Sự Trỗi Dậy Của Khiên Hiệp Sĩ

Chương 139: Thương Hiệu của Khiên




Trans: Deforestation
Cũng đã được một tuần rồi kể từ lúc tôi được ban đất và bắt đầu trông đám trẻ.
Những người lính hầu như đã hoàn thành việc xây dựng lại những ngôi nhà có thể sửa chữa. Tôi cho rằng cũng nên tới lúc chuyển sang bước kế hoạch tiếp theo.
Theo lệnh của Firo, con FiloRial mới đang luyện tập kéo chiếc xe ngựa tới lui.
Tôi cho rằng đôi khi cũng tốt khi ngồi trên xe mà không phải lắng nghe lải nhải.
Lúc này tôi đang khá vui khi chơi ném bắt với Firo. Do Firo chẳng bao giờ để tâm gì đến xung quanh hết nên tôi chỉ có thể chơi cùng con bé khi những đứa nô lệ đã ngủ.
Những con Caterpilland cũng đã khá lớn rồi, chúng tôi cũng đang đóng cho chúng những chiếc xe ngựa mới. Những con này dường như là loài ăn thực vật nên chúng rất thích gặm mấy thân cây Bioplant.
Đúng là nhất cử lưỡng tiện. Người Buôn Nô Lệ đã làm rất tốt, bọn này rất dễ sai bảo.
Điều khiếm khuyết duy nhất của chúng là tốc độ. Chúng chẳng thể nào đi quá nhanh cũng như đi quá xa được. Giới hạn của chúng là đi đến các thị trấn quanh vùng.
Những con sâu Dune cũng khá lớn rồi. Tôi dành cho chúng việc bảo trì đất đai quanh khu vực.
Những con Dune này cũng rất dễ bảo. Có lẽ do khi sống hoang dã, chúng thường yên ổn ẩn sâu dưới đất. Hiếm khi nào có một con chiến đấu.
Những con được thuần hóa rồi thì dù có thể chiến đấu nếu được lệnh nhưng chúng chẳng mạnh tí nào.
Rồi thì, có lẽ cũng đã đến lúc tôi bắt đầu lại việc bán rong của mình.
“Tr-Trông em như thế nào?”
Tôi đã chuẩn bị 2 bộ quần áo cho Kiel. Bộ đầu tiên là theo ý thích của con bé: Một bộ giáp chiến trận đầy nam tính. Bộ còn lại là một cái đầm đầy đăng ten. (Frilly one-piece- 1 kiểu đồ gần giống đồ bơi một mảnh cho dễ hình dung =]])
Kiel đang đỏ mặt và chờ lời nhận xét của tôi.
“Tuyệt lắm! Chú ý là phải cố tỏ ra vụng về rồi bẽn lẽn trong khi chúng ta đang bán hàng.”
“Khiên nii-chan! Tại sao em phải làm thế?”
“Dĩ nhiên là vì lợi nhuận. Nếu không có ngân quỹ, chúng ta sẽ chẳng tài nào xây dựng lại được ngôi làng cả.”
“... E-Em cảm thấy rất mắc cỡ, Nii-chan...”
Tôi dự tính để Firo xoay xở ở phía trước trong khi tôi trông chừng hàng hóa.
Tôi cũng tính bán các loại thuốc do Kiel tạo ra (Raphtalia cũng có giúp một tí nữa).
“Rishia, anh để việc quản lý ngôi làng và lên Lv cho em đó.”
“R-Rõ.”
Tôi cần phải dạy các nô lệ cách thức bán rong.
Nếu tôi không làm vậy, việc kiếm tiền sẽ cực kỳ khó khăn.
Nếu tôi đi bán vòng quanh đất nước trên chiếc xe ngựa có biểu tượng của tôi, tin đồn sẽ lan ra nhanh chóng.
Đó là lý do tôi đã và đang dùng thời gian rảnh của mình tạo ra các loại thuốc.
