Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 219: Đến nơi




Phong Vô dẫn hai người đi tới, chỉ là một cánh cửa mà thôi.
Bên trong thực tối, xòe bàn tay ra cũng không thấy nổi năm ngón tay, đối diện ở phía trước mặt, còn có một cánh cửa, hé ra một khe hở chiếu ra ánh sáng không tính là quá chói lóa, vẽ ra hình dạng của một cái cửa…
So với nơi hắc ám này, ánh sáng phá lệ chói mắt.
Cửa ra vào ở quỷ phủ này không chỉ có mỗi một cửa, đây chỉ là một trong số đó.
Thấy không rõ tình trạng của cánh cửa này, nhưng theo ánh sáng chỉ dẫn Ly Hận Thiên rất nhanh liền chạm vào cánh cửa đối diện, vươn bàn tay đẩy ra, cánh cửa im bặt liền mở ra, chờ lúc y cùng Khâm Mặc bước ra khỏi đó, cư nhiên, nhìn thấy đây là cửa nam của Đế Đô thành…
Vừa quay đầu lại, phía sau nào còn có bóng dáng của cánh cửa khi nãy, bọn họ như là từ trong trống trải đột ngột xuất hiện ra vậy…
Thực thần kỳ.
Y cùng Khâm Mặc, hai mặt nhìn nhau, còn vươn bàn tay ra sờ soạng thử, chỉ có thể bắt được không khí, loại tình huống này liền tính Ly Hận Thiên may mắn trốn ra khỏi quỷ phủ, cũng không tìm được đường trở về ban đầu…
Có lẽ là đoán được ý nghĩ của Ly Hận Thiên, Phong Vô vẫn đang đi ở phía trước quay đầu lại, thay y giải đáp vấn đề này,
– Đây là cửa ra, cửa vào vốn không phải ở nơi này, phải đi qua lối đi thông với quỷ phủ. Sự tồn tại của cửa ra vào đều được phân biệt.
Duy nhất còn có một cánh cửa đồng thời có thể đồng ra hoặc vào, chính là cửa trực tiếp nối đến hoàng cung, nhưng mà sau khi Cửu Minh tộc bị thua, con đường kia đã sớm đều bị phong kín, hoặc nên nói là, bị Minh U phá hủy mất rồi.
Nhanh chóng gật đầu, xem như đáp lại Phong Vô, dù sao bọn họ cũng đã đi ra ngoài. Đời này, y cũng không muốn lại đến chỗ kia nữa. Ly Hận Thiên vốn cũng vốn không có hỏi nhiều, rất nhanh liền đuổi kịp bước chân của Phong Vô.
Ở cửa nam của Đế Đô thành, khác với phương hướng của chiến trường, so sánh với nơi chiến trường hỗn loạn, cảnh tượng vừa nhìn thấy là ghê người, thì nơi này lại quá mức im lặng. Nhưng loại tĩnh lặng này, lại không phải an ổn lặng yên, mà là sự im lặng quỷ dị…
Giống như là sự yên tĩnh trước khi có cơn bão ập đến vậy, tùy thời đều có thể phát sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, trái lại, càng khiến con người ta càng thêm lo lắng đề phòng.
– Rất yên tĩnh.
Sau khi Đế Đô thành khai chiến đã trở thành bộ dáng gì, Khâm Mặc cũng không rõ ràng, nhưng mà cái loại  không khí quá mức im lặng như vậy thì thật là không đúng. Hắn nhìn về chân trời phía đông, nhưng hắn chỉ có thể nhìn thấy, chỉ là bờ tường mang một màu xanh kéo dài đến vô tận.
Nơi này cách cửa đông quá xa, muốn nhìn thấy tình huống ở bên kia, căn bản là không thể nào, Khâm Mặc cũng biết, chỉ là theo bản năng nhìn thoáng qua bên kia mà thôi.
Lúc này, Phong Vô cũng nhìn lên trên thành lâu, sau khi hắn thấy rõ tình huống ở bên trong, lúc này tâm liền trầm xuống, hắn sờ lên cửa lớn vẫn luôn đóng kín như cũ, giọng nói nghiêm túc chưa từng có,
– Thành, đã bị công phá.
