Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 140: Bỏ trốn và khám phá




Trans: Deforestation
Editor: LittleKai
Màn đêm buông xuống khi cơn đói của mọi người được thỏa mãn và Người Buôn Nô Lệ cũng đã rời đi.
“Này, cậu có chắc cậu thực sự muốn ‘làm vậy không?”
“Ch-Chẳng phải đã quyết rồi sao?”
“Nhưng... Mọi người rất tốt và thức ăn cũng ngon nữa.”
“Không đâu, những kẻ đó chỉ đang cố đánh lừa chúng ta thôi.”
Bên ngoài ồn quá đi!
Đã tối lại khó nhìn rõ nữa, nhưng chẳng biết vì sao, vài đứa nô lệ mới đang chạy về phía cánh đồng.
“Haa... Haa...” (Tiếng thở)
Tâm trạng bọn chúng trông có vẻ căng thẳng.
Bọn chúng đang âm mưu gì đây?
*Sột soạt* Chúng đang cố đi xuyên qua vườn cây Bioplant.
...
“ÔAAaaaaaaa!?” (Những câu in đậm là những câu đồng thanh hay nhiều người nói)
A, Chúng đã bị dính vào hệ thống bảo vệ tôi đã thiết lập từ trước.
Khi nghe thấy tiếng hét, những đứa nô lệ khác nhanh chóng ra khỏi nhà và chạy về phía khu vườn để kiểm tra tình hình.
*Thở dài*... Tôi cũng phải đi ra đó kiểm tra thôi.
“Khiên nii-chan, chúng em có nghe thấy tiếng hét.”
Vừa ra khỏi căn nhà, tôi nhìn thấy Kiel vội vã chạy về phía tôi. Trông con bé có vẻ lo âu.
Hình như Raphtalia đã ra đó trước để xem xét tình hình rồi.
“Ổn thôi! Không có đứa nào chết đâu mà lo. Ta đã lập ra một số biện pháp bảo vệ để phòng trường hợp tệ nhất.”
“Trường hợp tệ nhất?”
“Dù có thể trói buộc chúng bằng ấn phong nô lệ nhưng như vậy ta không thể đưa ra những lệnh chi tiết và phức tạp được. Tóm lại, ta đang nói đến việc bỏ trốn.”
Đúng vậy, bản thân ấn phong nô lệ có chức năng ngăn cấm nô lệ bỏ trốn.
Một khi bước ra khỏi vùng đất này, đến cả hình phạt như “cái chết” cũng có thể. Nhưng ai cũng biết, tôi đã bỏ ra một món tiền không nhỏ để mua bọn này, nên sẽ không hay chút nào nếu bọn chúng chết vì bỏ trốn.
Ngoài ra, tôi đã lên kế hoạch sử dụng những đứa nô lệ đi bán rong ở ngoài ngôi làng. Vì vậy tôi chỉ áp dụng hình phạt là đau đớn ở ngực cho những đứa nô lệ ở lại ngôi làng vào ban đêm.
“AAAAAAAAA!... Ai đó,... Cứu vớiー!...”
Bọn Dune tôi dùng để cải tạo thổ nhưỡng trồi lên từ lòng đất và đang cuộn quanh 3 đứa nô lệ cố bỏ trốn, sau đó treo chúng giữa không trung.
Tôi đã ra lệnh cho bọn Dune bắt giữ bất kỳ ai cố bỏ trốn khỏi vùng này.
“Đào tẩu ngay trong đêm à? Bọn này to gan nhỉ?”
“Naofumi-sama!”
Ngay khi nắm được tình hình, với nét mặt cấp bách và nài nỉ, Raphtalia hội với chúng tôi.
Dù đã nghĩ là chuyện bỏ trốn này không sớm thì muộn cũng sẽ diễn ra nhưng tôi bất ngờ là nó xảy ra trễ hơn so với dự kiến.
Có lẽ do những người bạn cũ của Raphtalia đã trở nên gắn bó với tôi vì nguyên cớ nào đấy. Thêm nữa, trong đám nô lệ có rất nhiều đứa đã từng sống ở ngôi làng này trước đây.
“Được rồi, các ngươi. Các ngươi tính đi đến đâu nếu bỏ trốn thành công?”