Nhân thể, nhờ được chỉ dạy về cách pha chế trước trận chiến với con Linh Quy, tôi đã có thể làm ra vài loại thuốc cao cấp rồi.
Miễn là tôi có mặt ở nơi đó, chúng tôi sẽ có thể giải quyết được hầu hết rắc rối, kể cả là bệnh nặng đi nữa.
Tuy vậy, đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của tôi mà thôi.
“Rồi,... Bọn ta đi đây!”
“Ch-Chờ tí, Nii-chan! Em vẫn chưa hết bị say xe...”
Chúng tôi khởi hành. Bỏ ngoài tai lời Kiel.
Chỉ tốn một giờ để đi đến các thị trấn lân cận. Toàn bộ đều nhờ vào đôi chân của Firo hết.
Trong khi di chuyển giữa các thị trấn, tôi có gặp vài khuôn mặt quen thuộc. Thật là một cảm giác lạ lùng.
“Thánh Nhân-sama chính là Khiên Hiệp Sĩ sao?”
“Ừ,... Ta đã nghĩ là nếu danh tính ta bị lộ ra thì việc kinh doanh sẽ bị ảnh hưởng nặng.”
“Tôi rất xin lỗi vì cách hành xử của mình khi đó.”
“Đừng quá bận tâm đến việc đó.”
Những tin đồn xấu về tôi đã dần dần lắng xuống.
Hồi đó, ngay cả khi chẳng hề làm gì mà tôi vẫn bị gọi là Khiên Quỷ Dữ.
Tôi đã phải đối mặt với những sự oán giận thái quá.
Nhưng hiện giờ, tôi chẳng có lý do gì để phải nghĩ lại về điều đó nữa. Miễn sao được trả tiền, tôi chẳng bận tâm gì nữa.
Tôi không coi khách hàng là thượng đế. Đó chỉ là một lời nói giả tạo. Đây mới là đời thực.
“Ta được ban vài khu đất, và đang huấn luyện một số người chiến đấu chống lại Đợt Sóng. Để chuẩn bị cho điều đó, ta hiện đang ‘bán’ các loại thuốc và sự trợ giúp. Nếu ông có cần gì, cứ gọi. Ông có thể tìm thấy ta trong cỗ xe ngựa có huy hiệu cái Khiên.”
Vào lúc này, biểu tượng của tôi chỉ là một bức tranh vẽ cái Khiên bên hông xe mà thôi.
“Chỉ mới vài ngày sau khi ngài hạ được con Quái Vật đó, vậy mà ngài Khiên Hiệp Sĩ đã cố gắng giúp đỡ dân chúng rồi. Ắt hẳn ngài rất quan tâm tới người dân của đất nước này.”
“Ừ, thì... Dù sao ta cũng chẳng thể giúp gì được nhiều. Ta sẽ rất biết ơn nếu ông có thể loan tin về Thương Hiệu của Khiên ra cho mọi người hay.”
Kết quả là, tôi đã thành công trong việc loan tin về thương hiệu bán rong của mình.
Firo cũng giúp rất nhiều trong việc quảng bá, dù gì thì con bé cũng vẫn là FiloRial Nữ Hoàng mà.
Nhưng cái miệng huyên thuyên không ngừng của con nhóc này vẫn thật phiền toái.
Nếu ai đó có thể quản lý con bé, đấy đúng là giúp đỡ to lớn đấy. Nhưng tôi cho rằng chẳng có mấy ai lại “cứng” đến độ muốn dây vào con bé.
“Tôi sẽ mua vài thứ để ủng hộ cho ngài, Khiên-sama.”
“Rất cám ơn!”
Đúng thật những lời đồn thổi luôn mang lại điều tốt và thật thuận tiện.
Những lời đồn về chiếc xe lan nhanh theo gió.
Đã có vài người chạy thẳng đến chào lúc chúng tôi tiến vào thị trấn.
Thật phi thường là tin đồn lan còn nhanh hơn cả đôi chân của Firo nữa.
“Kh-Khiên nii-chan... Anh có chắc là ổn không vậy?”
