Sống Thử Trước Khi Kết Hôn

Chương 19:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trụ sở chính của công ty đặt ở Hàng Châu, là một địa điểm rất tốt, nhiều danh lam thắng cảnh. Ngoài giờ làm việc, người phụ trách dẫn chúng tôi đi tham quan một vài nơi.
Nổi tiếng nhất chính là Hồ Tây, hồi học tiểu học tôi đã đi cùng ba mẹ tới đây một lần, điều ấn tượng nhất với tôi không phải là nơi này đẹp bao nhiêu, khí hậu thoải mái thế nào mà là tôi rất muốn ăn hồ lô đường nhưng năn nỉ thế nào mẹ cũng nhất quyết không mua cho tôi.
Hồ Tây – Hàng Châu
Lúc ấy tôi đã ngồi bệt xuống nền đất khóc nháo, sử dụng cách thức mà trẻ con am hiểu nhất, khóc lóc la làng.
Ba mẹ tôi tức giận rời đi, còn nói thích khóc thì cứ ngồi đó mà khóc, tôi sợ hãi đuổi theo bọn họ, ôm chặt lấy ba tôi để ông không bỏ tôi lại.
Lúc kể chuyện này với đồng nghiệp, bọn họ đều cười ầm lên, hỏi vì sao mẹ tôi lại không chịu mua hồ lô đường cho tôi.
Tôi cũng không nhớ rõ nguyên nhân, có lẽ là vì giá quá đắt hoặc là cảm thấy không hợp vệ sinh.
Chỉ có một mình bác sĩ Ngụy nghe xong buồn rầu nói: “Thật muốn quay lại thời điểm đó mua cho em một xiên hồ lô đường.”
Trái tim tôi mềm thành một cục bông.
41.
Bên đối tác mời cơm rất hào phóng, chỗ nghỉ cũng chu đáo thoải mái, chúng tôi đương nhiên không thể vô ơn, tự nguyện tăng ca làm thêm giờ, tiến trình hạng mục nhanh hơn rất nhiều so với dự đoán của tôi, ông chủ nói cứ đà này trong hai tuần là về được rồi.
Một buổi sáng thức dậy ngày cuối tuần, tôi kiểm tra lịch, phát hiện sinh nhật của bác sĩ Ngụy sắp tới.
Tôi hỏi nhóm đồng nghiệp nên tặng quà gì cho dịp này, mọi người nhất trí kiến nghị tôi mua cái nơ bướm tự buộc vào cổ mình là đủ rồi.
Một đám không đứng đắn!
Chỉ có Vương Tiêu Tiêu là đáng tin cậy, mách cho tôi ở gần khách sạn có một cửa hàng trưng bày đồ nghệ thuật, ở đó còn dạy làm gốm, may túi thơm, làm vòng tay linh tinh, đều là những món quà nhỏ khá có ý nghĩa.
Tiêu Tiêu bằng tuổi tôi, đã có bạn trai được một năm, nhưng mà bạn trai cô ấy lại là lính cứu hỏa, làm việc ở nơi khác, rất ít khi gặp nhau, cho nên tình yêu vẫn đang trong thời kỳ cuồng nhiệt.
Tôi tới học làm gốm, Tiêu Tiêu học làm đồ thủ công, chúng tôi bỏ ra mấy giờ để làm quà tặng. Món đồ của cô ấy có thể cầm đi luôn, đồ của tôi cần thêm thời gian nung nên vị thầy giáo ở đó dặn tối mai tới lấy.
Ra khỏi cửa hàng, Tiêu Tiêu khoe với tôi cái ví tiền cô ấy tự thêu. Cô gái này rất khéo tay, tính cách kiên nhẫn, mỗi đường thêu rất tỉ mỉ và xinh đẹp.
“Tay nghề này của cậu có thể tự làm đồ mang đi bán đấy.”
Vương Tiêu Tiêu cười ha ha, cẩn thận cất cái ví vào túi xách.
“Tớ rất hâm mộ cậu, trở về là được ở ngay cạnh bạn trai, bạn trai tớ nghỉ tết mới về nhà một lần.”
“Yêu xa rất vất vả, đợt nghỉ Quốc Khánh cậu không đi thăm người kia à?”
“Không, sức khỏe mẹ tớ đợt này không tốt, tớ ở nhà với mẹ, bạn trai tớ cũng bận trực ban nên không về.”
So sánh với bọn họ, tôi và bác sĩ Ngụy quả thực hạnh phúc hơn nhiều.
“Hiện tại cậu đang sống chung với bạn trai à?” Vương Tiêu Tiêu hỏi.
“Ừ, nhà anh ấy gần công ty hơn, mỗi ngày tớ có thể ngủ nhiều thêm vài phút.”
