Sống Thử Trước Khi Kết Hôn

Chương 20:




“Anh tìm một lượt xung quanh đây rồi, không có chỗ nào bán hồ lô đường cả, anh học làm theo video trên mạng, hương vị hẳn là cũng khá được.” Bác sĩ Ngụy nói.
“Nhìn thôi cũng biết rất ngon rồi!” Không có ngôn từ nào diễn tả được nội tâm nhảy nhót lúc này của tôi, tôi theo bản năng rướn người thơm lên má anh ấy, “Em yêu anh quá!”
Còn bác sĩ Ngụy, ở bất luận thời điểm nào cũng không quên chú ý đến vấn đề sức khỏe, “Em lấy ra ngoài để một lúc cho hết lạnh rồi ăn, với lại đừng có ăn nhiều, dâu tây quá lạnh.”
“Dạ dày em tốt lắm!”
“Tốt cái rắm.”
“Sao bác sĩ lại nói ra mấy lời thô tục thế?”
“Bác sĩ còn biết làm nhiều chuyện xấu lắm đấy.”
46.
Tôi thừa nhận, đầu óc tôi không sạch sẽ, hay nghĩ đến nhiều chuyện đen tối, cụ thể chính là mấy chuyện trên giường kia.
Lâu rồi không gặp nhau, tôi nghĩ anh ấy nhất định cũng sẽ không kiềm chế được.
Tối đó ăn cơm xong, tôi hưng phấn tắm rửa sạch sẽ, cả người thơm ngào ngạt, đúng 10 giờ, Ngụy Nam Lâm đi từ thư phòng ra, tôi tạo dáng quý phi say rượu nằm trên giường, ngoắc ngoắc ngón tay với anh ấy.
“Lại đây em ôm phát nào.”
Ngụy Nam Lâm xoa đầu tôi, cúi xuống hôn một cái, “Anh đi tắm đã.”
“Ừa!”
Tôi tắt TV đi, chỉ còn chừa lại chiếc bóng đèn ngủ nhỏ, đốt một cây nến thơm đặt lên tủ đầu giường.
Là loại nhập khẩu nước ngoài, hương rất thơm, nghe nói có thể thư giãn thần kinh, cải thiện mệt mỏi, tăng cường ham muốn.
Na ná một loại xuân dược.
Tôi hoài nghi kiếp trước mình là một Omega.
Còn Alpha cao quý có huyết thống hoàng gia, anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, mạnh mẽ dịu dàng kia của tôi, vừa vào cửa, câu đầu tiên thốt ra là: “Mùi gì lạ thế?”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tôi nhào người qua níu lấy cổ anh ấy, biến thành một con koala treo trên người đối phương.
Anh ấy lảo đảo, chúng tôi đồng thời ngã về phía giường.
Sau đó, chỉ nghe “cộp” một tiếng, gáy tôi truyền tới một trận đau thấu tim — tôi nhận ra mình vừa bị đập gáy vào thành giường.
Trán của bác sĩ Ngụy còn đập vào mũi tôi.
Cái cảm giác đau này căn bản không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả, chẳng khác gì điện giật, nước mắt sinh lý không ngừng trào ra.
Đau đến mức tôi mất năng lực tư duy ngôn ngữ.
Bác sĩ Ngụy cuống quít kiểm tra gáy tôi, lúc ấy trong đầu tôi toàn là cảnh tượng vai nam chính sắp chết, nữ chính sờ gáy nam chính, phát hiện lòng bàn tay toàn là máu, sau đó ngửa đầu gào thét, nước mắt như mưa: “A a a a a a aa! ——–!”
Hết phim.
Bác sĩ Ngụy sờ xong, không nói hai lời, lập tức ôm tôi tới bệnh viện.
Không chết.
Chảy máu khá nhiều, cần phải ở lại bệnh viện quan sát một thời gian.
Người nhà tôi nhận được tin tức chạy tới đã là hơn 12 giờ đêm.
“Sao lại thế này? Sao bị chảy máu nhiều thế?” Mẹ tôi tưởng tôi mắc bệnh nan y, không sống được bao lâu nữa, ôm chặt tôi gào khóc, “Ngày thường bảo con tập thể dục rèn luyện, đừng thức khuya nữa mà không nghe!”
Đệt mợ! Liên quan gì đến thức khuya chứ!?
“Cô ơi, cô ơi…” Ngụy Nam Lâm trấn an mẹ tôi, “Chỉ là không cẩn thận bị ngã thôi, không sao rồi, nghỉ ngơi hai tuần là ổn.”
“Hả?” Mẹ tôi lau nước mũi, “Bị ngã à?”
WTF?! Vị phu nhân này, sao nhìn bà trông có vẻ thất vọng thế?!
Vẫn là ba tôi thương tôi hơn, quan tâm hỏi: “Sao lại ngã vậy?”
Miệng tôi đang ngậm nhiệt kế, không có cách nào nói chuyện, tôi phóng một ánh mắt về phía bác sĩ Ngụy, ám chỉ — ngàn vạn ngàn vạn ngàn vạn lần đừng nói thật!!!
“Em ấy một hai đòi hôn cháu… đột ngột ôm lấy cháu… lúc ấy cháu không phản ứng kịp…”
Trước mặt các bác sĩ và y tá của bệnh viện, trước mặt ba mẹ tôi, bác sĩ Ngụy ngại ngùng gãi đầu, nói ra toàn-bộ-sự-thật!
Chẳng thà chết quách đi cho xong!
Sau khi bố mẹ ra về, tôi hỏi anh ấy tột cùng là có ý gì.
Bác sĩ Ngụy áy náy nói: “Lúc anh dọn dẹp không cẩn thận làm vỡ cái ly em làm mất rồi.”
“………”
*** Hết chương 20

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.