìn về Phong Vô ở bên cạnh Ly Hận Thiên.
Vị thần tiên này, không phải không chuẩn bị để ý đến sao…
Tên Phong Vô này đã để cho Khâm Mặc chạy, còn dẫn theo cả nam nhân này đi ra ngoài.
Vô Huyên vốn không nên để lại một tai hoạ ngầm này.
Hắn đã sớm biết rằng, Phong Vô này không thể tin tưởng được, nhưng mà lại bị suy nghĩ về Ly Hận Thiên chiếm hết đầu óc, cho nên liền bỏ qua Phong Vô…
Khiến hắn để lại một kẽ hở sơ sót đến vậy.
Ngu xuẩn đến cực điểm.
Bất quá không liên quan, sau hôm nay, tất cả mọi việc lại liền nằm trong tầm khống chế của hắn rồi, nam nhân này, cũng sẽ như thế.
Chỉ là, hắn cần phải cẩn thận, vẫn chưa thể giết chết Khâm Mặc…
Hắn còn muốn tim của Khâm Mặc.
Lạnh lùng thu hồi tầm mắt, khóe miệng đồng dạng vẽ ra một nụ cười băng lãnh, trận chiến này cũng không có vì khúc nhạc dạo này, mà tạm dừng hoặc là ngưng hẳn, vẫn hừng hực khí thế như cũ.
Đây là trận chiến cuối cùng, tự nhiên không cần phải lại  bảo tồn thực lực, Thiên Tà cùng Minh U hoàn toàn thoải mái, không chút nào lưu tình mà công kích. Tuy rằng nhân số song phương cách xa nhau, nhưng bọn hắn lại không có một chút cố sức nào, mặt không đổi sắc mà chiến đấu hung ác.
Sự biếng nhác ngày thường ở trên người của Minh U lúc này đã hoàn toàn thối lui, chiết phiến ở trong tay của gã, linh hoạt biến hóa, dưới thân vô phách lân càng thêm phấn khởi không thôi, nhiều hồn phách mỹ vị đến vậy, khiến nước miếng của nó liên tục nhiễu xuống, tuy rằng không thể há to miệng hoàn toàn cắn nuốt hết tất cả, nhưng dưới sự chỉ huy của Minh U, ngẫu nhiên cũng có thể ngậm một ngụm để đỡ thèm.
Vô Huyên triệu hồi linh thú dùng để công kích, vì vậy hắn là đứng ở vị trí cuối cùng, hắn không cần trực tiếp gia nhập chiến đấu, vị trí của hắn tương đối mà nói thực an toàn, ở giữa có Minh U bảo hộ, trước mặt, còn có Thiên Tà.
Thực lực của Thiên Tà, đến Minh U cũng không thể biết rõ, nghe nói sau khi gã trọng sinh, năng lực lại vượt lên không chỉ một tầng, nhưng đồng thời, gã cũng trở nên ít nói chuyện.
Thiên Tà thường xuyên không ở trạng thái bình thường, nhìn nơi nào đó có chút đăm chiêu, thường xuyên thất thần.
Khi cùng nói chuyện với hai người bọn hắn, cũng rất ít nói xen vào, mặc dù có là hai người bọn hắn đi nữa, cũng không có cách nào dung nhập vào trong không gian riêng biệt đó của gã. Có một loại cảm giác cách biệt với xung quanh, bao vây xung quanh Thiên Tà.
Tên kia chỉ cần là làm tốt việc của bản thân mình, những cái khác đều hoàn toàn không thèm để ý đến. Minh U nói ngày trước gã vốn không phải là như vậy. Minh U cũng không tính đi tìm hiểu Thiên Tà có bị gì không. Có lẽ trong lúc hôn mê đã xảy ra chuyện gì đó. Cũng có lẽ sau khi trọng sinh, tâm tình của Thiên Tà  đã thay đổi…
Tóm lại, tên Thiên Tà này, vốn đã không giống với ngày xưa nữa.
Hai người còn lại cũng không nghĩ ra, nhưng có thể khẳng định là, quyết tâm trả thù của Thiên Tà, vẫn không có thay đổi.
Cầm lấy kính nhiễm kiếm, Thiên Tà đứng ở phía trước chém xuống một kiếm, xem như đan thương thất mã, mặc dù không cần bọn họ giúp, gã cũng có thể giành chiến thắng như thường…
Sự tồn tại của Thiên Tà, phảng phất giống giống như chính là một viên thuốc an thần vậy, vẽ ra một viễn cảnh thắng lợi ở trong tương lai.
Thực đáng tin cậy.
Thiên Tà xuống tay ngoan độc tuyệt không nương, một mình Văn Diệu không đối phó được, Thiên Dật cùng với hắn kề vai chiến đấu, phối hợp ăn ý giáp công. Ly Lạc ở vị trí lùi lại phía sau một chút, chỗ này vốn có tầm nhìn bao quát rất tốt, khiến cho hắn có thể nhìn thấy rõ hơn thế công của quân địch, đồng thời, Ly Lạc cũng bắt đầu đảm nhận trách nhiệm chỉ huy.