Kiel, người đang xoay xở bán hàng, ngượng ngùng lại gần tôi và hỏi.
“Chắc. Dù chưa được như nụ cười chào khách hàng của Raphtalia, nhưng vài người sẽ thích mê vẻ ngoài vụng về và lóng ngóng của em đấy.”
“Đó có phải là lời khen không vậy??”
Ừm, đúng vậy. Vụng về nhưng ngây thơ dường như luôn có tác dụng tốt giúp con người hồi phục. Điều đó đúng ở mọi nơi.
Doanh thu của chúng tôi khá ổn định rồi.
Cứ thế này, chúng tôi chẳng thể nào tự thân vận động mà đi thu hái thảo dược được.
Tuy vậy, với những dược liệu tệ nhất cũng sẽ trở thành hàng chất lượng “Bình Thường” do ảnh hưởng của chiếc Khiên.
Những món “Bình Thường” ấy có thể được tự tay pha chế để tạo nên các loại thuốc có tác dụng cao hơn.
Tôi khá mong chờ từ chuyến đi này.
Vào lúc này, tôi cần chuẩn bị đủ các loại thuốc cho các thị trấn chúng tôi sẽ ghé vào. Chuẩn bị trước các loại thuốc luôn luôn là điều tốt.
Chúng tôi tiếp tục đi bán rong trong 3 ngày nữa trước khi quay trở về ngôi làng. Thỉnh thoảng chúng tôi cũng mua dược thảo từ những người bán gặp trên đường.
Tôi cho chiếc Khiên hấp thụ để tạo ra thêm thuốc.
Kiel và những nô lệ khác quan sát hành đông của tôi và học cách bán rong. Ít nhất thì đó cũng là kế hoạch.
“Ô... Ô... Đó chẳng phải là ngài Khiên Hiệp Sĩ đó sao?”
Người Buôn Nô Lệ ghé qua làng khi trời tối.
Đi cùng với ông ta là một vài người khá lực lưỡng. Cảnh tượng khá là ‘siêu thực’.
Những đứa nô lệ khác núp mình ren rén đầy sợ hãi.
“Chuyện gì đây? Hiếm khi nào thấy ông rời khỏi cửa hàng.”
“Mọi việc như thế nào rồi? Bọn nô lệ ra sao rồi?”
“Bọn ta đang tiến triển theo kế hoạch. À, mà, tại sao ông đến đây? Hãy trả lời ta.”
“Thật tốt khi nghe tin đó.”
Vậy ông ta không trả lời ư?
Bình tĩnh lại đi. Đừng để bị cuốn vào nhịp độ của ông ta.
“Hôm nay tôi đến để chuyển đến một số nô lệ mới theo yêu cầu của ngài Khiên Hiệp Sĩ. Đúng thế.”
“A, ra là ông đã tìm thêm được một mớ nữa?”
“Đúng vậy”
Người Buôn Nô Lệ đi vào trong xe ngựa và 10 người khác bước ra. Tất cả đều run lên do sợ hãi.
Raphtalia kiểm tra xem em ấy có biết ai không.
Em ấy nói chuyện với họ y như là lúc em ấy nói chuyện với Kiel vậy.
Tuy vậy...
“Có 3 đứa trẻ mà em không biết.”
“Hưmm, vậy tôi có nhầm lẫn rồi à?”
Người Buôn Nô Lệ vỗ tay một phát, lập tức người của ông ta xuất hiện và tách 3 đứa kia ra.
“Ông không cần lo về chuyện đó.”
“À, ý ngài là sao?”
Người Buôn Nô Lệ nghiêng đầu hỏi.
“Ta không hề có ý định chỉ sử dụng người từ ngôi làng này. Miễn là chúng không có ý căm ghét ta, ta sẽ dùng tất cả.”
Dù sao thì tôi cũng có ý ‘thuê’ những kẻ khác nữa. Chẳng có lý do gì phải gởi chúng lại cả.
Có thêm nhiều nhân lực luôn là điều tốt.