Vương Tiêu Tiêu bỗng nở một nụ cười thâm thúy, “Bảo sao lần trước đối phương tặng cho cậu Lục Vị Địa Hoàng Hoàn, hay thức đêm lắm đúng không?”
“Cậu nghĩ nhiều rồi, lúc ấy bọn tớ chưa sống chung.”
“Vậy bây giờ cậu có ổn không đó?”
Tôi hơi xấu hổ: “Câu hỏi quỷ quái gì thế?”
“Quan tâm cậu thôi mà, dù tuổi trẻ cũng không thể quá làm càn.”
“Bọn tớ không có…” Tôi định nói là không làm càn nhưng nghĩ lại vẫn nuốt trở về, thảo luận chuyện này với một cô gái làm gì?
Nhưng Vương Tiêu Tiêu nhất định không tha, truy hỏi: “Hai người không có gì? Còn chưa ngủ với nhau á?”
Tôi uyển chuyển trả lời: “Có ngủ cùng nhau, nhưng bác sĩ Ngụy là người đứng đắn, sẽ không xằng bậy.”
“Không thể nào…” Vương Tiêu Tiêu lộ biểu cảm khó tin, “Trong truyện đâu có viết như vậy.”
“Cậu bớt đọc mấy cái truyện đam mỹ đó đi, cái gì mà một đêm bảy lần, toàn là giả đó, cho dù yêu đương đồng tính thì cũng vẫn tồn tại tình yêu thuần khiết, ôm ấp hôn nhau thôi là đủ rồi.”
“Là vậy à…”
“Tất nhiên…”
Có cái rắm!
Tôi cũng thèm body của bác sĩ Ngụy lắm chứ nhưng đối phương không chủ động, chẳng lẽ bảo tôi tự dâng mông mình lên trước.
Còn ra thể thống gì?
42.
Ngày về nhà là thứ bảy, đúng hôm sinh nhật của bác sĩ Ngụy, anh ấy tới nhà ga trước nửa tiếng, đứng ở cửa ra chờ tôi.
Dáng người Ngụy Nam Lâm cao ráo, khí chất đặc biệt, tóc tai chải vuốt gọn ra đằng sau, tôi chỉ cần liếc một cái cũng đủ nhận ra anh ấy.
Ngụy Nam Lâm rất ít khi cúi đầu chơi điện thoại, hoàn toàn khác những người xung quanh, nhìn từ xa trông đĩnh đạc thẳng tắp như một cây tùng.
Tới gần tôi mới phát hiện anh ấy mới cắt tóc, phần tóc sau tai chỉ còn khoảng nửa đốt ngón tay, tôi nhịn không được tranh thủ sờ thử, có hơi châm chích.
Anh ấy không kiêng nể gì nhéo bụng tôi.
“Hình như hơi béo lên một chút.”
“Chắc là do ít vận động.”
“Buổi tối ăn vụng thì đúng hơn.”
“Không có… em rất ngoan.”
“Thật không?” Bác sĩ Ngụy lại nhéo một phát nữa.
“Nói thì nói đi, cứ nhéo em làm gì.”
“Được rồi.” Anh ấy đổi sang sờ, “Xúc cảm không sai, em đúng là đã ăn nhiều hơn trước.”
“Hì hì, thoải mái đúng không? Về sau ở nhà em cũng ăn thêm bữa khuya nhá?”
“Hừ! Quả nhiên là em có lén ăn vụng.”
“…..” Tôi ngộ ra, “Anh không làm bên điều tra trinh thám thật đáng tiếc.”
43.
Vừa lên xe, tôi đã gấp gáp lôi món quà trong balo ra đưa cho bác sĩ Ngụy.
“Quà hối lộ anh đấy à?”
“Quà sinh nhật!”
Bác sĩ Ngụy ngẩn người một giây rồi mới phản ứng lại, “À, đúng rồi, hôm nay là sinh nhật anh.”
“Bình thường anh không tổ chức sinh nhật à? Cái này mà cũng quên được?”
“Sinh nhật ngày âm ba mẹ anh thường tặng tượng trưng một bao lì xì chúc phúc.”
“Không sao, năm nay có thêm em.”
Ngụy Nam Lâm mở gói quà, khóe mắt đuôi mày lộ ra sự vui vẻ không khác gì trẻ nhỏ.
Nhìn khóe miệng hơi cong lên của anh ấy, tôi cảm thấy hết thảy đều đáng giá, một cảm giác sung sướng thỏa mãn trước nay chưa từng có lấp đầy lồng ngực.
“Cái này em tự làm à?”
“Bằng không thì sao, đồ xấu như vậy tìm mua được ở đâu chứ…”
Ngụy Nam Lâm cười ha ha, tiếp tục xoay tròn trong tay, ngắm nghía hai cái ly nhỏ.
