Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 221: Động chân chương




Tăng thêm sức mạnh, chữa trị, chém giết, phòng ngự, phản kích.
Thế cồn hoa cả mắt thế công. Thân ảnh của Văn Diệu cùng Thiên Dật thoăn thoắt nhanh đến mức không dễ bắt giữ nổi. Mái tóc nâu dài của Thiên Tà bay lượn lay động lên xuống nhẹ nhàng, giống như động tác sạch sẽ lưu loát của gã vậy.
Không chỉ là mặt đất, Ly Hận Thiên có thể nghe thấy rõ ràng, bởi vì linh lực va chạm hoặc là khi thả ra kỹ năng, phía sau song cửa cũng run lên phát ra âm thanh, ngay cả đèn lồng ở trên đỉnh đầu cũng đang lắc lư. Khi ánh sáng chiếu đến mũi chân của y, khi thì lại cách y rất xa, bóng tối đa che khuất đi vẻ mặt lo lắng của y…
Tựa như, tâm tình lúc này của y vậy…
Chợt lên cao, chợt hạ xuống thấp.
Trời còn chưa sáng, trên bầu trời vẫn còn tối đen một mảng như cũ, nhưng mà màu sắc bầu trời này sáng hơn so với quỷ phủ vô cùng nhiều, cho nên thời điểm bọn họ rời khỏi quỷ phủ, chỉ có thể nhìn thấy tương đối, xem như là đã có ánh sáng rất sáng mà thôi.
Trước kim bích huy hoàng của Kim Loan điện, linh lực vừa phóng ra như là pháo hoa loé sáng rực rỡ rồi chợt lụi tàn vậy, liên tục phóng lên chớp loé, bên này mới tắt, bên kia lại lại lần nữa sáng lên, không có dừng lại, cũng không có ngừng…
Ánh sáng chiếu rọi sáng lạn đến loá mắt, nam nhân cũng xem đến hoa cả mắt, quá mức nhiều, màu sắc cũng quá nhanh quá nhiều. Y gọi không ra tên.
Đêm tối lại một lần trở thành ban ngày. Như là ánh bình minh bị che giấu sau tầng mây của bầu trời đêm đang dần dần hiện lên rõ ràng, hào quang này, giống như đèn pha đang bật sáng, từ phía chân trời chiếu đến.
Màu sắc xinh đẹp lại tráng lệ.
Trong hoàng cung, tiếng chém giết không dứt bên tai. Tuy rằng nơi này, chỉ có mấy người bọn hắn đang chiến đấu. Nhưng phía sau bọn hắn, tường vây ở ngoài, cũng là trăm ngàn binh lính tại anh dũng giết địch, âm thanh khiến cho người nghe đến sắp đỏ  mắt, hai tay cuộn tròn thành nắm đấm siết chặt lại…
Ly Hận Thiên không kích động, lại là bi tráng.
Tiếp tục so sánh ở hai bên, thì bên trong này liền im lặng hơn rất nhiều. Phần lớn âm thanh đều là đến từ hành động phát ra công kích, ngẫu nhiên cũng có thể nghe thấy được âm thanh  ngắn ngủi khi đám người đang chiến đấu thi pháp. Tất cả mọi người đều là một hơi siết chặt, đều dốc toàn bộ tinh lực, hoàn toàn tập trung vào trong trận chiến này.
Ly Lạc vốn nói không quá nhiều, mặc dù là chỉ huy chiến đấu, cũng chỉ là phát ra mệnh lệnh ngắn gọn, giọng nói của hắn bị âm thanh linh lực đang điên cuồng va chạm lấn át đi, nhưng Ly Hận Thiên thấp thoáng vẫn có thể nghe được một chút…
Mộc Nhai là Võ Uy sử, võ thần đệ nhất Nam Triều, nhưng dưới sự chỉ huy cùng lực phán đoán của Ly Lạc, mảy may không thua gì hắn cả.
Chiến lược gọn gàng, xinh đẹp mà rõ ràng, tuyệt đối không có ướt át hay xấu xí, cũng không có một chút chần chờ nào. ỗi một mệnh lệnh đều là tinh chuẩn vô cùng, cũng có hiệu quả rõ rệt.
Thiên Tà giống với Văn Diệu, thuộc về võ tu giả. Gã đứng ở phía trước gánh hết phần lớn công kích tới. Nhưng Ly Lạc cũng không muốn để Văn Diệu và Thiên Dật luôn cùng gã dây dưa ở một chỗ. Bọn hắn không phải là đang luận võ, tiếp tục giằng co lại không có chỗ gì hay ho cả. Nếu bọn hắn muốn nắm được chiến thắng ở trong tay, thì phải đả bại đối thủ.