“Tất cả các ngươi. Chỉ vì bọn chúng không phải là người từng ở đây, không được phép bắt nạt chúng. Nếu ta bắt gặp, ta sẽ bán kẻ đó đi ngay lập tức.”
“V-Vâng~” (đồng thanh)
Bọn nô lệ của tôi trả lời như vậy.
À thì... Bọn chúng có thể có liên kết lại vì đều là những nô lệ... Có lẽ chẳng có vấn đề gì nữa.
Nhưng một khi số lượng tăng lên, vấn đề mới sẽ phát sinh. Tôi càng phải cẩn trọng hơn nữa.
Sau khi thủ tục đăng ký hoàn tất, tôi tháo còng cho tất cả chúng.
“Các cậu ổn chứ?”
Raphtalia, Firo, Rishia, Kiel và các nô lệ cũ động viện mớ ‘lính mới’.
“... Không sao...”
Dường như phải mất một thời gian nữa chúng mới mở lòng ra được.
“Khiên nii-chan”
“Việc gì?”
“Chúng ta làm ít đồ ăn để mở tiệc chào đón đi nhé. Tất nhiên là Nii-chan phải nấu.”
Kiel hào hứng trả lời.
Ngươi muốn gì khi nói ‘Tất nhiên là Nii-chan phải nấu’ hử? Con nhóc này chắc cần phải “dạy dỗ” lại.
“... À... Ta cũng có làm vậy với các ngươi mà, phải không?”
“À,... Đúng vậy.”
“Thôi được. Dù gì thì ta cũng có ý đó. Tất cả các ngươi. Cũng phải giúp ta.”
Một cảm giác ‘đồng bạn’ kỳ lạ đang diễn ra giữa các nô lệ.
... Có lẽ chuyện này sẽ có tác dụng trong tương lai.
“Để bọn nô lệ của ngài có động lực đến mức này, chắc hẳn ngài rất giỏi trong việc điều khiển chúng. Điều này làm tim tôi đập loạn nhịp.”
“Ừ, cứ tiếp tục suy nghĩ vậy đi.”
Tôi ném một túi tiền vào tay Người Buôn Nô Lệ.
Tôi không nghĩ rằng mình sẽ còn nhìn thấy lại mớ tiền đó nữa.
“Hãy cứ tiếp tục tìm kiếm những nô lệ hữu ích khác nữa đi.”
“Theo ý muốn của ngài.”
Hiện nay, ngoài Raphtalia và Ríshia, ngôi làng có cả thảy 18 nô lệ.
Nếu tính luôn lũ ma thú, tôi đã có khá nhiều thành viên.
“Còn bọn ma thú thì sao?”
“Hừmm,... Có lẽ ta sẽ cần thêm nữa sớm thôi.”
“Vậy tôi có nên mang theo một ít trong lần ghé tới không? Ngài có yêu cầu gì đặc biệt không?”
“Các loài như trước đây cũng được rồi.”
“Đã rõ. Giờ thì tôi xin phép đi đây.”
“Rồi. Đi nhanh đi.”
Vậy là, tôi đã đuổi Người Buôn Nô Lệ và đám tay sai của ông ta đi... Hoặc không...
“Tôi cũng rất muốn tham gia vào bữa tiệc do tự tay ngài nấu. Đúng vậy.”
Hả?? Giọng của ông quá lớn rồi đó!!
Tôi không cho rằng hắn ta ngoan ngoãn mà lượn đi khi chưa được ăn.
Chết dẫm!!!
“Hiểu rồi. Dù ta không rõ người ta thích điều gì từ nó. Ăn nhanh nhanh rồi đi đi.”
“Tôi rất cảm kích. Đúng vậy.”
Bọn tay chân của Người Buôn Nô Lệ theo chân ông ta.
... Sự có mặt của bọn họ làm hỏng cả hương vị bữa ăn.
Tôi phải nghĩ ra cách đối phó lại cho lần tới, nếu không thì việc tôi phải nấu mấy bữa chào mừng thế này sẽ thành thông lệ mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.