Chiến tranh, là sở trường của Mộc Nhai. ắn có thể linh hoạt vận dụng binh pháp cùng sách lược, đánh úp, khiến kẻ địch hoa cả mắt.
Bất quá Nam Triều này cũng không chỉ có mỗi một Mộc Nhai, người có năng lực vĩ đại thì chỗ nào cũng có, chỉ là bọn họ còn chưa kịp phát huy mà thôi…
Nay, cửa thành đã bị công phá, nhưng cũng không có nghĩa là phải thua đến không thể nghi ngờ. Cuộc chiến lúc trước, nếu nói là chỉ có một mình Mộc Nhai chống đỡ, thì hiện tại, chính là các nhân sĩ được tập hợp từ các nơi khác nhau đều đã có thể đứng lên, tự phát huy ưu thế của bản thân, liên hợp lại để ngăn địch.
Giết chết hết đám người Vô Huyên, thì trận chiến này, cũng liền kết thúc.
Khâm Mặc không nói gì lập tức gia nhập chiến đấu, không cần chỉ huy, hắn tự nhiên mà đứng ở bên cạnh Ly Lạc, cùng Thương Khung sóng vai. Ly Lạc thản nhiên liếc mắt một cái nhìn Khâm Mặc, trái lại ném la bàn vào trong tay của Khâm Mặc.
Đó là vũ khí của Khâm Mặc, vẫn luôn đi theo hắn, vô luận là trong chiến đấu, hay là tu luyện, giống như là kính nhiễm kiếm của Thiên Tà vậy, là vũ khí này vốn chỉ thuộc về hắn.
Vuốt la bàn, Khâm Mặc ‘hừ’ cười một tiếng. Mấy tên gia hỏa này, làm sao lại có thể khẳng định được hắn sẽ xuất hiện ở đây hay vậy. Hắn mất tích lâu như vậy, hắn nghĩ rằng, bọn hắn đến quan tài cũng đã đều chuẩn bị tốt cho hắn rồi chứ…
Bất quá, hắn sẽ không chết.
Mấy huynh đệ của hắn, cũng đều biết rất rõ ràng.
Cho nên vũ khí của hắn, thì vẫn nên mang đến cho hắn. Trận chiến đấu này, mấy tên huynh đệ  của bọn hắn đều đã xuất chiêu, thì Khâm Mặc cũng liền đừng mơ tưởng đến việc ngồi nhàn hạ.
Khâm Mặc gia tăng thêm sức chiến đấu cho Thiên Dật và Văn Diệu, còn có sức mạnh phòng ngự, cũng phối hợp cùng Thương Khung, can thiệp vào công kích của kẻ địch, thêm vào các loại trận pháp khiến cho tốc độ chậm chạp cùng với đối kháng liên tục phóng đến kẻ địch, ngoại trừ bọn hắn ra, nơi này vẫn còn có rất nhiều người đều có thể chiến đấu giống như bọn hắn vậy, nên dưới sự chỉ huy của Ly Lạc, hưng phấn mà phản kháng.
Chiến đấu kịch liệt, nhưng mà Ly Hận Thiên lại không nhiệt huyết nổi, đôi chân mày của hắn, càng nhíu càng sâu…
……
Cả một ngày hôm nay, Thương Khung cũng vẫn còn chưa có trở về. Việc phá thành, Lang Đại Bảo đã nghe được từ miệng của hạ nhân trong phủ nói ra. Hiện tại ở trong thành thực loạn, không có một ai dám xuất môn, tất cả mọi người đều cuộn mình lại trốn ở nhà, nghe thấy tiếng vũ khí va chạm, nghe thấy linh lực đánh nhau vang vọng tới.
Bất quá dân chúng ở Đế Đô thành đều hoàn toàn tín nhiệm Mộc Nhai, mặc dù thành trì đã bị công phá, cũng không có một ai mang theo gia sản điên cuồng hỗn loạn chạy trốn, rời khỏi Đế Đô này. Dân chúng đều hoàn toàn tin tưởng, Võ Uy sử của họ sẽ chiến thắng …
Cho nên, dân chúng thực tĩnh lặng.
Về phần tin tức Mộc Nhai bị trọng thương, vốn không có ai biết.
Chờ đợi một hồi lâu, Lang Đại Bảo rốt cuộc ngồi không yên. Ngày trước, hắn không có cách nào tu luyện được linh lực. Hắn là phế vật. Sau khi chiếm được thân thể này, bởi vì hoàn cảnh sinh hoạt, hắn vẫn không có sức chiến đấu như cũ. Bất quá hắn muốn đi xem, hắn lo lắng cho Thương Khung.
Hắn đã bỏ qua thân phận của quá khứ. Nhưng không có nghĩa là, hắn không cần đám con của hắn, chỉ là mạnh miệng nói ra mà thôi, nhưng đối với bọn hắn vẫn có lo lắng, không thua gì lo cho Thương Khung…
Còn có một nhi tử kia, hắn chỉ thấy mặt một lần khi vừa mới sinh ra mà thôi.
Mặc dù có bị chết đi nữa, hắn cũng phải đi nhìn xem…
Cho nên, Lang Đại Bảo không để ý hạ nhân ngăn cản, chạy thẳng đến hoàng cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.