Ly Hận Thiên hung hăng hít vào ngụm khí lạnh, Khâm Mặc cũng đang nhíu mày. Đế Đô thành này đại diện cho sự tồn tại của Mộc Nhai. Thành, nay đã bị công phá, liền nói lên một điềm xấu, là Mộc Nhai đã xảy ra chuyện. Bằng không, hắn khẳng định là sẽ thề sống chết bảo vệ lấy thành trì, cũng sẽ không cho đám người này thừa cơ hội dễ dàng công phá được thành trì như vậy…
Nhớ lại lời nói của Vô Huyên trước khi đi, bàn tay của y đang nắm cùng một chỗ với tay Khâm Mặc lại dùng lực mà siết lại thật chặt. Y lo lắng cho Mộc Nhai.  Y muốn biết được tình trạng của hắn…
Khẽ cau mày, Phong Vô dẫn đầu lên trên thành lâu, không có thời gian mở cửa, trực tiếp trèo tường lên, hiện tại trên thành lâu một tên binh lính thủ thành đều hoàn toàn không có. Nên dù là đi lên ngang nhiên như vậy, cũng sẽ không có bất cứ nguy hiểm nào.
Bởi vì nguyên nhân này, cũng là để Phong Vô phán đoán ra Đế Đô thành đã bị công phá.
Đám binh lính, hẳn là đều đã đi chống lại sự xâm lược kia…
Khâm Mặc trọng thương mới khỏe lại, thân thể vẫn suy yếu như cũ. Phong Vô hỏi cũng không cần hỏi, liền trực tiếp dùng linh lực nâng Khâm Mặc đi lên, có lẽ là đã đoán được từ trước Phong Vô sẽ phải làm như vậy. Ở trong nháy mắt, khi thân thể bay lên, Khâm Mặc ngồi xuống ôm lấy Ly Hận Thiên, chỉ là lần này, không có một chút khí tức ái muội kiều diễm nào cả, chỉ là đơn thuần ôm y cùng đi lên mà thôi.
Từ khi ra khỏi quỷ phủ đến Đế Đô thành, trên một đường này đều hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có âm thanh phát ra từ ba người mà thôi. Đứng trên thành lâu từ cao nhìn xuống bên trong thành, nhìn thấy ngã tư bên dưới đường đều trống trải, không có một ai…
Đế Đô phồn hoa ngày xưa, nay chỉ còn lại bầu không khí tiêu điều và lạnh lẽo, trên ngã tư đường thỉnh thoảng ngẫu nhiên còn có dân chúng di chuyển đồ vật, nhưng hiện tại đã bị tro bụi phủ đầy, thoạt nhìn phá lệ hiu quạnh….
Cửa nam là cửa thành cách hoàng cung, cách con phố chính gần nhất, cho nên Phong Vô mới lựa chọn con đường này.
Phong Vô tựa hồ như đối với Đế Đô thành rất quen thuộc, mang theo bọn họ ở nơi cuối phố đi ngang qua trong ngõ nhỏ, có con đường đến Khâm Mặc cũng đều chưa từng đi qua, nhưng Phong Vô đi thông thạo đến mức như là ngựa quen đường cũ vậy.
Ly Hận Thiên cảm thấy, Phong Vô hẳn là người không có gì mà không làm được, hắn giống như cái gì cũng đều biết hết cả vậy…
Nếu nói bầu không khí lúc trước là căng thẳng, lo âu, nhưng chưa đến nửa canh giờ, liền biến thành thê lương và bi thương…
Chưa tới được con phố chính, đã nghe thấy mùi máu tươi, còn có tiếng chém giết thấp thoáng bay tới tai, nhưng âm thanh này không phải chỉ là do một hai người phát ra, mà là thành từng mảng một, chỉ là bọn họ đang đứng ở khoảng cách quá xa, mà âm thanh vang đến quá không rõ  mà thôi.
Âm thanh nhỏ, lại chói tai, nhưng không che nổi, mùi máu.