Dưới chỉ thị của Ly Lạc, Thương Khung thả ra cổ cấm túc, ràng buộc giữ chặt lấy động tác của Thiên Tà, lấy năng lực của Thiên Tà, tác dụng của cổ thuật này cũng chỉ có thể duy trì được một chút, trong nháy mắt sẽ bị Thiên Tà phá ra. Bất quá cũng chính là khiến cho gã tạm dừng được một lát, lúc này Văn Diệu và Thiên Dật tấn công về phía Minh U…
Động tác của bọn hắn thực quá nhanh, sách lược cụ thể cũng không cần Ly Lạc chỉ huy, đây là dựa vào sự ăn ý giữa bọn hắn, còn có trực giác tinh chuẩn nhất của chính trên người chiến sĩ đối với chiến đấu mà cảm nhận được, chính là kĩ năng trí mạng. Minh Y nhanh chóng bay đi để trốn tránh. Nền sàn cung điện ở dưới chân liền trúng phải công kích lập tức gập ghềnh,một nền đá chỉnh tề bằng phẳng liền vỡ thành từng mảng lớn nhỏ không đồng nhất, nhưng càng nhiều hơn là, đều đã biến thành bột phấn, bị linh lực vẫn như cũ phóng tới mà điên cuồng thổi tán đi, không thấy tung tích…
Tiếng gầm rú khó nghe từ miệng của vô phách lân truyền ra, vô số âm tiết rên rỉ kì lạ như là con nhện phát ra vậy, từ phía sau Minh U bắn ra, âm khí màu đen chứa rất nhiều màu linh lực cũng không quá rõ ràng, nhưng thế công lại vô cùng hung mãnh…
Âm hồn kia giống như bom vậy, Văn Diệu vừa né tránh đi, đồng thời, cũng thả ra tướng thiên lang nộ nha đánh tan thế tấn công này, nhưng âm hồn quá nhiều, còn lại, tất cả đều bay đến kẻ đang đứng chính giữa, trên người của Ly Lạc…
Ly Hận Thiên không khỏi cả kinh. Động tác của Minh U quá nhanh. Y chỉ nhìn thấy đến cuối cùng là mấy đoàn bóng đen mà thôi, chờ đến khi đầu chuyển qua, thì vài thứ kia đã muốn đánh lên trên người của Ly Lạc…
Hình dạng của băng thuẫn giáp chặn lại công kích này, thoạt nhìn Ly Lạc không có gì khác thường. Nhưng Ly Hận Thiên phát hiện ra, Ly Lạc trực tiếp lui về phía sau hai bước, lớp vải áo bên ngực trái, cũng bị xé rách thành một đạo lỗ hỏng…
Không nhìn thấy máu, y không biết Ly Lạc có bị thương hay không, nhưng y khẳng định là không thể tránh thoát khỏi, cũng  bị thương tổn ít hay nhiều.
Minh U hẳn là đã làm hắn bị thương.
Đồng thời thì lúc này, Thiên Tà từ phía sau vượt đến, kính nhiễm kiếm hướng về cổ của Văn Diệu chém tới, tà khí hỗn loạn vây xung quanh thân kiếm, một kiếm chém xuống, tính cả tà khí cùng kiếm khí cùng bay về phía Văn Diệu. Tầm mắt của Ly Hận Thiên vẫn còn chưa kịp từ trên người Ly Lạc thu hồi lại,thì dư quang khóe mắt liền thoáng thấy công kích hung mãnh bay đến một kẻ. Ly Hận Thiên chuyển mắt liền thấy được Thiên Tà ra công kích này, hướng đến kẻ kia là Văn Diệu…
Nam nhân quá mức kích động vội vàng quay đầu lại, động tác của y quá nhanh, làm cho xương cổ đều phát ra răng rắc một tiếng…
Ly Lạc mới bị thụ thương. Y lại phải lo lắng cho Văn Diệu. Bất quá Văn Diệu sớm đã có chuẩn bị, hắn khom người lùi về phía sau một chút, liền lưu loát tránh thoát kiếm khí của Thiên Tà. Ly Hận Thiên nghĩ rằng, Văn Diệu sẽ lập tức rời xa khỏi nơi đó, cũng không nghĩ ra, liền tư thế vừa rồi mới ngã xuống, nghịch thần kích ở trong tay vừa xoay chuyển, Văn Diệu liền quăng đến đây một chiêu hồi mã thương xinh đẹp.
Ly Hận Thiên kinh ngạc há to miệng hình chữ O. Động tác của Văn Diệu, vẽ ra vừa xinh đẹp lại phấn khích…
Động tác tự nhiên sinh động, lưu loát thoải mái đến cực điểm.
Nếu không phải là đang chiến tranh, thì y thật muốn vỗ tay cho Văn Diệu.