Tôi nhìn lên bọn nô lệ vẫn còn đang bị treo lủng lẳng trên đó và hỏi.
“C-còn lâu bọn tôi mới nói!?”
Một thằng nhóc có vẻ như là đầu lĩnh, trả lời.
Hừm,... Thằng nhóc này có gan đấy!
Cuộc tranh cãi giữa nó và Kiel sẽ rất thú vị đây.
“Vậy sao? Nếu các ngươi không nói, ta sẽ để bọn này chơi đùa thêm một lúc nữa, các ngươi thích vậy hả?”
“Gr...”
Nhân tiện mà nói, bọn Dune cũng có tính cách riêng. Dù trông như những con giun đất khổng lồ, thực ra chúng rất dễ gần và rất thích chơi đùa.
Tôi nghĩ để bọn Dune chơi đùa suốt đêm với thăng nhóc nổi loạn này cũng được. (Edit: Chơi gì vậy, Tentacle?? =]])
Thực lòng, tôi vốn chẳng có tí nghĩa vụ nào phải nuôi dạy một đứa nô lệ cứ khăng khăng trốn chạy. Dù rất muốn bán trả lại Người Buôn Nô Lệ ngay lập tức nhưng tôi sẽ cho nó một cơ hội nữa.
“Này, nói đi.”
“B-Bọn tôi không nói gì hết.”
“Nếu vậy, các ngươi sẽ thành mồi cho những đồng hành của ta.”
Suy ngẫm một tí rồi tôi gián tiếp ra hiệu cho Firo. Những đứa nô lệ khác lập tức né xa Firo.
“Hở? Firo-chan cũng ăn người nữa à?”
“Cậu ấy đúng là rất ăn tạp.”
“Bất tuân nii-chan thì sẽ biến thành mồi? Nghiêm túc đấy à?”
Các nô lệ tụ lại và thì thầm to nhỏ với nhau.
Con bé đang đứng đó trong hình dạng con người nhưng đọc tình huống và biến lại dạng ma thú đi ――.
“Không~~!”
Nhóc Firo này, còn lên tiếng phủ nhận à!
Có phải con nhóc này học được mấy cái giáo dục gì khi đến đây? Không thể nào... Mớ kiến thức thừa thải đấy thì học làm quái gì?
Raphtalia thì thào gì đó với những đứa nô lệ.
“Naofumi-sama... Chỉ nói vậy thôi, chứ...”
“Thật vậy sao?”
“Khiên nii-chan đôi khi khá ngây thơ nhỉ.”, Kiel chêm vào.
“Ta có nghe đó. Bọn nít ranh!”
Chậc, giờ trò nhảm nhí này làm hỏng cả vẻ uy nghiêm của tôi.
“...”
Sự nghi ngờ hiện rõ trên khuôn mặt của thằng nhóc đầu lĩnh.
Đọc tình huống đi chứ.
“Chuyện trở thành mồi cho ma thú là sự thật. Nếu ta thực sự ra lệnh như vậy, không có nghĩa là không có ai sẽ trở thành miếng mồi đâu.”
Dù là Caterpiland hay Dune, một khi tôi nói ‘là mồi’ thì bọn nhóc sẽ bị ăn thịt.
Khi tôi liếc về phía căn lều của bọn ma thú, tôi thấy bọn Caterpiland đang ngủ rất say.
Liệu chúng có hóa bướm không?
Tôi băn khoăn nhưng quyết định không nghĩ về nó nữa.
Những con Dune đang chơi đùa với lũ nhóc nô lệ.
Do rất to lớn nên chúng rất có ích trong việc dọa nạt. Nếu đây thực sự là game 18+ thì bọn sâu bướm và giun này có thể được dùng để tấn công tình dục đấy.
“Giờ, nói đi.”
“Eep”
“Nếu ngươi không nói thì những con Dune này có thể ăn ngươi khi chúng đói bụng ~”
Những đứa nô lệ có xuất thân từ ngôi làng này và dám tùy tiện đặt tên cho những con Dune, cứ thì thầm với nhau “Chúng sẽ không ăn thịt cậu ta chứ?”. Tôi rất muốn giải thích là các con này chỉ ăn đất nhưng giờ không phải lúc thích hợp.
