Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Chương 2375:




Một Hải Yêu Long Quy có thực lực không hề tầm thường.  
Nếu như hắn ngu ngốc qua đó cứu Long Quy thì chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu của hoang thú, con hoang thú nhìn giống hổ này có thể đánh cho Long Quy tu vi ngang với Phân Thần cảnh gào khóc thảm thiết, hắn sẽ không tới tham gia góp vui, hơn nữa, hắn cũng chẳng quen biết gì với Long Quy, không có lợi lộc gì còn đi mạo hiểm, đương nhiên là phải làm ngơ rồi.  
“Bịch bịch bịch ~”  
“Gào gào gào ~”  
Hoang thú tiếp tục đánh.  
Long Quy vẫn gào thét thảm thương.  
“Đạo hữu, xin ngươi cứu giúp, Tiểu Quy bằng lòng dâng lên hoa Hải Hồn – vật chí bảo của Sơn Hải ta.” Long Quy rất tức thời, cuối cùng cũng nói ra một câu mà ai đó thích nghe.  
“Hoa Hải Hồn?” Dương Bách Xuyên ngạc nhiên hỏi.  
Advertisement
Trong điển tịch linh dược mà lão đầu để lại cho hắn cũng có ghi chép những thông tin về hoa Hải Hồn, đây là một loại linh dược thần hồn rất khó gặp, loại này có khả năng luyện chế ra đan dược thần hồn cao cấp, có tác dụng nâng cao củng cố nguyên thần, nếu như nguyên thần bị tổn thương thì chỉ cần dùng mình hoa Hải Hồn cũng có thể chữa được, càng đừng nói tới luyện đan.  
“Đúng đúng đúng, xin đạo hữu hãy ra tay cứu nguy, Tiểu Quy xin thề, sau khi thoát được vây khốn sẽ tặng cho đạo hữu một gốc hoa Hải Hồn.” Long Quy vội vàng nói.  
Dương Bách Xuyên quả thật đã động tâm, theo như Long Quy nói thì loại bảo vật này chính là chí bảo dưới biển sâu, trên đất liền không có những thứ này, đây là một cơ duyên hiếm có.  
Có điều, Dương Bách Xuyên cũng không phải là người lương thiện gì.  
Hắn cười gian trá nói: “Tiểu Long Quy, ngươi nghĩ ta ngốc sao, tu vi của ngươi có thể so ngang với Phân Thần sơ kỳ, bị một con hoang thú đánh đập, hoa Hải Hồn đương nhiên là trân quý, nhưng một gốc hoa Hải Hồn còn không đủ để ta mạo hiểm, trừ khi...haha, ngươi biết mà.”  
“Đạo hữu, trên người của ta chỉ có một gốc ~”  
“Bịch bịch bịch ~”  
“Gào gào gào ~”  
Long Quy còn chưa nói xong đã bị hoang thú điên cuồng đánh.  
Có lẽ là bị hoang thú dọa sợ, sau khi thở hổn hển, Long Quy khóc rống nói: “Đạo hữu, trên người của Tiểu Quy chỉ có ba gốc hoa Hải Hồn, tất cả đều cho ngươi, ngoài ra còn có một ít linh dược, ta cho ngươi hết, xin đạo hữu mau mau ra tay, cái mai của Tiểu Quy sắp bị thứ súc sinh này đập nát rồi ~”  
“Thành giao ~”  
Dương Bách Xuyên cười vui vẻ, thật ra chỉ cần một gốc hoa Hải Hồn thôi cũng đủ cho hắn mạo hiểm rồi, hắn chỉ nói theo nói quen, không ngờ Long Quy cũng rất thành thật, đưa cho hắn cả ba gốc, còn bổ sung thêm những linh dược khác, Long Quy là bộ tộc Hải Yêu, biển rộng của cải phong phú, thiên tài địa bảo trên đất liền không có thì dưới biển sẽ có, vụ này hắn có lời.  
Hơn nữa, hoang thú kia nhìn qua thì có vẻ hung dữ, nhưng có dữ thế nào thì cũng không có trí khôn, mạnh tới đâu cũng chỉ là sức lực chứ không phải pháp lực.  
Hắn tự tin mình vẫn có thể đối phó được.  
Giây sau, Dương Bách Xuyên lắc mình phi thẳng tới chỗ hoang thú.  
“Chủ nhân cẩn thận ~” Ngô Mặc Thu hô lên một tiếng.  
“Không sao, muội xem tình hình thế nào rồi hành sự.” Đối với Ngô Mặc Thu đang ẩn trong tối, có những việc Dương Bách Xuyên không để nàng ra tay, nhưng ở trong thời khắc mấu chốt, Ngô Mặc Thu chính là trợ giúp tốt nhất.  
“Rống ~”  
Lúc Dương Bách Xuyên chỉ còn cách hoang thú ba mét, hoang thú đã phát hiện ra hắn, trong tiếng rống giận giữ, cái đuôi dài chừng năm đến sáu mét quét ngang tới phía Dương Bách Xuyên.  
“Vụt vụt vụt ~”  
Cái đuôi vảy đỏ to như cánh tay mang theo cơn lốc cực lớn.  
Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được lực lượng khổng lồ này.  
Hắn không dám khinh thường, giơ tay lên đánh ra một đòn Thâu Thiên Thủ.  
“Ầm ~”  
“Rống ~”  
“Phụt ~”  
Đòn Thâu Thiên Thủ của Dương Bách Xuyên đánh thẳng lên cái đuôi của hoang thú, nó phát ra một tiếng kêu gào thảm thiết, mà hắn cũng bị lực lượng khổng lồ phát ra từ đuôi hoang thú làm cho choáng váng, không nhịn được mà phun ra một ngụm máu. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.