Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2377:




Đi tới trước mặt Long Quy, Dương Bách Xuyên lên tiếng hỏi: “Long Quy, hoang thú đã chết rồi, ngươi thực hiện lời hứa của mình đi.”  
Hắn biết Long Quy vẫn chưa chết, bởi vì mai rùa phủ đầy đường vân bị hoang thú điên cuồng đập nhưng không hề có một vết nứt, ngay cả dấu vết cũng không có, phải nói là cái mai rùa này kháng đòn tốt thật.  
Dương Bách Xuyên vừa dứt lời, Long Quy khổng lồ lóe lên ánh sáng màu xanh.  
Giây sau, một đứa bé chừng năm – sáu tuổi quỳ rạp trên mặt đất.  
“Đa tạ đạo hữu đã cứu giúp, Tiểu Quy vô cùng cảm kích.”  
“Đứng dậy rồi nói ~” Vẻ mặt Dương Bách Xuyên có chút kỳ quái khi nhìn đứa nhỏ đang quỳ dưới mặt đất.  
Sau khi Long Quy đã hóa hình thành đứa nhỏ đứng dậy, nhìn qua bộ dáng nước mắt lưng tròng của nó, khóe miệng còn có vệt máu, có lẽ là bị hoang thú đánh cho tơi bời nên đã bị chấn thương bên trong.  
Cho dù là vẻ bề ngoài hay là...một chữ, à không, hai chữ để hình dung – Cực xấu.  
Khuôn mặt đầy nếp nhăn, đầu còn hói không có lấy một sợi tóc, lưng gù, chân cong, mắt hí, miệng to, lỗ mũi dày.  
Nhưng khuôn mặt đúng là của một đứa trẻ năm sáu tuổi.  
Lúc nói chuyện còn ra vẻ người lớn, xưng hô với hắn là đạo hữu.  
Có điều, Hải Yêu Long Quy có thực lực so ngang với Phân Thần, nhất định tuổi tác cũng không nhỏ.  
“Hải Yêu?” Dương Bách Xuyên hỏi.  
“Đúng, Tiểu Quy là bộ tộc Long Quy ở Đông Hải vực, thuộc địa hạt Đại Hải, lần này tiến vào bí cảnh Thao Thiết là lấy danh nghĩa phụ thân để tìm mảnh vỡ Thiên Trảm, vốn là đi cùng Hải Yêu trong tộc, nhưng không ngờ sau khi truyền tống thì đã đến sơn cốc này, thành ra đi một mình, hơn nữa còn gặp phải hổ Xích Lân.  
Hôm nay nếu như không có đạo hữu cứu giúp thì Tiểu Quy đã nguy rồi, đa tạ, đa tạ ~” Long Quy không ngừng cảm ơn.  
“Cảm ơn thì không cần đâu, dù sao thì chúng ta cũng có thỏa thuận đúng không? Ngươi không cần phải xưng là Tiểu Quy, tu vi của ngươi có thể so ngang với Phân Thần sơ kỳ của tu chân giả Nhân tộc, chúng ta cứ gọi nhau đạo hữu là được, không chừng ngươi còn lớn tuổi hơn cả ta, à đúng, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Dương Bách Xuyên hỏi Long Quy, tất cả cũng chỉ vì tò mò, hắn từng nghe nói tộc Long Quy đều có tuổi thọ rất dài.”  
“Tiểu Quy năm nay ba nghìn tuổi.” Tiểu Quy rất thành thật, ngoan ngoãn trả lời.  
“Phụt ~”  
Suýt chút nữa Dương Bách Xuyên đã hộc máu: “Cmn, ba nghìn tuổi? Xưng là Tiểu Quy không phải là giảm thọ anh đây sao?”  
“Ặc ~” Tiểu Quy sửng sốt, nhưng lập tức trả lời ngay: “Đạo hữu không biết đấy, tộc rùa chúng ta có tuổi thọ rất dài, đặc biệt là tộc Long Quy, ba vạn tuổi mới trưởng thành, Tiểu Quy ba nghìn tuổi cũng không tính là lớn.”  
“Khụ khụ ~”   
Dương Bách Xuyên tí nữa thì bị Long Quy làm cho sặc, hắn rất muốn hỏi một câu, nhà ngươi còn cần thêm người không?  
Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, ba vạn tuổi mới trưởng thành thì ba nghìn tuổi là trẻ con cũng không sai, chẳng trách sau khi biến hình lại mang bộ dạng của đứa trẻ năm – sáu tuổi.  
Vừa nghĩ vậy, trong lòng Dương Bách Xuyên liền bình thường trở lại, tán gẫu xong rồi, tiếp theo phải bàn tới chuyện chính rồi, Dương Bách Xuyên liều mạng để gi ết chết hoang thú hay nói đúng hơn là hổ Xích Lân, Ồ, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy cái tên này, thầm nghĩ rùa con này đúng là nghe nhiều biết nhiều, còn hiểu rõ hoang thú kia là loại nào.  
“Gì nhỉ, tiểu Long Quy, chúng ta nói chuyện chính đi, ta đã cứu ngươi, gi ết chết hoang thú, à không, phải là hổ Xích Lân, lúc trước đã trao đổi, ngươi đưa ta thù lao là ba gốc hoa Hải Hồn, ngươi sẽ không nuốt lời đấy chứ?” Dương Bách Xuyên vừa nói vừa híp mắt lại.  
Trong đầu lại nghĩ xấu xa: “Nếu như tiểu Long Quy ngươi dám chối, ta cũng không ngại giết thêm một con rùa đâu, vừa vặn hắn cũng nhìn trúng cái mai rùa kia.”  
Nếu tiểu Long Quy ăn quỵt thì cũng không thể trách hắn sát sinh được.  
Đương nhiên Dương Bách Xuyên cũng không phải người không biết điều, hắn là người tới từ Trái Đất, quan niệm thù địch Người và Yêu cũng không quá lớn như Sơn Hải Giới, hơn nữa trước kia sư phụ Vân Thiên Tà đã nói, ở Tu Chân Giới vạn vật sinh linh đều bình đẳng, Nhân tộc và Yêu tộc còn có thể lấy nhau.  
Vì thế chỉ cần tiểu Long Quy thừa nhận thì hắn cũng sẽ không làm khó, dù sao thì nó cũng là sinh linh có trí khôn, nếu sát nghiệp thì sẽ bị trời phạt.  
Còn Long Quy mang hình hài một đứa trẻ, thấy Dương Bách Xuyên bỗng nhiên híp mắt, cười tủm tỉm nhìn mình, nó cảm thấy đạo hữu trước mắt này thật đáng sợ, rùa con không nhịn được mà rùng cả mình, nó lật tay, ba hộp bảo thạch màu đỏ xuất hiện: “Đạo đạo đạo...đạo hữu, đây là ba gốc hoa Hải Hồn, xin đạo hữu hãy nhận lấy. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.