“Trong trường hợp tệ nhất, một con FiloRial khác sẽ ăn thịt các ngươi.”
“Ăn thịt chúng tôi?”
Tôi cảm thấy một cái dòm vào tôi từ phía căn lều.
Tôi lắc mạnh đầu.
Bọn trẻ này ngây thơ quá!
“Nhìn xem. Bọn chúng đang mất dần kiên nhẫn kìa.”
“Ăn! Ăn!”
Tiếng hô hào làm thay đổi bầu không khí, nhưng với những đứa chưa biết được cuộc sống nơi đây thế nào thì có vẻ như cũng rất hào hứng.
Giá tôi có thể dùng điều này ngay từ đầu thì hay biết mấy.
“Câu trả lời của ngươi là...?”
“... Rồi. Nhưng ngài phải tha cho những bạn khác.”
Thằng nhóc đầu lĩnh miễn cưỡng giải thích lý do.
Tuy chỉ là lời bàn tán của các nô lệ nhưng tin đồn là ở bến cảng của Melromark và một vài nơi khác nữa có một bè phái tư tưởng nào đó thực hiện việc giải phóng nô lệ.
Hoạt động của nhóm đó, theo tin đồn, là giải trừ vô điều kiện ấn phong nô lệ cho Á Nhân và những Á Nhân đó sẽ được đưa ra nước ngoài.
Có phải đó là những người của Silt Welt?
Không. Nếu vậy, dù họ có tương tự với người của Silt Welt hay Schild Frieden, thì sự thừa nhận đồng loại của họ cũng chẳng lớn đến vậy.
Tôi mà trương lên khẩu hiệu là tôi sẽ giải phóng vô điều kiện cho nô lệ ở một đất nước khác, ắt hẳn tôi đã có kế hoạch riêng để hưởng lợi từ đó.
Những người tốt như vậy trên thế giới này làm gì có tồn tại.
Nếu có thể dùng tàu thuyền, vận chuyển sẽ hoàn toàn thuận lợi.
Những nô lệ đào thoát được sẽ bị ép tham gia vào làm lực lượng lao động khổ sai của một nước khác ở chỗ an toàn không bị đụng đến.
Họ có thể còn bị đối xử tồi tệ hơn cả lúc làm nô lệ nhiều... Đó là tội ác.
Hoặc cũng có thể là những kẻ buôn nô lệ xoay vòng hàng hóa để dễ làm ăn hơn.
Ít nhất thì tôi có thể thấy là những nô lệ này sẽ chẳng bao giờ hiện thực hóa được ước mơ.
Tuy vậy, đây lại là một kỹ thuật rất hữu ích trong kinh doanh. Dùng nụ cười để dụ dỗ các nô lệ xuất hiện.
Nghĩ kỹ lại thì Người Buôn Nô Lệ cũng có nói điều tương tự trước khi đi.
Số đứa trẻ mồ côi cũng đã tăng lên nhiều do ảnh hưởng từ vụ con Linh Quy.
Có cả nhứng đứa trở thành nô lệ trước cả khi mất hết người thân. Có cả những nô lệ là con người nữa, nhưng tôi nghe là việc dùng con người làm nô lệ chỉ xảy ra ở các nước khác.
Có vẻ Người Buôn Nô Lệ cũng khá bận rộn do ảnh hưởng của các sự kiện gần đây nên ông ta ra đi khá vội vã ngay sau khi ăn.
“Giờ, các ngươi hiểu chưa?”
“Sau khi ngài nhắc đến, em mới nhớ ra.”
“Ừ, đúng là có chuyện đó nữa đó.”
Nếu đã biết rồi thì phải nói từ đầu chứ... Chậc...
“Chỗ của Khiên nii-chan thoải mái đến độ chúng ta hoàn toàn quên khuấy mất điều đó.”
“Phải!”
Kiel nói, và một đứa nô lệ khác đáp lời.
Thái độ của con nhóc có vẻ khá hơn một tí, nhưng chẳng biết sao, tôi vẫn có cảm giác mình đang bị đánh giá thấp.
“Lần sau, tốt nhất là các ngươi hãy báo trước cho ta biết.”
