*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Được lắm súc sinh, quả nhiên là cường hãn.”
Đứng cách đó hơn mười mét, Dương Bách Xuyên hộc máu, lẩm bẩm nói.
“Rống rống ~”
Lúc này, hoang thú dường như bị Dương Bách Xuyên chọc giận, nó liên tục rống lên về phía Dương Bách Xuyên, hoang thú bỗng nhiên xoay người vọt về hướng Dương Bách Xuyên, tiếng rống rung trời thủng cả màng nhĩ.
Tiếng rống của hoang thú cực lớn hay nói đúng hơn là sức mạnh của nó vô cùng cường đại, sau khi nhắm vào Dương Bách Xuyên gầm lên một tiếng, một cơn gió mạnh thổi tung làm cho sỏi đá trên vách núi cuồn cuộn rơi xuống.
Giống hệt như toàn bộ ngọn núi đang bị sạt lở.
Điều này khiến cho sắc mặt Dương Bách Xuyên thay đổi, hắn biết con hoang thú này không dễ chọc, không ngờ hắn vẫn đánh giá thấp sức mạnh của nó.
Màng nhĩ bị thương, sắc mặt hắn thay đổi, trong nháy mắt tai hắn đã mất đi âm thanh.
Advertisement
Đầu óc ong ong, bên trong là một mảng trống rỗng.
Hiện tại hắn đã biết, vì sao đường đường là một Long Quy Phân Thần cảnh lại bị một hoang thú đánh tới kêu gào thảm thiết như vậy.
Có điều, nếu như hắn đã đồng ý với Long Quy thì sẽ không quan tâm đ ến điều này nữa, nói thì phải giữ lời, mặc kệ đối phương là người hay yêu, hắn đều sẽ cứu.
Hoang thú quay đầu, mở cái miệng đầy máu cắn tới.
Dương Bách Xuyên hít lạnh, trong tay lóe lên kim quang, toàn bộ tay phải của hắn đã hóa thành hài cốt màu vàng, ánh sáng lóe lên giống như một mặt trời nhỏ.
“Trích Tinh, Lao Nguyệt, Thâu Thiên dung hợp, giết cho ta ~”
Trong tiếng nổ tung, hắn dung hợp thần thông Thủ Cốt lại với nhau, sức mạnh thần hồn rót vào ba đường vân trên hài cốt.
Ngay lập tức, một luồng khí tức hồng hoang cường đại phát ra từ lòng bàn tay của Dương Bách Xuyên.
Lúc này Dương Bách Xuyên nhìn thấy, trong ánh mắt của hoang thú vốn đang hung dữ lại xuất hiện một tia sợ hãi, toàn thân nó đang run rẩy.
Dương Bách Xuyên biết sức mạnh hồng hoang bộc phát từ trong Thủ Cốt hay nói đúng hơn là khí tức Thông Tý Viên Hầu bạo phát, khiến cho hoang thú sợ hãi theo bản năng.
Thừa dịp hoang thú đang run rẩy, vốn dĩ một chưởng kia của Dương Bách Xuyên định đánh vào phần bụng, nhưng bỗng nhiên hắn đổi hướng đánh lên đầu của hoang thú.
“Ầm ~”
“Rống ~”
“Răng rắc ~”
Tiếng nổ vang dội.
Tiếng kêu thảm thiết của hoang thú và tiếng xương gãy vang lên.
“Ầm ầm ~”
Giây sau, cơ thể to lớn của hoang thú đã ngã quỵ, cả mặt đất rung chuyển.
Bị một chưởng của Dương Bách Xuyên đánh vào giữa trán, xương cốt đã bị hóa thành những mảnh vụn, sau đó hoang thú ngã xuống trong vũng máu.
“Phù ~”
Một đòn này của Dương Bách Xuyên đã dùng hết lực, chân khí trong cơ thể cũng hao tổn bảy tám phần, quan trọng nhất là thần hồn của hắn đã bị tiêu hao rất nhiều, sử dụng sức mạnh hồng hoang trong Thủ Cốt cũng không phải chuyện đùa.
Nếu không phải bị hoang thú rống cho muốn điếc tai, tình huống không cấp bách thì hắn cũng sẽ không dùng tới chiêu này, nếu ngay từ đầu dùng kiếm cũng có thể g iết chết được hoang thú, nhưng hắn đã đánh giá thấp sức mạnh của con hoang thú này.
Nhưng may là hoang thú đã bị một chiêu của hắn đập chết.
Ngã xuống đất, hoàn toàn mất đi sinh mạng.
Một chiêu này gần như là sử dụng toàn bộ sức lực, hoang thú vừa chết hắn đã đặt mông ngồi trên mặt đất.
“Chủ nhân, người sao vậy?” Ngô Mặc Thu đỡ Dương Bách Xuyên.