Đồ tôi làm là hai cái ly sứ, ban đầu tôi định vẽ một con Shiba và một con Samoyed cho giống cặp chìa khóa nhưng tôi phát hiện đã tự đánh giá quá cao trình độ hội họa của mình.
Vẽ đi vẽ lại vẫn thấy xấu, cuối cùng tôi chỉ viết lên mỗi ly một chữ “kỳ” và một chữ “nam”.
Ngụy Nam Lâm không để ý, cười tủm tỉm nói: “Về sau anh sẽ dùng ly này để uống nước.”
44.
Lúc xuất phát từ ga tàu đã không còn sớm.
Bác sĩ Ngụy nói: “Chúng ta đi chợ mua thêm một ít đồ ăn nữa là được, anh sẽ làm súp cá, tối nay ăn mì nhé?”
“Được đấy, chúng ta ăn mì xào đi.”
“Ừ.”
“Yeah!”
Sở dĩ tôi hưng phấn như vậy là vì đã từng ăn mì xào ở nhà Ngụy Nam Lâm một lần, bên trong có bỏ thêm một ít tôm đã bóc vỏ, trứng gà, thịt xông khói và vài thứ nữa, ăn rất ngon, hương vị cực kỳ khó quên, nhưng bác sĩ Ngụy nói ăn nhiều xúc xích không tốt, chỉ thỉnh thoảng ăn một lần thôi.
Chúng tôi tới chợ vào thời điểm tan tầm, người rất đông, bác sĩ Ngụy nắm tay tôi đi thẳng một đường, tới cửa hàng thực phẩm tươi sống thì dừng lại.
Anh ấy mua nửa cân tôm và một con cá quả, bà chủ có vẻ rất quen thuộc, làm cá xong còn tặng thêm một miếng gừng và ít hành lá.
Nhìn bà chủ cũng khá trẻ, chỉ khoảng 35 – 36 tuổi, tôi nhỏ giọng thầm thì với bác sĩ Ngụy: “Người đàn ông mua hàng trước đó không được bà chủ tặng thêm đồ đâu, hình như cô ấy thích thầm anh đó.”
Bác sĩ Ngụy chỉ cười không nói, nhét tay tôi vào túi áo của anh ấy.
Tôi quay sang nhìn thoáng qua phía bà chủ, thấy đối phương vẫn đang mỉm cười, không nhìn ra được chút dị thường nào.
“Bác sĩ Ngụy.”
“Hửm?”
“Làm thế nào mà anh phát hiện ra mình thích đàn ông?”
“Lúc đối mặt với phái nữ không cứng được, em thì sao?”
Tôi không thể hiểu nổi tại sao anh ấy lại có thể hồn nhiên nói câu “không cứng được” giữa khu chợ đông đúc này, mặt già của tôi đỏ bừng lên, hận không thể kiếm cái hố nhảy xuống, chờ đến lúc đi xuyên qua khỏi dòng người mới yếu ớt trả lời: “Em cũng vậy.”
Vấn đề xu hướng tính dục chúng tôi chưa từng thảo luận qua, lúc trước tôi đã từng phỏng đoán anh ấy là người song tính, cho nên lúc ở trên giường mới lãnh đạm như vậy, hôm nay hỏi ra xem như đã gạt bỏ được băn khoăn bấy lâu.
Đi công tác thực sự rất mệt, sau khi về nhà tôi không động đậy nổi một ngón tay, chỉ muốn nằm ườn ra sô pha nghỉ ngơi. Sau khi tôi đi bác sĩ Ngụy hẳn là không ngó tới cái TV, nửa gói óc chó trên bàn vẫn còn nguyên, nước trong bình hoa cũng sắp thấy đáy.
“Bác sĩ Ngụy, bông hoa đồng tiền này của anh sắp chết rồi.” Tôi ồn ào.
Bác sĩ Ngụy đang ở trong phòng bếp, “Vậy em thêm nước cho nó đi.”
“Em lười lắm.”
Bác sĩ Ngụy: “Làm đi rồi anh có thưởng cho em.”
“Lại dùng chiêu này, lừa trẻ con đấy à?”
“Mau lên.”
Giằng co thêm năm phút, tôi không nén nổi tò mò, thêm nước cho hoa rồi đi xuống phòng bếp.
Bác sĩ Ngụy chỉ về phía tủ lạnh: “Ở ngăn đá.”
Tôi kinh ngạc: “Có thưởng thật cơ à?”
Bác sĩ Ngụy mỉm cười, tiếp tục nấu mì: “Đã khi nào anh lừa em chưa?”
Trời lạnh rồi, trong tủ lạnh không để nhiều đồ, liếc mắt một cái cũng thấy hai xiên hồ lô đường bọc trong màng bọc thực phẩm, một xiên dâu tây một xiên táo phủ đường màu vàng nâu bên ngoài, chuẩn không cần chỉnh.
*** Hết chương 19

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.