Chân sau của Văn Diệu duỗi thẳng, tay cầm nghịch thần thương kích, toàn bộ thân thể đều kéo thành một đường thẳng tắp. Hình thể của Văn Diệu  thon dài, tuy là võ tu giả, cũng không giống như người khác lại vạm vỡ, có cơ nhục nổi trội, mà là cân xứng, mang theo mỹ cảm…
Văn Diệu chỉ là hơi tạm dừng, rất nhanh liền thối lui về phía sau, toàn bộ diễn biến chỉ phát sinh ở trong nháy mắt. Chỉ là lướt qua trong giây lát, lại để lại cho nam nhân một ấn tượng vô cùng khắc sâu. Dù đã qua thật lâu sau đó, mỗi khi nhớ tới Văn Diệu múa ra một chiêu hồi mã thương xinh đẹp. Ly Hận Thiên đều luôn sẽ có  cảm giác tâm bỗng nhiên đập nhanh. Một kích thương này của Văn Diệu, tuy không đến mức khiến Minh U chết, nhưng đã ở  trên người của gã để lại lỗ hổng ứa máu chảy ra. Minh U thích mùi máu, nhưng lại chán ghét máu nhiễm lên người mình, đặc biệt còn lại là máu của chính gã …
Gã đã qua bao nhiêu năm vẫn còn chưa từng nếm qua tư vị đau đớn này rồi, cũng không ngửi qua mùi vị máu của chính gã ….
Văn Diệu đã chọc giận hắn. Lúc nãy, khuôn mặt của Minh U vẫn còn mang theo một chút tươi cười. Lúc này, lại chỉ còn lại biểu tình nghiêm nghị cùng sát ý. Gã vung lên chiết phiến. Còn có Thiên Dật đang ở phía sau cũng chuẩn bị thừa thắng xông lên, trực tiếp bị gã đánh ra xa, kéo dài đến một trượng, tốc độ của hắn cực nhanh lập tức trượt về phía sau, thẳng đến khi như đụng vào cái gì, mới dừng lại quán tính này.
Đây là trời tối, hào quang lại sáng bừng lên chói mắt đến vậy. Ly Hận Thiên chỉ có thể đại khái thấy rõ bóng dáng của gã. Thiên Dật bị đụng vào khi nào, Ly Hận Thiên cũng không rõ ràng. Bất quá, Thiên Dật rất nhanh liền đứng lên, lắc lắc đầu sau đó lại tiếp tục gia nhập chiến đấu…
Thiên Dật vừa rồi, hẳn là bả vai đã bị thương.
Bất quá thoạt nhìn, giống như cánh tay cũng không có bị gãy.
Đây là chiến tranh, bụ thụ thương cũng là việc không thể tránh khỏi, chỉ cần giữ lại mạng sống, thì vẫn sẽ phải chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
Như là bắt đầu mở ra một vòng tuần hoàn vậy, rồi sau đó trong lúc chiến đấu, số lần thụ thương lại bắt đầu gia tăng, hoặc nhiều hoặc ít, trên thân thể của mỗi một người đều đã để lại một dạng ấn ký rõ rệt. Trận chiến này, cũng càng thêm kịch liệt mở rộng ra…
Phong Vô thủy chung không hề động, liền vẫn đứng ở bên cạnh nam nhân, trầm mặc nhìn bọn hắn. Ly Hận Thiên không biết Phong Vô đang suy nghĩ cái gì. Nhưng mà y biết, trong giờ khắc này, nội tâm của Phong Vô, khẳng định sẽ không bình tĩnh giống như bề ngoài….
Qua tiếp một canh giờ nữa, trời sẽ sáng. Một mặt xấu xí của chiến tranh tàn khốc này, vẫn giấu ở trong bóng tối. Sau khi bình minh ló dạng, toàn bộ dơ bẩn đến không chịu nổi, sẽ bị bại lộ dưới ánh mặt trời…
Không khí nơi này sẽ không giống như ngày xưa nữa. Bây giờ ý chí sống còn bừng bừng, lại là mang theo bi thương vô tận bi thương…
Hoàng cung này, bầu không khí vô cùng thê thảm.
Mà vận mệnh của bọn họ, sẽ phải rẽ sang một con đường nào đây….