“Vâng~”
Do tôi không có ý niệm gì về nguồn gốc của chuyện kiếm lợi này nên tạm thời bỏ qua.
Cho tới nay, chúng tôi chỉ xét lại hành động của mình khi mọi việc đã xảy ra rồi. Nhưng nếu có thể đoán được sự việc sắp xảy ra, chúng tôi không những sẽ có thể giảm thiếu tối đa thiệt hại mà còn có thể ‘đón đầu’ được chúng.
Kiến thức vốn là sức mạnh mà.
“Nghe kỹ đây. Bỏ trốn là trọng tội. Tuy vậy, ta không phải là ác quỷ, vả lại các ngươi cũng chỉ mới đến nên ta sẽ hoãn hình phạt lại một thời gian. Nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân đi!”
Tôi ra lệnh những con Dune thả bọn nô lệ ra, chúng liền được Raphtalia và những nô lệ còn lại mang về.
“Dạy dỗ chúng thật cẩn thận! Chấm dứt.”
Các nô lệ cố bỏ trốn nhìn trừng lại tôi đầy thách thức và thù hằn.
Nếu bọn chúng không chịu kiểm điểm lại, tôi sẽ bán chúng lại cho Người Buôn Nô Lệ lúc hắn ta lại ghé qua.
Nếu tôi lên Lv cho bọn chúng, tôi sẽ thu lại được tiền vốn, còn nếu bọn chúng trở nên mạnh hơn so với bình thường dưới ảnh hưởng của kỹ năng Hiệu Chỉnh Tăng Trưởng của chiếc Khiên, ông ta có lẽ sẽ rất vui vẻ mua lại.
... Chỉ hy vọng là bọn chúng sẽ sớm hòa nhập được với Raphtalia và những nô lệ khác.
“Sẽ ổn thôi. Nơi đây không giống những nơi khác mà từ trước đến này các cậu chỉ toàn chịu đựng nỗi đau đâu. Do vậy, bọn tớ muốn các cậu cùng xây dựng nên ngôi làng... Của chúng ta.”
Raphtalia thuyết phục bọn chúng.
“...”
Ba đứa nô lệ mới thì thầm gì đó với Raphtalia và những đứa khác khó chịu quay mặt đi.
“Chắc các cậu đã phải chịu nhiều đau khổ? Tuy nhiên, chỉ một chút... Chỉ một thời gian ngắn sẽ ổn thôi và mình muốn các cậu hãy thử so sánh ngài ấy với các chủ nhân trước của mình xem.”
“...”
“Các cậu biết không. Ngài ấy chính là Khiên Hiệp Sĩ đấy.”
“Hả-ả?”
“Các cậu đã nghe những lời đồn rồi phải không? Ngài ấy chính là người đã cứu đất nước này và thậm chí cũng là vị anh hùng trong truyền thuyết ở đất nước của Á Nhân.”
“Ừ-ừm. Tớ cũng có nghe nói tới. Một ngày nào đó... Ngài ấy sẽ là vị thánh nhân sẽ cứu các nô lệ Á Nhân chúng ta.”
“Đúng vậy. Các cậu chưa biết đấy thôi. Tuy có những lời nói khắc nghiệt, nhưng hiện ngài ấy đang xây dựng một ngôi làng để cứu những người nô lệ như chúng ta. Bọn tớ muốn các cậu trở thành một phần của nguồn lực đó.”
“Nhưng mà...”
“Các cậu vẫn chưa tin hẳn, cũng không sao đâu. Từng chút một, bọn tớ sẽ chứng minh là đó chính là sự thật.”
Rồi, tạm thời thì tôi để việc thuyết phục này cho Raphtalia và những đứa khác.
Tôi quay về phòng và tiếp tục nghiên cứu bào chế thuốc.
Tôi đã có thể pha chế một số các công thức khó rồi. Nếu có đủ các thành phần, chắc tôi không thất bại được.
Nữ hoàng đã cấp cho tôi các loại tài liệu, vậy nên tôi có thể thử nghiệm rồi.
Ngày hôm sau.
“Iwatani-dono có ở đây không?”
Nữ Hiệp Sĩ đến khá sớm vào buổi sáng.
“Chuyện gì vậy? Con Linh Quy lại xuất hiện à?”