Khứu giác của nam nhân luôn tốt hơn thính giác. Thậm chí trong một cái chớp mắt, âm thanh gì y cũng đều hoàn toàn nghe không được, chỉ có mỗi mùi tanh tưởi khiến người ta ngửi liền buồn nôn này thôi.
Đối với thứ này, Ly Hận Thiên vô cùng mẫn  cảm, có mấy lần trải qua vài chuyện, cơ hồ như là chỉ cần là có mùi vị này, y liền có thể phát hiện ra.
Trời còn chưa sáng. Hỗn loạn, tràn ngập mùi tanh tưởi tản mát ở trong không khí, khiến cho nam nhân phải cắn chặt khớp hàm. Bọn họ không thấy được người nào, lại không gặp được một cái xác nào cả, nhưng lại có thể ngửi thấy được mùi máu tươi rõ rệt đến thế này. Vậy chứng minh là, ở gần đây, đang có một lượng máu lớn….
Hoặc nên nói là, từng có rất nhiều người đã chết ở trong này, máu vẫn đang chảy ra.
Tiếng chém giết, cũng càng ngày càng gần …
Phảng phất, như là đang ở bên tai.
– Không có việc gì đâu.
Nhìn nam nhân mang theo sắc mặt tái nhợt cùng lo lắng, thoạt nhìn như lung lay sắp đổ. Khâm Mặc liền trấn an vỗ vỗ y. Hắn nghĩ rằng y là đang sợ hãi.  Hắn lại không biết, Ly Hận Thiên là đang vì Mộc Nhai mà lo lắng khẩn trương.
Ly Hận Thiên không có đáp lại, trừng lên đôi mắt gần như dữ tợn. Y không muốn nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ ở trước trước mắt. Nhưng mà y lại không có cách nào để không phải nhìn thấy được.
Còn muốn nhìn thấy mỗi một chi tiết đều phải nhìn kĩ, y không muốn phải bỏ lỡ bất cứ cái gì.
Ly Hận Thiên đi qua con đường này, vừa ra khỏi ngõ nhỏ, chính là con phố chính, e ngại rõ rệt, từng bước chân lại khống chế không được lại bước nhanh hơn, ở trong nháy mắt, đi ra khỏi ngõ nhỏ, nam nhân theo bản năng khép lại ánh mắt, như là phải làm chuẩn bị tốt cho tâm lí vậy, nhưng khi mở ra lần nữa, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lại khiến y vẫn e sợ như cũ mà phải lui về phía sau vài bước…
Cảnh sắc quen thuộc, lại khác hẳn ở trong trí nhớ của y đến mức như trắng đen đối lập hoàn toàn. Nhưng mà trên mặt đất y từng bước đi dạo phố, xác chết trải rộng, máu chảy thành sông…
Cảnh tượng này, khiến người ta sợ kinh hãi…
Mở rộng tầm mắt, nhìn qua nơi khác, nhưng mà ở trong tầm nhìn, tất cả đều là thi thể, chết vô cùng thê thảm…
Có thi thể của tinh kị binh mặc quân phục màu lam, còn có cả những yêu vật bị giết chết mà hiện ra nguyên hình, bày liệt ở trên mặt đất, chồng chất lên nhau, phá lệ dữ tợn, cũng khiến cho dạ dày của người nhìn nhịn không được bị cuộn trào lên…
Cơ thịt cả người, ở trong nháy mắt đều bị cương cứng lại, đến xương cốt, cũng hoàn toàn đều như là gỉ sắt vậy, động tác đứng thẳng đến cứng ngắc, thậm chí có thể nghe tiếng ‘rôm rốp’ vang lên…
Một khắc trước, vẫn còn là một cuộc sống sinh hoạt an ổn bình thường, vẫn còn đang cùng người nhà nói lời tạm biệt, ngồi cùng bằng hữu nói cười bàn luận. Ngay sau đó, lại nằm ở trên mặt đất băng lãnh này, trong lồng ngực liền chua xót vạn phần, tuyến lệ bỗng nhiên liền bộc phát ra, nước mắt kia liền ở tròn hốc mắt rơi xuống…
Một chữ ‘người chết’ này, ở trong đầu Ly Hận Thiên, chính là đại biểu cho một nỗi kinh khủng, nhưng hôm nay, cũng lại là đau lòng vạn phần, không có một ai vừa nhìn thấy loại cảnh tượng thê thảm tang thương này mà sẽ không động dung, cũng sẽ không chết lặng, không có cảm giác được…
Những người mà Ly Hận Thiên vô cùng quan tâm đến, đang ở nơi này, gia nhập vào trận chiến này đấu tranh sống chết. Y sợ hãi, có thể ở một nơi một góc nào đó, chợt nhìn thấy được bóng dáng của bọn hắn nằm ở trên đó…
Y là cha của bọn hắn, y làm sao lại có thể không đi lo lắng cho được đây…
Không cần ai chỉ dẫn, theo đường đi trải xác mà đi tới, mùi máu tươi  khiến cho vị giác bị tê liệt, càng ngày càng có nhiều thi thể, còn có màu sắc đỏ tươi kia lại khiến nam nhân bị choáng đến từng đợt mờ mịt….
