Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 89:




Sau khi nghe xong câu truyện của Raphita thì cũng là lúc trời sắp chuẩn bị tối rồi, và lúc dành thời gian để ra ngoài đã bị bỏ lỡ.
Nếu chúng tôi ra ngoài vào lúc này, sẽ có thể có những khu vực đảo có tổ chức săn đêm.
Mặc dù thời gian rất là quý báu, tôi thà không nên hao sức vào chiến đấu nhiều quá. Nó quá mạo hiểm...
Ra chợ mua sắm cũng ổn, nhưng... Tôi đã đi vào hôm qua rồi.
Vào lúc này, tôi thường ngồi pha chế thuốc và chế tác trang sức hoặc là học phép thuật, nhưng theo nói từ lúc trước, tôi không còn nhiều nguyên vật liệu.
Sau khi trở về nơi, tôi tiếp nhận một số giấy tờ mà nữ hoàng đã chuẩn bị cho.
Rồi chúng tôi trở thành đám nhàn rỗi vô công rồi nghề.
Với vậy, chúng tôi quyết định rằng nên ra bãi biển chơi.
“Wahoi~!”
Firo đang chơi đùa dưới nước.
Con bé đang thích thú nghịch ngợm và khá ồn ào khi đang cố gắng lướt dưới những đợt sóng đánh vào.
Thật sự là như thế chứ?
Tôi cảm thấy nó như đang tập luyện bơi lội vậy.
Nhìn thoáng qua trông con bé như sắp chìm vậy.
Ý tôi là, thôi nào, con nhóc có thể chìm ư?... Cả cơ thể nổi lềnh phềnh khi chân vẫn chạm vào bề mặt làn nước. Đúng là một cảnh tượng buồn cười.
“Cấp độ vẫn chẳng thay đổi gì cả. Tệ quá Raphtalia.”
“Ehh... Cũng không có ích gì cả. Sau khi chuyển lại thì đã trời tối rồi... Cũng thật là rắc rối khi chúng ta lại phải trở lại như vậy vào sáng hôm sau.”
“Cái việc chuyển đổi nhân sự này chẳng hay ho gì cả.”
“Vâng ạ... Em hi vọng rằng việc này sẽ trôi qua nhanh đi, dù sao thì lúc này nên thư giãn thôi.”
“Ta đoán vậy...”
Chúng tôi thuê ở khách sạn mấy bộ đồ tắm để ra bãi biển vui chơi.
Tôi có thể nói gì đây, vùng biển nhiệt đới thật là tuyệt đẹp.
Thật sự như vậy, tôi đã có ý nghĩ như vậy, rằng nó có cảm giác rằng như thể tôi đang đến Hawaii hay Guam vậy.
“Nhìn kỹ thì, cũng khá nhiều kẻ từ đám ấy cũng ra bãi biển chơi như chúng ta vậy.”
“Vâng, chắc là vậy...”
“Raphtalia, em còn trái banh đó chứ?”
“Em để nó ở lại chỗ khách sạn...”
“Ta hiểu... Có khả năng chúng ta có thể thuê mướn trái banh quanh đây.”
Có một lý do nào đó mà kể cả tôi có mò tung chỗ này lên cũng không thấy nơi nào có cái dịch vụ như vậy cả.
Nơi đây là khu nghỉ mát, có các câu lạc bộ bên bờ biển, nhưng không hề có một gian hàng nào kinh doanh về mặt hàng đồ chơi giải trí trên bãi biển cả.
Vì nơi đây khá nóng, nên có vài cửa hàng bán đồ giải khát.
Tuy vậy, không hề tồn tại bất kỳ của hàng nào bán đồ vui chơi bãi biển cả.
... Cũng chẳng có đến một cái ván lướt sóng.
Khi đang suy nghĩ và nhìn xung quanh, tôi để ý thấy Motoyasu.
Có vẻ như hắn đã hồi phục lại khá sớm, và đang đồng hành cùng con Bitch đó.
Hắn vẫn không rút được cho mình một bài học gì cả, Thật là khó chịu khi phải đề cập chuyện này với hắn bởi Bitch đang ở đây, và tôi cũng chẳng cần thiết.
“Ngài đang nghĩ gì vậy?”
“Ta đang đau đáu bày trò gì để giải khuây đây. Ta nghĩ là chơi bóng chuyền cũng được đấy nhỉ.”
“Cái trò rèn luyện cơ thể mà mục tiêu của tất cả là phải giữ được quả bóng trên không phải không ạ!! Em biết rồi!”
Sau khi nghe gợi ý của tôi, Raphtalia nhanh chóng chạy đi.
... Có vẻ như là hiểu hơi quá một chút rồi.
Cái trò này đâu cần thiết phải tiếp thu nghiêm túc như vậy...
“Chị Raphtalia có chuyện gì vậy~?”
“À chị ta đi lấy bóng.”
“Hmm, chơi banh à~”
“Có vẻ là như vậy.”
“Firo cũng đang chán nè. Phải chơi trò gì vui vui đi~”
“Oh, vậy thì nhóc đợi tý đi.”
“Yeah!”
Trong khi vẽ vạch cho trận bóng chuyền... Raphtalia đã mang trái banh tới.
Cái trái banh cho trẻ con mà đã được Raphtalia trân trọng suốt thời gian dài đó.
Rèn luyện cơ thể ở trên bãi biển hả, huh...
“Raphtalia, em đợi chút được chứ?”
“Vâng? Có gì ạ?”
Tôi nhìn cẩn thận về cánh tay của Raphtalia.
Luôn luôn rèn luyện cơ bắp, mặc dù cơ thể em ấy không biểu lộ rõ qua những trạng thái khi mà hạ gục được quái thú.
“Có chuyện gì không ạ?”