“Liệu ngài có thể giải quyết được không mà hỏi như thế?”
Do vẫn đang trong giai đoạn hồi phục, nên lần này tôi sẽ hoàn toàn trông cậy vào Thất Tinh Hiệp Sĩ.
Tuy nghĩ vậy nhưng... Bất kể chuyện gì xảy ra, tôi vẫn muốn tham gia vào.
“Sao? Cô hình như có việc gì khẩn cấp.”
“Tôi nhận được một thông điệp từ Nữ hoàng và phải chuyển cho ngài ngay lập tức.”
“Nội dung ra sao?”
“Hình như chúng tôi đã tìm ra một đồng hành của Thương Hiệp Sĩ.”
Cái gì? Đã tìm ra một người đồng hành của Motoyasu rồi?
Từ lời nói của cô ta, tôi đoán đó chắc chắn không phải là Bitch. Nên chỉ có thể là Phụ Nữ 1 hoặc Phụ Nữ 2 mà thôi.
Chỉ từ những gì vừa được nghe, thật khó biết được đó chính xác là ai.
À thì... Có lẽ cũng do tôi đã chẳng quan tâm lắm đến cái tên của bọn họ.
“Một thi thể à?”
“Không. Tình hình đại khái là người cha dòng dõi quý tộc rất lo lắng cho con gái của mình, nhưng cô ấy lại chán ngấy vì bị ép phải giúp việc nhà cho người mẹ.”
... A, câu chuyện này tôi đã nghe rồi thì phải?
Chính là Cô ta. Vậy giờ tôi phải dùng cô ta để ‘xử lý’ Motoyasu à?
Vậy rốt cuộc cô ta quay trở về và giúp công việc nhà?
Sự hỗ trợ chẳng lấy gì làm chắc chắn nhưng lại đậm nét tính cách của cô ta. Chắc hẳn ả ta thấy việc đó cực kỳ đáng chán.
“Các người không cần phải canh chừng cô ta sao?”
“Chúng tôi có nghe qua tình hình của cô ấy. Vậy nên chúng tôi muốn nhờ Iwatani-dono gặp cô ấy và giăng bẫy bắt Thương Hiệp Sĩ.”
Hiểu rồi. Vẫn còn khả năng cô ta sẽ gia nhập lại vào nhóm của Motoyasu.
Chúng tôi sẽ đặt cược vào việc này. Sẽ rất hay nếu chúng tôi có thể bắt được Motoyasu.
“Liệu cô ta có hợp tác với chúng ta trong việc này không? Cô ta có thể làm gián điệp hai mang và tuồn thông tin cho Motoyasu.”
“Chúng tôi đã phái một Shadow giám sát. Chúng tôi cũng nhận được báo cáo là cô ấy rất muốn hợp tác.”
“Hừmm...”
Nếu suy đoán của tôi là chính xác thì cô ta đã biết việc nào là đúng ngay khi cắt đứt quan hệ rồi. Và hiện tại, cô ta đang cố gắng bảo vệ vị trí của bản thân bằng thỏa thuận hợp tác.
“Rõ rồi. Vậy chúng ta sẽ đi đâu?”
“A. Tôi sẽ đưa cho ngài bản đồ.”
Tôi nhận tấm bản đồ từ Nữ Hiệp Sĩ và mang Raphtalia và Firo cùng với tôi để chuẩn bị khởi hành.
“Còn mấy đứa, hãy giúp bọn ‘lính mới’ lên Lv đi.”
“Vâng. Đã rõ.” (Kiel)
“Em hiểu rồi.” (Rishia)
Rishia đứng ở trước những đứa nô lệ và gật đầu đáp lại lời tôi.
“Rất tiếc, Rishia. Nếu có tin gì về Itsuki, em sẽ được đi cùng.”
“Vâng. Em sẽ chờ.”
Gần đây, Rishia đã lên đến Lv 35 rồi.
Cũng sắp tới lúc Class Up (Thăng Cấp) rồi.
Theo tình hình này, tôi muốn con bé Class Up cùng với những đứa khác nên việc này sẽ chờ ít lâu nữa. Và bây giờ,... Ưu tiên hàng đầu của tôi chính là tóm cho được Motoyasu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.