Cứ đi như vậy, dẫm đạp lên xác chết đầy đất, đích đến của bọn họ, cuối cùng chính là nơi hoàng cung phân tranh thắng bại.
……
Thiên Tà cũng không có giết chết Mộc Nhai, chỉ thiếu một chút nữa mà thôi.
Tiếp theo, gã liền thu hồi kính nhiễm kiếm, Mộc Nhai bị đâm một nhát kiếm kia, thân thể của hắn liền từ trên thân kiếm rơi xuống, vết máu đều liền bị thân kiếm hấp thu vào, đồng thời, Thiên Tà cũng đã rời khỏi chiến trường.
Mộc Nhai bị thương thành như vậy, mặc dù không chết, nhưng cũng đã mất nửa cái mạng. Nên không cần thiết lại lãng phí khí lực, vì vậy, Minh U cũng liền quạt chiết phiến, cũng đi theo biến mất.
Vô Huyên lại đứng ở tại chỗ, từ trên cao nhìn xuống thân thể của Mộc Nhai rơi xuống ở cách đó không xa. Khi hắn lạnh lùng nở nụ cười, chuẩn bị rời đi, tầm mắt vừa vặn giao nhau cùng Văn Diệu…
Ở giữa hai người bị ngăn bởi một khối đầu gỗ, nhưng mà tầm mắt của bọn hắn, lại va chạm với nhau.
Va chạm thực kịch liệt.
Văn Diệu cũng biết, Vô Huyên cùng với hắn là huynh đệ.
Đừng nói là chần chờ, Văn Diệu đến tạm dừng cũng đều không có, chạy liền động, lập tức huy động nghịch thần kích hướng về phía Vô Huyên, lin lực cường đại, giống như một đoàn thuốc nổ bắn thẳng hướng đến điểm đích. Vô Huyên thoải mái bật người bay lên, đợi sau khi hắn vững vàng rơi xuống mặt đất, thì ở nơi mặt đất phía trước hắn vừa đứng, rõ ràng nhiều ra thêm một hố to lại sâu…
Văn Diệu muốn giết hắn.
Lưu lại một nụ cười trào phúng, Vô Huyên rời khỏi chiến trường. Vô Huyên vẫn chưa chém Mộc Nhai thêm một đao để tiễn hắn đi, bởi vì là không đáng giá.
Văn Diệu không có rượt theo. Hắn vội vàng nâng Mộc Nhai dậy. Lúc này, Ly Lạc cũng đã chạy lại đây, hai người hợp sức mang Mộc Nhai trở về.
Mặc kệ là có cùng Mộc Nhai có bao nhiêu bất hòa đi nữa, ở giữa lằn ranh sống chết, so với chiến hữu kề vai sát cánh chiến đấu, thì giờ khắc này, bọn hắn chính là huynh đệ chí thân.
Mộc Nhai bị thương rất nặng, vẫn còn đang hôn mê, chờ sau khi hắn tỉnh lại, nghe thấy tin tức, cũng là tin báo cửa thành đã bị công phá.
Hắn biết, Vô Huyên vẫn sẽ che giấu giữ lại một ít sức mạnh, chiêu trò chiến đấu, cũng không nghĩ tới, kẻ địch một khi đã bùng nổ lên, thì sẽ là thế công mãnh liệt hung ác đến vậy.