“Raphtalia, em có phải đang che giấu hiện thân thật của mình bằng phép thuật, phải không?”
Raphtalia là dạng người thú thuộc loài chồn, có khả năng đặc biệt về phép thuật ảo ảnh, và khá có duyên với hệ âm dương.
Nói cách khác, có khả năng em ấy che giấu hình hài thật của mình.
“Ngài đang nói cái gì mà khó hiểu vậy?”
“... Raphtalia, ở yên đó chút.”
“Có gì ạ...? Vâng em hiểu.”
Nguyện vọng của Raphtalia cũng đã cải thiện được bản thân như em ấy đã mong đợi.
Sau đó, tôi bắt đầu giải thích sơ lược luật chơi bóng chuyền.
“Vậy thì em sẽ bắt đầu! Tei!”
“Cái thể loại gì-!”
Một trận giao tranh ác liệt trên bãi biển bắt đầu diễn ra, đương nhiên là trận bóng chuyền bãi biển giữa cả hai người Raphtalia và Firo rồi.
Lúc khởi đầu cả hai chỉ từ từ tăng nhịp điệu giao bóng nhưng không biết từ lúc nào nó đã bắt đầu trở thành một trận đấu chung kết của các tay nhà nghề vậy.
Tốc độ của cả hai đều trở nên mau lẹ. Và như thể đang xem phim hành động vậy.
Khi tôi nhìn sang xung quanh, tôi để ý thấy rằng mọi người xung quanh đã tụ tập lại đây và vui vẻ bắt chước những gì hai người kia đang làm.
Vâng, vì ở đây chẳng kiếm đâu ra trái banh, cho nên những trái banh dùng thay thế là những nhúm quần áo cuộn lại...
“Naofumi-sama, ngài không định tham gia à?”
Trong khi thực hiện một cú trượt dài chuyền bóng, Raphtalia hỏi tôi.
“Không... Ta không thể làm như vậy.”
“?”
Tôi đã nói điều gì lạ lùng lắm à? Raphtalia và Firo, cả hai đang rõ ràng là đang phân tranh cao thấp mà.
Đó là một trận đấu đỉnh cao.
Tôi không thể có sức mà theo cả hai em ấy như vậy được.
“Ta thích ngồi quan sát hơn.”
“Thật ư? Nó sẽ còn vui hơn nếu như chủ nhân tham gia nữa đó~!”
“Nhìn kỹ hơn đấy là đánh nhau chứ không phải chơi bóng nữa rồi.”
Việc này có liên quan đến Tăng-cấp phải không? Hai em ấy giờ chả khác gì siêu nhân cả. Đúng là...
Nếu tôi mà chiều cả hai, thì tôi sẽ phải dùng hết sức lực và cuối cùng sẽ kiệt sức. Mà tôi vẫn đang trong thời kì chữa trị.
“À đúng rồi. Còn có cướp cờ bãi biển nữa.”
Khi tôi thốt lên, hai mắt Firo rực sáng. Trận bóng chuyền liền hoãn lại khi con bé chạy tót về phía tôi.
“Nó là cái gì ạ~!? Chơi như thế nào ạ~!?”
Uh...
“Rồi, đầu tiên là cắm cây gậy ở chỗ này.”
“Okay~!”
Tôi cầm cây gậy lên và cắm nó xuống bãi cát.
“Sau rồi...”
Tôi bước khoảng 20 sải bước từ chỗ cây gậy ra.
“Vào lúc này, Raphtalia, Firo, lại đây.”
“Vâng.”
“Okay~!”
Cả hai đều nghe lời tiến tới.
“Rồi, cả hai đối mặt nhau hướng về phía cây gậy trong khi nằm xuống.”
“Như vậy ạ?”
“Thế này đúng chứ~!”
Cả hai đều nằm xuống theo chỉ dẫn của tôi.
“Khi ta nói chuẩn bị, và lên! Khi ta nói vậy, lập tức đứng dậy và nhặt lấy cây gậy ta đã cắm ở đằng kia. Người nào lấy trước là thắng. Tuy nhiên không được gây cản trở cho đối phương, hiểu chứ?”
“Nghe có vẻ khá thú vị.”
“Yup!”
“Vậy thử nhé.”
Cảnh tượng đã được bày ra. Có vẻ như một số người khá hào hứng trông đợi sự việc này. Đó là bởi vì ở thế giới này không có những trò giải trí như vậy?
“Chuẩn bị...”
Cả hai đang sẵn sàng đợi tôi nói.
“Đi—-!”
Ngay lập tức, tôi liền bị thổi bay và chôn vùi trong núi cát.
Cả hai đúng không phải là người mà. Kể cả có muốn xuất phát nhanh đi chăng nữa, thì cũng không đến mức ăn thua mà đạp cát như vậy chứ.
Nhân tiện, dương như Firo là người thắng cuộc.
Tôi đang bị chôn vùi trong đống cát nên tôi không thể rõ được.
“Đây là chiến thắng của Firo ~!”
“Lần nữa, chị không thua đâu!”
“Đạp cát đến mức như vậy! Giữ chừng mực đi chứ!”
Những trò chúng tôi chơi hôm ấy... Đã trở thành thể thức cuộc thi ở nơi này sau đó.
Cũng phải nói là, tôi không ngờ rằng mình lại là người tiên phong đặt ra những trò chơi này.
Raphtalia và Firo chơi đến tận lúc ánh mặt trời tắt hẳn.
Một vài nhà thám hiểm cũng đã tham gia, và bóng chuyền bãi biển và cướp cờ cũng đã thành công mĩ mãn.
Vâng, đúng là rất thích hợp để giết thời gian.
Raphtalia có vẻ rất thỏa mãn với việc vận động cơ thể hết mức, theo nguyên tắc là vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.