Ngẫm nghĩ một chút, tầm mắt của nam nhân lại nhịn không được mà chuyển hướng đến Vô Huyên. Trên mặt của hắn, vẫn mang theo mặt nạ gỗ. Đến bây giờ, y cũng chưa từng nhìn thấy qua, dung nhan dưới lớp mặt nạ. Bất quá hắn cùng Khâm Mặc là huynh đệ song sinh, cho nên, khuôn mặt của hai người bọn hắn hẳn là lớn lên giống nhau…
Chỉ là ở mi gian của hắn, có nhiều thêm một viên chu sa chí đi…
Hắn vốn nên, cũng giống như Khâm Mặc vậy, dùng đầu óc thông minh của mình, mà có nên cuộc sống giàu có, được mouj người kính ngưỡng cùng hâm mộ. Hai người bọn hắn là huynh đệ song sinh, nhưng vận mệnh lại hoàn toàn bất đồng…
Bởi vì Vô Huyên, đã điên cuồng giết chết hết biết bao nhiêu là người. Nếu không phải là do hắn cố ý trả thù, thì Cửu Minh tộc đã thật sự trở thành lịch sử. Mặc dù Minh U muốn rửa nhục chỉ bằng sức mạnh của chính mình, lại lực bất tòng tâm…
Là Vô Huyên giúp gã khôi phục sức mạnh, mà ở trên tay của Vô Huyên, đã có bao nhiêu sinh linh vô tội phải chết oan, Ly Hận Thiên không dám nghĩ tiếp nữa.
Tội ác của hắn tày trời, nhưng mà, Ly Hận Thiên vẫn không đành lòng muốn để cho hắn chết đi.
Không vì lý do gì cả, y chính là muốn cho hắn sống sót mà thôi.
Ly Hận Thiên không phải không muốn gia nhập vào chiến đấu, nhưng mà y chưa từng chân chính chiến đấu, cũng chưa từng nhìn thấy qua loại trường hợp này. Cảnh tượng quá mức rung động. Ly Hận Thiên không nắm chắc nổi bản thân sẽ không khiếp sợ hay là không nhúc nhích nổi để chiến đấu nữa hay không, y không muốn gây cho bọn hắn thêm phiền toái.
Sẽ hại chết bọn hắn.
Y cũng không muốn đi tham dự. Bởi hai bên, đều là con của y. Thì, y có thể làm cái gì đây…
Loại hoàn cảnh đạt tới cảnh giới điên cuồng như thế này, cũng lại bất đắc dĩ đến cực điểm.
Bất quá ý nghĩ này của Ly Hận Thiên, mấy người kia cũng không biết rõ, bao gồm cả Vô Huyên ở trong.
Hắn là kẻ đứng ở vị trí cuối cùng trong trận chiến này, ngoại trừ bị linh lực bị đánh lan đến gần, chịu một chút vết thương nhẹ ở bên ngoài, thì không còn có chút biến hóa nào cả. Lúc này, hắn đang thao túng linh thú, đôi mắt ở dưới lớp mặt nạ thủy chung đều luôn nhắm lại, cũng là lặng yên không một tiếng động chuyển hướng về cánh cửa tráng lệ ở phía trước mặt….
Hoàng Thượng, đang ở bên trong.
Muốn tiêu diệt tặc thì trước tiên phải giết vương. Nếu giết chết Hoàng Thượng, tình huống, liền lập tức khác thường ngay…
Hắn không thể lại cứ tiêu hao dần như vậy, cũng không thể hao tổn đến khi giết chết một tên tinh kị binh cuối cùng xong rồi, chính mình cũng sẽ ngã xuống, hắn cần phải tiên phát chế nhân*…
Hắn không có đình chỉ thao túng linh thú, đồng thời cũng bắt đầu mặc niệm chú thuật, linh thú vẫn tồn tại như cũ, không gì với vừa nãy, nhưng mà sức chiến đấu lại đã xảy ra biến hoá hoàn toàn khác nhau…
Trận pháp ở chỗ không người bắt đầu xuất hiện thành hình, chờ đến sau khi Vô Huyên niệm ra một âm cuối cùng, trong Kim Loan điện, đã được trọng binh bao vây quanh Hoàng Thượng, ở phía sau rõ ràng xuất hiện một hình dáng của cự vật…
Cự vật kia cực kỳ giống với lời đồn, tướng mạo giống như sài, trừng đôi mắt trợn lên …
Nhai Tí.(*)
– CHÚ THÍCH:
* Tiên phát chế nhân: là ra tay trước chế ngự kẻ địch.
(*) Nhai Tí: là đứa con thứ bảy của rồng trong truyền thuyết Long Sinh Cửu Tử. Còn được gọi theo cách khác là Nhai Xế hay Nhai Xả.
Nhai Xế, Nhai Tí hay Nhai Xả là loài mình rồng, đầu chó số, đôi mắt luôn trừng to đầy sát khí, cương liệt hung dữ, khát máu hiếu sát, thích chém giết chiến trận. Vì thế Nhai Xế được khắc ở thân vũ khí: ngậm lưỡi phủ, lưỡi gươm đao, trên vỏ gươm, chuôi cầm của khí giới để thêm phần sát khí, ngụ ý thị uy, làm tăng thêm sức mạnh và lòng can đảm của các chiến binh nơi trận mạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.