Mộc Nhai chưa từng xem nhẹ đám người này. Hắn biết rõ, với nhóm binh lính yêu vật kia cũng đủ để độc bá Nam Triều này rồi. Nên hắn giãy dụa bò dậy, hắn cũng biết rõ, nếu lần này chống đỡ thành công, thì lần tiếp theo, Vô Huyên muốn công thành lần nữa liền phải cố sức rất nhiều, mà bọn hắn, phòng thủ cũng càng thêm ổn định một phần…
Song phương đều hiểu được lần này công thành này, kết cục là thắng hay bại, đều rất có ý nghĩa, cho nên hoàn toàn đặt cược, dồn  hết toàn lực được ăn cả ngã về không.
Cảnh tượng chiến tranh lại lần nữa lâm vào tình trạng gay cấn. Chỉ là Mộc Nhai không hề nghĩ ra. Lần này, Vô Huyên đột ngột, thay đổi sách lược…
Đám người này vẫn hung mãnh công kích cửa thành đông như cũ. Tướng sĩ của Nam Triều đều đã dốc toàn lực để chống trả. Nhưng vào ngay lúc này đây, Thiên Tà dẫn dắt một đội quân khác, từ cửa tây đánh bất ngờ vào…
Mấy ngày nay đều chưa từng thay đổi chiến thuật, thủ hạ cùng binh lính của kẻ địch dưới tình huống bất ngờ xảy ra, cũng không có thay đổi công kích.
Đó là chiêu cuối cùng mà Vô Huyên đã cất giấu, chính là một binh đoàn khác.
Hắn đã tung ra đòn sát thủ.
Mộc Nhai vừa ngã xuống, tuy không đến mức quân tâm đại loạn, nhưng mà vẫn sẽ có một sự hỗn loạn trong chớp mắt. Mộc Nhai có sách lược, khẳng định sẽ không chỉ giấu ở trong lòng, đều sẽ bàn bạc trực tiếp giải thích rõ với các tướng lãnh khác đều cso phần tham gia chiến đấu. Kỳ thật liền tính Mộc Nhai không có ở đây, cũng sẽ không có bất cứ ảnh hưởng gì, chỉ cần tùy tiện tìm ra một người trong số đó, đều có thể bổ sung vào.
Tiếp tục sử dụng sách lược của Mộc Nhai, hoặc là tiến hành thay đổi.
Nhưng, cơ hội mà Vô Huyên lại lợi dụng được, đó chính là hỗn loạn trong một cái chớp mắt này.
Sau đó, tận dụng mọi thứ, bắt lấy  khe hở nho nhỏ này, cắt ra vết rách thật sâu…
Cửa đông có Minh U cùng Vô Huyên, Thiên Tà ở cửa phía sau tung ra đột kích. Biến cố bị thay đổi này, mặc dù là ở phía sau cũng đã được phòng thủ không tệ nhưng dưới tình huống này, cũng khiến cho Nam Triều sắp chống đỡ không nổi nữa rồi. Song phương đều dốc toàn lực mãnh công, cuối cùng cửa tây đã bị thất thủ, thành trì bị công phá.
Mộc Nhai vẫn còn chưa kịp đến.
Hắn mắng một tiếng, chạy thẳng đến hoàng cung.
Vết thương của kính nhiễm kiếm cắt qua ngực hắn, chỉ cần hắn vừa động, máu lại rỉ thấm bừng vải băng trắng. Ngay khi Mộc Nhai xuất hiện ở hoàng cung, sắc mặt dĩ nhiên cũng đã trắng bệch, lúc này, những người tài ba dị sĩ từ các nơi đến đây, đều đã tập hợp lại ở hoàng cung, chuẩn bị cho trận giao chiến cuối cùng này…
Mộc Nhai bị kiếm kẻ địch đâm phải, hắn đã thua.
Nhưng mà, sự xuất hiện của hắn, nhưng cũng khiến cho sĩ khí ở đây, âm thầm rung lên.
Trận giao phong cuối cùng, cũng đã đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.